Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

“…” Lăng Tây Thành lạnh cả người. Anh nghĩ thầm, đây là cách Lê Mặc trả thù anh sao? Trả thù việc mình từng không công bằng với em ấy? Nhưng cũng phải thôi, lúc trước chính anh gây ra nhiều việc đốn mạt như vậy, nếu như làm thế này có thể khiến Lê Mặc thoải mái, thì anh cảm thấy không sao cả. Nhìn gương mặt Lê Mặc, Lăng Tây Thành có cảm giác như sức lực toàn thân đều biến mất, anh vô lực tựa vào lưng ghế tùy ý cậu đùa nghịch.

Lê Mặc nhìn anh tỏ vẻ cam chịu, bất đắc dĩ thở dài, cậu tháo cà-vạt trên tay anh ra: “Rốt cuộc trong đầu anh chứa cái gì vậy hả? Sao chẳng chút hữu dụng thế này?” Hung hăn cắn một cái thật mạnh lên cần cổ của anh, Lê Mặc cố định đầu anh đối diện với cậu.

“A?” Lăng Tây Thành nhìn Lê Mặc như người mất hồn, hai tay vừa được tự do của anh bất giác ôm lấy thắt lưng cậu.

Thấy bộ dáng như đã chịu qua một trận đả kích lớn của Lăng Tây Thành, Lê Mặc ghìm lòng không được muốn đùa với anh. Đầu óc anh đôi khi cứ như trẻ con, một phen hành động của mình vừa rồi không biết lại bị anh bổ não thành kịch bản ngược luyến tàn tâm nào rồi, nhớ tới bức thư đầy cẩu huyết kia, Lê Mặc nhìn không được tát anh thêm một cái. Đứng dậy mở túi tài liệu trên bàn ra, Lê Mặc cầm lá thư đưa đến trước mặt anh: “Nói nghe chút đi! Thứ ngoạn ý này anh viết mất bao lâu vậy?”

“Không lâu.” Nhìn thấy lá thư, Lăng Tây Thành có chút ngượng ngùng. Vốn đây là thứ anh muốn đưa cho Lê Mặc vào lúc cuối cùng, chẳng ngờ lại bị phát hiện nhanh như thế.

“Không lâu là bao lâu? Nghĩ cho kĩ rồi hẳn trả lời!”

“Anh cũng không rõ nữa, chắc là có suy nghĩ hơi lâu một chút.”

“Tôi thấy hẳn là nghĩ cả đêm luôn đi!” Lê Mặc tức giận nói.

“…” Lăng Tây Thành cúi đầu không nói.

Chỉ vào dòng thứ nhất của đoạn thứ hai từ dưới lên, Lê Mặc im lặng nhìn anh: “Anh tốt xấu gì cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp đại học S, hiện tại còn là chủ tịch tập đoàn Thần Thời, vậy mà đến hai chữ đơn giản cũng chẳng biết ghi thế nào? Viết thư tình mà còn sai lỗi chính tả, anh cũng dọa người quá đi! Chép đi chép lại nhiều lần như thế mà anh vẫn không hề phát hiện ra, tôi chẳng hiểu anh nghĩ gì cái gì nữa.”


“Làm sao em biết anh chép đi chép lại nhiều lần?” Lăng Tây Thành kinh ngạc nhìn Lê Mặc.

“Anh có ngốc hay không? Thùng rác trong phòng ngủ bị nhồi đầy giấy vụn, chẳng lẽ tôi còn không biết?” Lê Mặc bất đắc dĩ nhìn anh đầy ghét bỏ: “Khi anh mấy thứ linh tinh này, sao không biết gọi tôi dậy cùng nhau bàn bạc? Tôi cảnh cáo anh, Lăng Tây Thành, về sau nếu anh còn dám dùng loại giọng điệu nữ chủ này nói chuyện với tôi, tôi đảm bảo sẽ cho anh biến thành nữ chủ hàng thật giá thật, có nghe rõ không!”

“Nga.” Lăng Tây Thành ứng thanh, đưa tay ôm Lê Mặc vào lòng, cọ cọ mặt cậu, dáng vẻ như muốn nói lại thôi gọi tên cậu: “Mặc Mặc…”

“Làm sao? Luyến tiếc để em đi?” mắng anh nửa ngày, lửa giận trong lòng Lê Mặc đã vơi đi nhiều, thanh âm cũng trở nên ôn hòa lại, thuận theo tựa vào lòng anh. Tuy rằng vì sự trốn tránh của Lăng Tây Thành mà tức giận, nhưng nghĩ đến việc hai người ngay lập tức sẽ phải xa nhau, Lê Mặc rất không nỡ.

“Ừ.” Lăng Tây Thành ôm Lê Mặc thật chặt: “Thật ra từ lúc sáng sớm anh đã hối hận, anh vốn không nên đồng ý để Diêu Kì đưa em đi. Ban đầu, anh muốn giữ em lại, nhưng là anh lo lắng, sợ em về sau vì vậy mà giận anh…”

Thở dài, Lê Mặc xoa tóc anh, trấn an nói: “Tây Thành, em không phải là đứa ngốc, anh cho rằng những hành động ngoài sáng trong tối của anh em đều không biết ư? Tại sao em luôn im lặng đồng ý cách làm của anh, chẳng lẽ anh còn không biết?”

Lăng Tây Thành nhìn Lê Mặc, vẻ mặt chân thành: “Anh hiểu, nhưng chính vì vậy anh càng cảm thấy em chịu rất nhiều ủy khuất.”

“…” Lê Mặc đột nhiên không biết nói sao mới tốt.

“Mặc Mặc…” Lăng Tây Thành hạ giọng: “Anh có cảm giác khi ở bên anh, em luôn ủy khuất chính mình, tuy rằng anh không muốn chia xa với em, nhưng cũng không đành lòng nhìn em không vui.”

“Con mắt nào của anh thấy em không vui? EQ của anh đã không được cao giờ đến ánh mắt cũng có vấn đề sao?” Lê Mặc có chút bất đắc dĩ, cuối cùng nên làm gì với anh mới tốt đây. Cái gọi là tình yêu chính là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, nếu không phải cậu tự nguyện, thì cậu cần gì phải dây dưa với anh lâu như vậy, thời điểm anh ngoại tình cứ thẳng cẳng đá bay anh chẳng phải là quá tốt sao.


“…” Lăng Tây Thành nháy nháy mắt chả biết phải nói gì.

Lê Mặc im lặng gõ đầu anh: “Sớm muộn gì anh cũng bị chính mình làm cho hồ đồ!”

“Vậy em cũng đừng ghét bỏ anh…” Lăng Tây Thành cọ xát hai má Lê Mặc, cảm thấy hơi mệt mỏi. Vốn anh đã nghỉ ngơi không tốt, ban nãy vì trạng thái cảm xúc liên tục thay đổi, giờ đây bình tĩnh lại, mí mắt Lăng Tây Thành đều mở không ra.

Nhìn hai vòng đen quanh mắt Lăng Tây Thành, Lê Mặc đoán chừng anh cả đêm không ngủ, từ người anh đứng dậy, cậu nói: “Anh mệt thì đi nghỉ một lát đi, cứ cố chịu đựng như vậy thì làm việc cũng chả có hiệu quả là bao.”

“Ừ…” Lăng Tây Thành lên tiếng, kéo Lê Mặc đến phòng nghỉ, ôm người gục xuống giường.

Lê Mặc đẩy anh: “Anh của em còn đang chờ dưới lầu, anh đừng quậy.”

“Mặc kệ, anh đổi ý rồi, để hai người bọn họ tự về thành phố S đi, em ở lại với anh.” Lăng Tây Thành ôm Lê Mawck không buông tay.

“Anh nghe lời nào.” Lê Mặc vuốt ve tóc Lăng Tây Thành, biết trong lòng anh rất khổ sở. Ánh mắt vừa chuyển, cậu ghé vào tai anh nói một câu.

Nghe thấy lời Lê Mặc nói, Lăng Tây Thành tỉnh táo không ít: “Thật sao?”

“Ừ.” Lê Mặc gật gật đầu, lổ tai hơi ửng đỏ.


Lăng Tây Thành chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên, hung hăn hôn lên môi cậu, Lê Mặc thuận theo ý anh ngẩng đầu, phối hợp với động tác của Lăng Tây Thành. Thật lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách khỏi nhau, Lăng Tây Thành hôn nhẹ lên má Lê Mặc hỏi: “Đồ đạc em đều đã chuẩn bị xong rồi sao? Đi tới 3 tháng lận đó!”

“Ừ, anh yên tâm đi.”

“Ai.” Lăng Tây Thành thở dài, nghiêng đầu chôn vào cổ Lê Mặc, thấp giọng hỏi: “Mọi người tính khi nào xuất phát, anh tiễn em?”

Lê Mặc lắc đầu: “Thôi khỏi, một lát nữa là bọn em khởi hành rồi.”

“Sao nhanh vậy?” Lăng Tây Thành khó hiểu.

“Bởi vì em sơn nếu anh đến tiễn, em lienf luyến tiếc rời đi.” Hôn trấn an Lăng Tây Thành, Lê Mặc khuyên anh: “Không cần buồn bực như thế, cũng chẳng phải là em một đi không trở về, anh cứ coi như em đang đi công tác là được rồi, hơn nữa khoảng cách giữa thành phố B và thành phố S không quá xa, lái xe hơn 3 tiếng là đến nơi rồi, chẳng phải bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến đó sao?”

“Ừ.” Lăng Tây Thành nghe lời Lê Mặc nói tâm tình liền tốt hơn nhiều, vợ đây là đang ám chỉ anh có thể đến tìm cậu bất cứ lúc nào sao? Nhìn vẻ mặt Lăng Tây thành, Lê Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, cậu thấy mình thật tài khi đem lòng yêu anh. Đưa tay che lại đôi mắt của Lăng Tây Thành, lê mặc nhẹ giọng nói: “Mau nhắm mắt lại, em chờ anh ngủ rồi sẽ đi.”

“Được.” Lăng Tây Thành nắm chặt tay Lê Mặc, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Lê Mặc, Lê Huyền theo Diêu Kì về thành phố S, Lăng Tây Thành gọi hết những người bên cạnh mình trở về, ném cho Mục Chiêu Hòa. Nhìn tài liệu trong tay, Lăng Tây Thành xam xét thấy cũng đã tới thời điểm nên thu lưới, gọi điện thoại nội tuyến kêu Văn Lý lên.

“Học trưởng.” Văn Lý gõ cửa nhà.

“Ừ, mọi người đã sắp xếp tốt rồi chứ?” Lăng Tây Thành ngẩng đầu nhìn cậu ta, không hề ngoài ý muốn khi thấy Trương Huy Nhiên theo đuôi văn Lý.


“Vâng, nằm vùng đã gài vào rất hoàn hảo, chính là khâu vận tải đường thủy của Lê Thị, chỉ cần bên kia có động tĩnh gì, chúng ta bên này sẽ lập tức thu lưới.” Văn Lý hếch cằm dương dương tự đắc về phía Trương Huy Nhiên, Trương Huy Nhiên hiểu ý tìm tập tài liệu Văn Lý muốn đưa cho cậu.

Không quen nhìn Trương Huy Nhiên chân chó đóng vai người vợ hiền, dịu ngoan, Lăng Tây Thành im lặng dời tầm mắt, tiếp tục thương lượng chính sự bên Đông Dương: “Hai ngày nay cái tên Duẫn Mặc kia có đến không?”

“Cũng không tới nhiều lắm.” Văn Lý nhún nhún vai: “Lê Mặc không ở đây, cậu ta có muốn đến Thần Thời cũng chẳng có cớ a!”

“Vậy tìm cơ hội tung cho cậu ta một ít tin tức, Trịnh gia chèn ép chúng ta lâu như vậy, vì hãm hại Mặc Mặc, ngay cả thủ đoạn phẫu thuật thẩm mỹ cũng dùng đến, tốt xấu gì chúng ta cũng nên phối hợp một chút, đừng khiến cho người ta phải diễn một mình.” Lăng Tây Thành khinh thường cười.

“Việc này tôi nghĩ tự học trưởng đi làm có vẻ dễ dàng hơn đó!” Văn Lý tuôn ra tin tức bát quái mới nhất tại các văn phòng trong Thần Thời: “Người tên Duẫn Mặc đó hình như rất có hứng thú với anh, nhiều lần hỏi thăm tin tức của anh từ nhân viên thiết kế của công ty. Hiện tại, mọi người đều đang đoán coi anh có định nhân lúc Lê Mặc đi công tác ngoại tình lần thứ hai…”

“…” Lăng Tây Thành trầm mặc một lát, buồn bực hỏi: “Nhân viên thiết kế mỗi ngày đều rãnh rỗi như vậy sao? Còn có thời gian tám nhảm. Hơn nữa, phẩm vị của tôi kém đến thế hả? Ngay cả loại mặt hàng thế kia mà cũng có thể coi trọng được.”

“Ai mà biết được chứ, không phải trước kia anh từng có tiền án ngoại tình hả! Vả lại phẩm vị của anh đúng là chả tốt mấy, cái tên Lê Tử Du kia, vừa nhìn đã biết chả phải thứ tốt đẹp gì, anh còn đem cậu ta thành bảo bối mà cưng chiều, ít ra bây giờ Duẫn Mặc trông còn có vẻ chính khí hơn chút. Lê Mặc không ở nhà, ai biết anh có giữa được mình không.” Lời Văn Lý nói nhất châm kiến huyết.

“…” Lăng Tây Thành im lặng trừng mắt liếc Văn Lý, nhưng cũng chả có tác dụng gì, vì những lời Văn Lý nói đều là sự thật. Ai bảo anh có một đàn em nhanh mồm nhanh miệng như vậy, hết cách, Lăng Tây Thành chỉ có thể lợi dụng Trương Huy Nhiên để nói lảng sang chuyện khác: “Thư kí Văn, trong thời gian làm việc xin cậu đừng nói chuyện yêu đương.”

Văn Lý nhún vai chỉ chỉ bàn làm việc vắng bóng Lê Mặc: “Tôi nhớ rõ trong nội quy của Thần Thời không cho phép yêu đương ở văn phòng.”

“…” Lăng Tây Thành im lặng nhìn chằm chằm Văn Lý cả nửa ngày, thành khẩn hướng Trương Huy Nhiên nói: “Trương Huy Nhiên, cậu mau đem người của cậu tha đi đi!”

Trương Huy Nhiên sửng sốt một lúc lâu mới kịp hiểu ra là Lăng Tây Thành đây nói chuyện với mình, sau một thời gian tự hỏi, anh nói: “Tôi cũng muốn lắm nhưng mà tôi mù đường.”

“Ha ha!” Văn Lý nhìn vẻ mặt buồn bực của Lăng Tây Thành, cười hả hê nửa ngày, sau đó mới mang theo Trương Huy Nhiên rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận