Để điện thoại xuống, sắc mặt Lê Mặc có chút trầm trọng, vội vàng cùng người mà Diêu Kỳ phái theo bàn bạc đối sách.
Bên kia, Lăng Tây Thành đang bị giam nghe được lời của Trịnh Dương nói với Lê Mặc, muốn cảnh cáo Lê Mặc đừng đến, nhưng một chữ anh cũng không thốt lên được. Lăng Tây Thành cảm thấy cổ họng mình như đang bị lửa thiêu đốt đau đớn, miễn cưỡng chống đỡ một lát, anh nhắm mắt tiếp tục mê man.
Không biết qua bao lâu, Lăng Tây Thành nghe thấy bên ngoài có tiếng trang cãi ầm ĩ. Tiếp theo là tiếng cửa sắt bị mở ra, không lâu sau, anh có cảm giác bị người ôm lấy, mở mắt ra, là Lê Mặc. Lăng Tây Thành muốn nói gì đó với Lê Mặc, hỏi cậu làm sao tới được đây, nhưng tình trạng thân thể khiến anh không sao mở miệng được, chỉ có thể mơ màng nhắm lại hai mắt.
Lê Mặc thấy dáng vẻ này của Lăng Tây Thành, lòng đâu vô cùng. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ thấy Lăng Tây Thành suy yếu, chật vật như bây giờ. Chỉ mới hai tháng không gặp mặt, Lăng Tây Thành đã gầy đi rất nhiều, hai má vì sốt cao mà phiếm hồng, cả người vô lực, mềm yếu. Mục Chiêu Hòa đi theo vào thấy tình trạng Lăng Tây Thành không tốt, mau chóng gọi tỉnh Lê Mặc còn đang ngẩn người, cùng Lê Huyền đưa người đến bệnh viện.
Thời điểm Lăng Tây Thành mở mắt, anh phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, nhìn quanh bốn phía, phải một lát sau anh mới có chút tỉnh táo. Lăng Tây Thành vừa động nhẹ, Lê Mặc vẫn luôn trông coi bên cạnh anh liền nhận ra.
“Anh muốn uống nước không?” Lê Mặc cầm lấy ly nước bên cạnh, cắm vào một cái ống hút sau đó đưa đến miệng Lăng Tây Thành.
Từ trên tay Lê Mặc uống được ít nước, Lăng Tây Thành rốt cuộc cảm thấy tốt hơn nhiều. Hắng giọng một cái, anh đưa tay ôm chặt lấy Lê Mặc rồi hỏi: “Em sao lại về đây?”
Lê Mặc nghe anh hỏi, nghiêm mặt lại: “Nếu em không trở lại, anh cho rằng anh được cứu ra như thế nào! Chuyện lớn như vậy vì sao không nói với em?”
Lăng Tây Thành nhìn Lê Mặc tức giận, thật cẩn thận nhận sai: “Anh sợ em lo lắng mà, Mặc Mặc ngoan, lâu như vậy không gặp nhau em không nhớ anh hả? Đừng tức giận nữa được không?”
Lê Mặc thấy cổ họng anh khó chịu nhưng vẫn cố gắng dỗ dành mình, khổ sở trong lòng cũng dịu đi đôi chút, cuối người ôm lấy Lăng Tây Thành, chôn đầu vào ngực anh. Lăng Tây Thành đã hôn mê gần hai ngày, đêm đó đến bệnh viện cậu xém bị anh hù chết, anh sốt cao gần 40 độ. Mạc Tử Uyên nhanh chóng chạy đi tìm chủ nhiệm nội khoa đến khám cho anh. Vốn bản thân anh đã sốt cao, thân thể không khỏe, hơn nữa còn bị Trịnh Dương hạ thuốc mê, trên cơ bản hai ngày nay anh luôn mê man không hề mở mắt. Cậu luôn lo rằng anh có thể cứ như vậy ngủ mãi không tỉnh hay không, hiện tại thấy anh tỉnh lại, lòng Lê Mặc cũng nhẹ đi nhiều.
Lăng Tây Thành dùng cánh tay không gắm kim truyền vỗ vỗ anh ủi Lê Mặc, im lặng. Hai tháng, anh cuối cùng cũng có thể ôm Lê Mặc vào lòng. Lúc bị Trịnh Dương bắt trong lòng anh thật ra vẫn sợ hãi, anh lo rằng Trịnh Dương sẽ ác tâm khiến anh chôn cùng với ông ta. May mắn, Lê Mặc bọn cậu tới sớm, chính anh không xảy ra việc gì. Hít lấy hương thơm ôn nhu của người trong lòng, Lăng Tây Thành cảm thấy rất an tâm, thân thể vẫn còn mệt mỏi, Lăng Tây Thành mơ mơ màng màng lại lâm vào giấc ngủ.
Sau khi Lăng Tây Thành thật sự tỉnh táo, đã là buối tối ngày thứ 3. Miễn cưỡng ngồi tựa lưng vào đầu giường, Lê Mặc không ở đây, nhưng lại có Diêu Kỳ ngồi trên băng ghế dài bên cạnh.
“Cậu sao rồi?” Diêu Kỳ thấy Lăng Tây Thành tỉnh lại, rót cho anh ly nước.
Lăng Tây Thành im lặng không lên tiếng cầm lấy cái ly, cảm thấy không được tự nhiên. Anh với Diêu Kỳ chỉ mới gặp nhau hai lần, lần nói chuyện trước kia không khí cũng chẳng tốt đẹp gì, hiện tại thấy anh ta bình tĩnh, hòa nhã bưng trà dâng nước cho mình, Lăng Tây Thành cảm thấy thật là vi diệu. Hai người ngồi đối diện không nói gì, vào lúc Lăng Tây Thành vẫn đang do dự có nên phá vỡ sự im lặng này hay không thì Lê Mặc đẩy cửa bước vào.
Thấy Lăng Tây Thành đã tỉnh, Lê Mặc nhanh chóng đi đến hỏi anh: “Anh cảm thấy sao rồi? Đầu còn choáng không?”
“Anh không sao, em đừng quá lo lắng.”
Lê Mặc nhìn anh có tinh thần hơn trước cũng yên tâm.
“Đúng rồi, Trịnh Dương bên kia anh giải quyết thế nào?”
“Đều đã xử lí sạch sẽ, những người theo phe Trịnh gia có thể bắt đều đã bắt, dù sao vụ buôn lậu lớn như vậy, không thể nói cho qua là cho qua được.” Diêu Kỳ mở miệng trả lời.
“Vậy Dương Nghị thì sao?”
“Ông ta đang bị điều tra. Hơn nữa nhờ vào những manh mối do Quan Nhĩ Viễn cung cấp, bên tôi cũng tìm được không ít chứng cứ xác thật, vào lúc cứu cậu ra, Diêu gia cũng thu lưới, cho nên mọi việc đều xong cả rồi.”
Lăng Tây Thành trừng mắt nhìn người đang bình tĩnh ngồi bên cạnh – Diêu Kỳ, anh có cảm giác không thật. Từ khi sống lại, anh luôn phải gánh trên vai mối lo về Trịnh gia, thậm chí suýt chút nữa thôi anh đã không bảo vệ được Lê Mặc, nhưng vào thời điểm Diêu Kỳ xuất hiện, chỉ bằng vài câu nói nhẹ nhàng, bâng quơ mọi việc đều được giải quyết triệt để. Tuy nhiên nếu ngẫm lại quyền thế của Diêu gia, Lăng Tây Thành chỉ có thể tỏ vẻ ‘quan to đè chết người’, đối diện với quyền lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì thì cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Diêu Kỳ nói sơ cho Lăng Tây Thành biết về tình hình bên ngoài, lại dặn anh lo mà dưỡng bệnh cho tốt, mấy ngày nữa sau khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc, cha mẹ của Diêu Kỳ sẽ đến thăm. Vốn họ rất bất mãn với những việc hoang đường mà anh làm trước kia, nhưng lần này thấy anh liều mạng vì Lê Mặc như vậy, hai người cũng miễn cưỡng đồng ý chàng rể này. Nói xong, Diêu Kỳ mặc kệ Lăng Tây Thành tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, cứ thế mà ra về.
“Mặc Mặc.” Lăng Tây Thành bất an nắm chặt tay Lê Mặc: “Em đoán xem có khi nào ba của em vừa nhìn thấy anh liền ra tay đập chết anh không?”
“…” Lê Mặc im lặng cốc lên đầu Lăng Tây Thành một cái.
Lăng Tây Thành giả vờ đau đớn, cố ý tỏ vẻ ai oán than thở: “Mặc Mặc, em mới về nhà có hai tháng thôi mà đã trở nên bạo lực như vậy, không được, về sau em nhất định đừng nên về nhà mẹ đẻ nhiều, bằng không sớm muộn gì em cũng biến thành Văn Lý thứ hai mất, thật đáng sợ quá mà!”
Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành vẻ mặt tiện tiện (bỉ ổi) nằm trên giường, đầu có chút đau, cậu thấy chắc thân thể anh đã khỏe nhiều rồi, nếu không anh cũng chả có hơi sức nào mà nói hưu nói vượn nhiều như thế này. Ngồi xuống canh anh, Lê Mặc lười phản ứng cái vấn đề về nhà mẹ đẻ của anh, cậu mở nắp bình giữ nhiệt, lấy ra một chén cháo nóng hổi, ngon lành.
Lần trước bác sĩ có dặn có thể hôm nay Lăng Tây Thành sẽ tỉnh lại, xét đến việc anh ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê gần 3 ngày, khi tỉnh nên ăn chút thức ăn lỏng sẽ tốt hơn. Lê Mặc nấu cháo gạo nếp với khoai lang, ăn kèm một ít dưa muối, cậu từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút cho Lăng Tây Thành. Ăn hết một chén cháo nhỏ, Lăng Tây Thành lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn nữa.
Lê Mặc nhíu mày, cảm thấy anh ăn quá ít. Mấy bữa nay, anh thoạt nhìn gầy đi nhiều, chờ sau khi về nhà cậu nhất định phải chăm sóc anh thật tốt. Nhìn biểu tình lo lắng của Lê Mặc khi cân nhắc đến thực đơn của anh, Lăng Tây Thành cảm thấy đặc biệt hạnh phúc. Thỏa mãn ôm lấy thắt lưng cậu, anh đưa tay đẩy ngã Lê Mặc xuống giường, ôm lấy cậu rồi tiếp tục ngủ. Ừ, đừng ai bảo anh hết ăn lại ngủ giống heo, vợ ở bên người sinh hoạt thanh nhàn một chút là việc thật bình thường.
Nhờ sự chăm sóc tỉ mĩ, kĩ càng của Lê Mặc, Lăng Tây Thành hồi phục rất nhanh, chưa đến một tuần đã được cho xuất viện. Trở về nhà sau nhiều ngày, Lăng Tây Thành ôm lấy Lê Mặc ngã người xuống ghế salon. Lê Mặc đẩy đẩy cái người càng ngày càng trở nên lười biếng – Lăng Tây Thành ra, thúc giục anh mau lên lầu tắm rửa thay quần áo. Lăng Tây Thành chặn người Lê Mặc lại, không cho cậu đứng dậy, tỏ vẻ cậu phải hôn anh một cái mới được.
Lê Mặc không nhịn được nữa cốc cho anh một cái thiệt đau: “Mau đi!”
Lăng Tây Thành cọ cọ hai má Lê Mặc, hỏi: “Em cùng tắm với anh đi, lời em nói trước khi đi định tính toán thế nào đây?”
Lê Mặc nhớ tới lời hứa củ mình gương mặt dần đỏ lên, mất tự nhiên đẩy anh ra: “Chờ anh khỏe lại đã!”
“Anh đã khỏe lắm rồi mà!” Lăng Tây Thành ngồi dậy vỗ vỗ ngực mình ra vẻ ta đây khỏe như lực sĩ vậy đó, có thể chịu được.
Lê Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, vỗ lưng anh một cái, anh liền ho khan một trận, “Anh còn chưa khỏe hẳn, đừng có mà gây sức ép thêm.”
Lăng Tây Thành buồn bực nằm ghé trên ghế salon không nói lời nào. Lê Mặc nhìn anh giở tính trẻ con, xoa xoa đầu anh rồi ghé vào tai anh thì thầm: “Chờ sức khỏe anh tốt hơn, em mặc anh muốn gì cũng được, thế nào?”
Hai mắt Lăng Tây Thành sáng lên nhìn Lê Mặc hỏi: “Em nói thật chứ?”
“Ừ.”
“Vậy được! Lần này anh tha cho em.” Lăng Tây Thành nói xong nghiêng đầu nhìn Lê Mặc, “Mặc Mặc buổi tối em đừng nấu cháo nữa được không?”
“Không được!”
“…” Vợ quản nghiêm thực là ngược chết người mà cry ~
Lăng Tây Thành ở nhà tĩnh dưỡng gần một tháng rốt cuộc được Mạc Tử Uyên tuyên bố khỏi bệnh, mấy thứ đồ ăn nhẹ gần như sắp giết chết anh rồi, Lăng Tây Thành thề sẽ không bao giờ ăn cháo và canh rau củ nữa.
Trong lúc Lăng Tây Thành dưỡng bệnh, Diêu gia dồn toàn lực đối phó với Dương Nghị và Trịnh gia làm cả hai không có cách nào phản thủ. Thậm chí Dương Nghị còn chưa kịp tham gia cuộc tổng tuyển cử đã bị cơ quan có thẩm quyền đưa đi để điều tra. Sau khi Trịnh Dương bị bắt, trong cuộc thẩm vấn của cảnh sát, ông ta đã khai ra toàn bộ, từ việc lợi dụng tuyến đường vận tải đường thủy của Lê Thị để buôn lậu cho đến việc Dương Nghị lén lút nhận hối lộ và lợi dụng bạo lực để chèn ép các đối thủ cạnh tranh.
Ngày Trịnh dương bị tuyên án, Lăng Tây Thành cũng có mặt, nhìn Trịnh Dương và Lê Tử Du đứng trước vành móng ngựa, Lăng Tây Thành đột nhiên nhớ đến đời trước, chính anh cũng đã ngồi ở vị trí này nhìn Lê Huyền bị thẩm lí rồi phán quyết, bỗng dưng anh thấy dường như mình đã trải qua mấy đời. Nắm lấy bàn tay của Lê Mặc, Lăng Tây Thành cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn. Mất đi hứng thú nghe tiếp, Lăng Tây Thành im lặng kéo tay Lê Mặc rời khỏi tòa án.
“Anh sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?” Lê Mặc quan tâm hỏi anh.
“Anh không sao, chỉ là cảm thấy ngồi nghe tiếp cũng chả có ý nghĩa gì.” Lăng Tây Thành ôm Lê Mặc vào lòng: “Mặc Mặc, chờ cuộc họp báo tại Thần Thời kết thúc, hai ta cùng nghỉ phép đi du lịch đi! Coi như là đền bù cho tuần trăng mật trước kia được không?”
“Được a, vậy anh tính đi đâu đây?”
“Anh cũng không biết nữa, đến lúc đó anh tham khảo Huy Nhiên thử xem, cậu ta đi rất nhiều nơi, chắc sẽ có những đề cử thú vị.”
“…” Lê Mặc không nói gì liếc mắt nhìn anh: “Anh cảm thấy vị ảnh để đại nhân này biết những nơi mình đã đi sao? Hỏi anh ấy còn không bằng đi hỏi Văn Lý cho rồi.”
“Vậy thôi hai chúng ta tự mình bàn với nhau đi! Vợ yêu à, em không biết đâu, Văn Lý dạo gần đây rất đáng sợ!” Nhắc tới Văn Lý, Lăng Tây Thành có chút sợ hãi, Văn đại thư kí mấy ngày nay mặt đen vô cùng. Mặc dù đó chính là đàn em của anh nhưng Lăng Tây Thành cũng chả muốn bản thân bị cậu ta chộp tới rồi lải nhải liên hoàn.
Lê Mặc nhìn biểu tình của anh, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu anh không lười biếng trong thời gian làm việc, em thấy anh ấy cũng chả làm gì anh đâu.”
“Việc đó thì không được! Anh đang là bệnh nhân đó, phải kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi hợp lí để giữ gìn sức khỏe!”
“Thật thế hả? Vậy sao buổi tối anh không biết nghĩ vậy dùm em đi.” Lén lút xoa xoa cái thắt lưng đau nhức, Lê Mặc trừng mắt liếc anh.
“Ha ha.” Lăng Tây Thành cười cười ôm lấy Lê Mặc: “Mặc Mặc, chúng ta về nhà nào!”
“Ừ, được.”
Nhìn Lê Mặc mỉm cười đáp lại, Lăng Tây Thành nắm tay dắt cậu đến bãi đỗ xe. Mọi việc cuối cùng đã trần ai lạc định, mối nguy cơ lớn nhất đã bị diệt trừ. Trương Huy Nhiên với Văn Lý trở thành tình nhân, Mạc Tử Uyên thì sắp đính hôn với Mục Chiêu Hòa, Lê Huyền thoát khỏi kết cục bi thương đời trước, nhưng lại ngoài ý muốn cùng Diêu Kỳ trở thành một đôi. Nhìn Diêu Kỳ mỗi ngày đều bị bộ não thần kì của Lê Huyền làm cho câm nín, anh yên lặng vì nửa đời sau của Diêu Kì mặc niệm.
Nắm chặt tay Lê Mặc, Lăng Tây Thành trong lòng ngày càng vững tin, về sau anh có thể hoàn toàn yên tâm cùng Lê Mặc xây dựng một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Có lẽ hai năm nữa, bọn anh sẽ nhờ người sinh hộ một bảo bối, làm cho ngôi nhà càng ấm áp hơn. Nhìn Lê Mặc ôn nhu mỉm cười, Lăng Tây Thành cảm thấy nếu có một đứa trẻ mềm mại, đáng yêu giống Lê Mặc như đúc cũng không tồi. Sáng sớm hai cha con cùng nhau dụi mắt thức dậy trong lòng anh nhất định sẽ vô cùng dễ thương. Nghĩ vậy, tâm tình mỗi lúc một vui sướng, anh cúi người hôm một cái thật kêu lên má Lê Mặc.
Lê Mặc cũng không né tránh, ngược lại còn hôn trả Lăng Tây Thành một cái. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lăng Tây Thành, Lê Mặc kéo cà-vạt anh xuống, ghé vào tai anh thì thầm: “Em yêu anh.”
“…” Lăng Tây thành ngơ ngác nhìn Lê Mặc cả nửa ngày, không chút phản ứng.
Lê Mặc bật cười vỗ đầu anh một cái: “Ngốc!”
“Đó cũng tại em thôi! Một cái hôn buộc định, dù em có đồng ý hay không thì cả đời này em chỉ có thể thuộc về mình anh thôi!” Lăng Tây Thành cười nói, mở cửa xe để Lê Mặc ngồi vào, sau đó tiện tay thắt đai an toàn cho cậu.
Trên đường về nhà, hai người không ai nói với ai câu gì, nhưng Lăng tây Thành không hề có cảm giác nhạt nhẽo hay vô vị, trái lại anh cảm thấy dường như có một sự ấm áp thản nhiên len lỏi đâu đây. Từ khi sống lại đến bây giờ, anh cuối cùng cũng nắm trong tay thứ mà mình đã lỡ đánh mất ở kiếp trước, nhìn Lê Mặc ngồi bên cạnh dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Lăng Tây Thành càng thêm chờ mong vào cuộc sống trong tương lai.TOÀN VĂN HOÀN