Triệu Tử Nghiễn đi rồi, Phó Ngôn Khanh liền quan sát tỉ mỉ gian phòng của nàng ấy.
Phòng cũng không tính lớn, hai cái cách gian, buồng trong trừ bỏ một cái giường gỗ, liền chỉ có một cái bàn, cũng không có bao nhiêu sách, ngay cả giấy mực các loại cũng đều xưa cũ, đơn sơ đến không giống như thuộc về phủ Dụ Thân Vương.
Trong lúc ánh mắt nàng đảo qua rất nhiều chai lọ gì đó trong góc, bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, cùng lúc đó, một giọng nữ truyền tới: "Công chúa điện hạ, người tìm thuộc hạ có gì phân phó?"
"Ta có đồ vật quan trọng cần mang ra ngoài, ta không muốn để người khác biết."
Phó Ngôn Khanh trong lòng tim đập mạnh, lập tức xoay người nhảy lên xà nhà, cọt kẹt..t..tttt một tiếng, liền thấy Triệu Tử Nghiễn dẫn theo một nữ nhân mặc huyền phục thị vệ đi vào trong phòng, nhìn qua bộ dáng có chút giống nàng.
Nữ tử đứng sau lưng Triệu Tử Nghiễn, hơi kinh ngạc nói: "Đồ vật quan trọng?"
Triệu Tử Nghiễn dừng bước, bất động thanh sắc mà nhìn lướt lên trần nhà, sau đó ôn thanh nói: "Ân, thập phần quan trọng, cho nên một tiếng gió cũng không thể để lộ."
"Bao gồm thất điện hạ sao?" Nữ nhân ánh mắt lóe lên, mở miệng dò hỏi.
Động tác trên tay Triệu Tử Nghiễn dừng một chút, xoay người, nhìn nữ tử áo đen: "Đúng vậy, bao gồm hoàng tỷ của ta, cũng liền bao gồm cả —— ngươi!"
Vừa dứt lời, nàng nhanh như chớp áp tới gần nữ nhân kia, hai người bất quá chênh lệch một bước, nữ nhân kia hoảng sợ đưa tay ngăn cản, nhưng mà vẫn chậm hơn động tác của Triệu Tử Nghiễn.
Tay của nàng ta vừa ra chiêu, chỉ kịp sượt qua quần áo Triệu Tử Nghiễn, liền nghe một tiếng "rắc" vang lên, người đã mềm nhũn đổ xuống, tắt thở.
Phó Ngôn Khanh trợn tròn mắt không thể tin được, lại thấy Triệu Tử Nghiễn ngẩng đầu lên gọi: "Nàng xuống đây đi."
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống đất, Triệu Tử Nghiễn không nhìn biểu hiện của nàng, khom người đem thẻ bài trên người nữ nhân kia lấy ra, đưa cho Phó Ngôn Khanh.
"Nàng ta vừa rồi đi đường dáng vẻ thế nào, nàng thấy rõ không? Hai nàng thân hình không sai biệt lắm, lát nữa lúc ra ngoài nàng đừng lên tiếng, đi theo phía sau ta là tốt rồi.
Trang sức trên người nàng ta khá đặc thù, nàng đừng sơ sót.
Thu dọn xong, ta giúp nàng dịch dung."
Triệu Tử Nghiễn thanh âm có chút thấp, so với lúc trước nhanh thêm mấy phần, lại thiếu rất nhiều cảm tình, Phó Ngôn Khanh tựa hồ đã hiểu nàng ấy vì sao như thế.
Triệu Tử Nghiễn không nói thêm gì, yên tĩnh đem trang sức trên thi thể toàn bộ gỡ xuống.
Phó Ngôn Khanh hiểu được, nàng ấy sống giữa nơi ăn tươi nuốt sống người, lương thiện tuy rất quý giá nhưng cũng là điểm yếu lớn nhất.
Triệu Tử Nghiễn đem từ trong góc ra một cái hộp gỗ nhỏ, sau đó liền giúp Phó Ngôn Khanh dịch dung, chốc lát sau, Phó Ngôn Khanh nhịn không được kinh ngạc mà nhìn vào trong gương --- đây rõ ràng là gương mặt của nữ nhân kia.
Đứa trẻ này, nhiều năm như vậy đều là học ra những thứ này sao?
"Thi thể này xử trí như thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn liếc nàng một cái, mím môi, đem một bình sứ màu đen đổ lên thi thể, trong chớp mắt thi thể liền bị một loại cổ trùng nào đó ăn mòn đến không còn gì.
Phó Ngôn Khanh biến sắc, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Nghiễn.
Thấy nàng như thế, Triệu Tử Nghiễn sắc mặt mơ hồ có chút tái nhợt, lại nghe được người nọ nghiêm khắc nói: "Loại đồ vật nguy hiểm thế này, điện hạ vậy mà tùy ý mang ở trong người! Vạn nhất nếu như..."
Triệu Tử Nghiễn nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý cười yếu ớt, đưa tay đặt lên môi làm dấu im lặng: "Xuỵt, không có gì đáng ngại, nàng đi theo ta."
Nói xong, nàng sửa sang lại quần áo, đặt vào trong tay Phó Ngôn Khanh một chồng sách, hai người một trước một sau ra cửa.
Triệu Tử Nghiễn ở tại viện phía bắc phủ Dụ Thân Vương, hai người một đường đi dọc theo hàng lang ra tới cổng chính.
Trên đường đi cơ hồ là năm bước liền có một thị vệ, ngoài ra còn có mấy đội thị vệ trong đó có lẫn cao thủ ám vệ lục soát khắp nơi, xem ra vẫn không chút nào buông lỏng.
Phó Ngôn Khanh sắc mặt bình tĩnh, không biểu hiện gì mà theo sát sau lưng Triệu Tử Nghiễn, mới vừa đi tới cổng chính, liền gặp một nam một nữ thị vệ đứng đó.
Một người là Tử Lăng – chính là nữ thị vệ đêm qua đã xông vào phòng Triệu Tử Nghiễn, người còn lại là Tề Thịnh – thống lĩnh thị vệ phủ Dụ Thân Vương
Hai người nhìn thấy Triệu Tử Nghiễn, chẳng qua là tùy ý gọi một tiếng: "Cửu điện hạ." Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Phó Ngôn Khanh đang đi phía sau.
"Ngọc Nhiêu, ngươi như thế nào đi theo Cửu điện hạ, chủ tử không phải phái ngươi đi Thần Cơ Doanh rồi sao?" Tử Lăng ánh mắt lướt qua, lên tiếng hỏi.
Phó Ngôn Khanh đầu óc trong nháy mắt xoay chuyển, tuy rằng Triệu Tử Nghiễn còn chưa kịp nói với nàng việc liên quan đế nữ nhân Ngọc Nhiêu kia, nhưng nàng có thể xác định, ở trong mắt người khác, Triệu Tử Nghiễn rất tín nhiệm Ngọc Nhiêu.
Chẳng qua là nàng không thể mở miệng, nếu không tất nhiên sẽ bại lộ, vì vậy nàng yên lặng thi lễ với hai người kia, vẻ mặt đạm nhạt, tựa hồ cũng không định đáp lời.
Triệu Tử Nghiễn không muốn bọn họ chú ý quá nhiều đến Phó Ngôn Khanh, lạnh lùng nói: "Ta có việc cần Ngọc Nhiêu trở về giúp ta.
Huống hồ, Tử Lăng, ngươi hình như đã quên, ngươi chỉ là một thuộc cấp.
Vô luận ta như thế nào không được coi trọng, ngươi cũng không có tư cách ở trước mặt ta càn rỡ.
Nàng là thuộc hạ của ta, làm cái gì không cần hướng ngươi báo cáo.
Còn có, sự tình đêm qua, ta không truy cứu, cũng không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua, hiểu không?"
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng không một chút nào nhu nhược, như vậy lạnh lẽo liếc nhìn Tử Lăng, khiến cho hai người kia có cổ áp lực giống như đang đứng trước Triệu Mặc Tiên, thậm chí có chút kính sợ.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Triệu Tử Nghiễn cao lãnh như vậy, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ, Triệu Tử Nghiễn nhàn nhạt liếc hai người một cái, trực tiếp đi ra ngoài cổng.
Đợi đến lúc hai người kia tỉnh táo lại, Triệu Tử Nghiễn đã cùng Phó Ngôn Khanh đi xa.
Tử Lăng có chút khó tin mà nhìn Tề Thịnh: "Đó là Cửu điện hạ?"
Tề Thịnh chau mày: "Phải."
Hai người liếc nhau, trong lòng tự nhiên rùng mình, cửu công chúa điện hạ ánh mắt như muốn đem bọn họ đông lạnh, bọn họ nơi nào còn dám càn rỡ.
Chẳng qua lực chú ý bị hút đi, hai người hoàn toàn không chút tâm tư nhớ đến Ngọc Nhiêu.
Triệu Tử Nghiễn lúc rời đi cũng không chỉ mang theo Phó Ngôn Khanh, đi theo còn có bốn người hầu, giúp đỡ vận chuyển một ít vật dụng thông thường, một đoàn người đánh xe ngựa từ phố Trường Nhạc đi về phía nam.
Đi đến nửa đường, Triệu Tử Nghiễn vén lên rèn xe, nhỏ giọng nói: "A Văn, dừng xe lại."
Nam tử được gọi là A Văn lập tức dừng ngựa, cung kính nói: "Điện hạ, người có việc phân phó?"
Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu: "Trước kia ta có nhờ Nhạc chưởng quỹ ở Bích Ngọc Các tìm kiếm một đôi ngọc giác, nay hàng đã có rồi, ta muốn chính mình đi xem.
Các ngươi trước đem những thứ này chuyển vào phủ của ta."
Nghiêm Văn chắp tay: "Vâng.
Chẳng qua là, điện hạ một người, thuộc hạ lo lắng, có muốn phái người đi theo?"
Triệu Tử Nghiễn xuống xe ngựa, ánh mắt tùy ý nhìn qua bọn họ: "Liền Ngọc Nhiêu đi."
"Vâng." Công chúa điện hạ xưa nay tín nhiệm Ngọc Nhiêu, nàng nói như vậy, mấy người Nghiêm Văn cũng không bất ngờ, liền đánh xe rời khỏi.
Phó Ngôn Khanh lập tức hiểu ý, yên tĩnh đi sau lưng Triệu Tử Nghiễn, hai người hướng Bích Ngọc Các đi vào.
Hai người vượt qua một con phố dài, liền chứng kiến một tòa lầu các trang trí vô cùng trang nhã khí phái, hai tầng lầu các được chạm khắc tinh xảo, trên tấm biển màu vàng nổi lên ba chữ to rồng bay phượng múa, chính là nơi buôn bán ngọc khí lớn nhất kinh thành --- Bích Ngọc Các.
Không quá chói mắt như những tiệm bán ngọc khí khác, bố trí bên trong Bích Ngọc Các thập phần thanh lịch, dọc theo vách tường giữa nhà đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ lê, phía trước có hai hàng ghế dựa, nhìn qua hoa văn tinh tế.
Băng qua cầu thang đến lầu một, liền nhìn thấy một nữ tử mặc một thân y phục đỏ rực, nàng có chút lười biếng mà tựa ở một bên ghế thái sư, đôi mắt phượng khép hờ, khá là thích ý mà ngồi đó thưởng trà.
Dáng vẻ của nàng mười phần xinh đẹp nhưng bên trong lại lộ ra cỗ hờ hững, hai loại khí chất này tuy rằng mâu thuẫn, nhưng ở trên người nàng lại đặc biệt hài hòa.
Nghe thấy động tĩnh, nàng tùy ý nhấc lên mi mắt, trong con ngươi nhưng lại là hiện lên một tia sáng, sau đó cười rạng rỡ đứng lên, dáng dấp yểu điệu lắc đến bên người Triệu Tử Nghiễn: "Ồ, đây không phải Cửu điện hạ sao, tại sao lại rãnh rỗi chiếu cố tiểu điếm rồi?"
Triệu Tử Nghiễn khóe miệng mang theo tia tiếu ý: "Nơi này của Nhạc chưởng quỹ nếu là tiểu điếm, những tiệm ngọc khí trong kinh thành chẳng phải đều là hạt bụi sao?"
Nhạc Dao nhìn thấy nàng dáng vẻ ôn hòa như vậy, có chút sững sờ, ánh mắt liếc nhìn Phó Ngôn Khanh đứng phía sau, thoáng nhíu mày.
Triệu Tử Nghiễn tất nhiên phát giác được biến hóa của nàng, nhỏ giọng nói: "Nhạc Dao, có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?"
Nhạc Dao trên gương mặt đều thu lại vui vẻ: "Điện hạ có chuyện gì không thể ở nơi này nói rõ?"
Triệu Tử Nghiễn đưa tay cầm chặt tay Phó Ngôn Khanh, phát giác được nàng kháng cự, trong tay càng thêm ra sức, nhưng như cũ khẽ cười nói: "Không cần phải lo lắng, nàng cũng không phải Ngọc Nhiêu, ngươi nghe ta liền tốt."
Nhạc Dao tuy rằng trong lòng nghi ngờ không thôi, nhưng nàng vốn hiểu rõ Triệu Tử Nghiễn, người này ẩn nhẫn đến đáng sợ, đương nhiên sẽ không như vậy dễ dàng để lộ chính mình.
Nghĩ đến đây, Nhạc Dao hướng phía sau lên tiếng: "A Đông, đi ra trông coi."
"Dạ, chủ tử." Một nam tử mặc y phục trắng thuần từ sau bình phong bước ra, hướng Nhạc Dao thi lễ, sau đó đến đứng ở quầy, liền nửa câu cũng không dư thừa.
Tựa hồ, không chút nào kinh ngạc sự xuất hiện của hai người Triệu Tử Nghiễn.
Phó Ngôn Khanh đánh giá vài lần, cảm thấy rõ ràng, tiệm ngọc khí này có chút cổ quái, tuyệt đối không phải nơi buôn bán bình thường.
Nhạc Dao đi ở phía trước, dẫn theo hai người lên lầu hai, vượt qua hành lang, tiến vào một gian phòng nọ.
Căn phòng này tại lầu hai thập phần không gây chú ý, sau khi đẩy cửa tiến vào, không ngờ lại có đến ba gian phòng, bên trong hai nam tử mặc y phục đen đứng ở hai bên, nếu không biết rõ tình huống trong này mà tùy tiện đi vào, liền sẽ trở tay không kịp.
"Làm tốt trông coi." Hướng hai người kia dặn dò một câu, Nhạc Dao liền đóng lại cánh cửa thứ hai, xoay người nhíu mày nhìn xem Triệu Tử Nghiễn.
" Cửu điện hạ của ta, người thật đúng là hồ đồ.
Nếu như người không nói rõ vị này là thần thánh phương nào, hôm nay nàng ấy đã tiến vào mật thất Bích Ngọc Các, cũng đừng mong có thể trở ra."
Phó Ngôn Khanh nghe được lông mày nhíu lại, nghe giọng điệu này, cô nương kia cùng Triệu Tử Nghiễn quan hệ thập phần thân thiết.
Chẳng qua là ở trước mặt nàng liền như vậy trực tiếp, thật là khiến người ta có chút không thoải mái.
Triệu Tử Nghiễn cũng có chút bật cười, tiến sát vào bên tai nàng thì thầm một phen.
Phó Ngôn Khanh không nghe rõ nàng nói cái gì, đã thấy nữ tử gọi là Nhạc Dao kia đột nhiên giật mình, ánh mắt trực tiếp mà đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá toàn bộ, ánh mắt kia bảy phần xem kỹ, ba phần trêu tức, khiến cho Phó Ngôn Khanh khẽ nhíu mày.
Chẳng qua là nàng ta rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, che miệng cười đến phong tình vạn chủng, một đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh: "Đã là như thế, tất nhiên là ta không ngại, ta đi trước chiếu cố khách nhân của ta, sẽ không quấy rầy chuyện tốt của các nàng."
Nói xong còn hướng Triệu Tử Nghiễn nháy mắt một cái, trong đó ẩn ý hai người đều hiểu rõ, sau đó mới thản nhiên rời khỏi, Triệu Tử Nghiễn sắc mặt không thay đổi, nhưng vành tai trắng nõn lại có chút phiếm hồng.
Phó Ngôn Khanh gặp người đi xa, nhịn không được chầm chậm nói: "Bằng hữu của điện hạ, thật sự chỉ là chưởng quỹ tiệm ngọc khí thôi sao?"
Triệu Tử Nghiễn khẽ giật mình: "Ừ?" Đây không phải rất rõ ràng sao?
"Nhân tài không được trọng dụng rồi, khí chất đó mà đến trông coi Mạc Tân Lầu, cũng liền dư xài."
Mạc Tân Lầu chính là nơi phong nguyệt lớn nhất kinh thành, tại Đại Hạ có thể nói là dân chúng đều biết, hàng năm đều có quan lại quyền quý từ các nơi đến đây, thưởng lãm sắc đẹp như gió như trăng của các cô nương nơi đó.
Đại Hạ tuy rằng bầu không khí cởi mở, lại bởi vì nam nữ đều có thể làm quan, đối nữ tử trói buộc không quá hà khắc, nhưng ở phương diện khác cũng khó có thể ngoại lệ.
Trong đó rõ ràng nhất chính là tầm hoa vấn liễu, cũng chỉ có nam tử mới có khả năng công khai.
Dù Nữ đế khai quốc từng hạn chế việc mở thanh lâu, nhưng đến đời Cảnh đế thì số thanh lâu mọc lên không ít.
Đối nữ tử mà nói, công việc này cũng không thể được xem trọng.
Triệu Tử Nghiễn nhịn không được cười lên: "Nếu như bị Nhạc Dao nghe thấy, nàng ấy sợ rằng sẽ tức giận đến hỏng mất.
Nhạc Dao sắc đẹp mười phần quyến rũ, trời sinh tính tình tùy ý phóng túng, lại thường xuyên gặp phải một số kẻ không đứng đắn muốn khi dễ nàng, bởi vậy đặc biệt không thích người nói nàng phong trần."
Phó Ngôn Khanh rũ mắt suy tư, chân thành nói: "Là ta đắc tội." Nàng bất quá là không thích nàng ta như vậy sóng mắt đưa tình với Triệu Tử Nghiễn mà thôi, cũng không muốn nghĩ xấu về nàng ấy.
Triệu Tử Nghiễn thấy nàng thật tình như thế, trong mắt mang theo tia cười, nhưng lại nhớ tới một sự kiện, đưa tay từ trong ngực áo lấy ra một hộp gỗ màu tím, đưa cho Phó Ngôn Khanh: "Đồ vật của nàng."
Phó Ngôn Khanh trông thấy cái hộp, sắc mặt cũng không có gì kinh ngạc, tiếp nhận cái hộp, cẩn thận cất kỹ.
Nhìn nàng ấy bộ dáng bình tĩnh như vậy, trong lòng Triệu Tử Nghiễn bất giác vui vẻ lên.
Dù nàng ấy không thừa nhận thân phận của nàng, nhưng rất hiển nhiên, Phó Ngôn Khanh thập phần tín nhiệm nàng.
Nàng ấy mạo hiểm tính mạng đi đánh cắp vật đấy, vậy mà để ở chỗ nàng, cũng không chút nào lo lắng.
"Nàng lần này tới kinh thành, chính là vì vật này?"
"Ừ." Đối với chuyện này nàng cũng không cần thiết giấu giếm, nàng dừng một chút, chân thành nói: "Ta có thể thuận lợi thoát ra, toàn bộ đều nhờ điện hạ tương trợ, chẳng qua là trước mắt kinh thành không yên ổn, ta phải mau chóng rời đi.
Điện hạ giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích, ngày sau điện hạ có yêu cầu gì, ta tất nhiên hết lòng hồi đáp."
Trong lòng nàng lo lắng mấy người Vô Ngôn kìm nén không được, cuối cùng đánh rắn động cỏ, nàng trước hết trở về cùng bọn họ thương lượng một phen.
Ánh mắt Triệu Tử Nghiễn có chút ảm đạm: "Nếu như nàng nói nàng không phải vị cố nhân kia của ta, vậy có thể cho ta biết tên họ của nàng hay không, bằng không ngày sau làm cách nào tìm nàng nhờ tương trợ?"
Phó Ngôn Khanh mím môi đáp: "Ta tên là Tô Cẩn, điện hạ không được nhớ nhầm." Nói xong, nàng nhìn bố cục xung quanh, cau mày nói: "Điện hạ ngày sau đừng nữa tùy ý dẫn người tới đây, trên đời này, khó ngờ nhất chính là lòng người."
Triệu Tử Nghiễn vẻ mặt suy sụp, trầm giọng nói: "Ta hiểu được."
Nàng khẽ thở dài, đi tới cửa vẫn còn dặn dò: "Ta hiện đang bị đám người Tiêu quý phi theo dõi, giám sát vô cùng nghiêm ngặt, nàng tạm thời ở lại nơi này thêm một chút, chờ ta hồi phủ rồi tính.
Ta sẽ nhờ Nhạc Dao đưa nàng ra ngoài, để tránh tai mắt của đám người kia.
Nàng nói thiếu ta nhân tình lớn, vậy cũng đừng im hơi lặng tiếng biến mất, nơi này coi như an toàn, nếu còn nhớ đến hồi đáp cho ta, liền tới nơi này gặp ta."
Nhìn xem bóng lưng đơn bạc của Triệu Tử Nghiễn sắp biến mất ở cửa, Phó Ngôn Khanh nhịn không được nói: "Ngươi...!Ngươi ngàn vạn cẩn thận, nữ thị vệ kia biến mất, bọn người Tiêu quý phi sẽ nghi ngờ ngươi...."
Triệu Tử Nghiễn dừng bước, quay đầu lại cười đến thanh nhã ấm ấp, để Phó Ngôn Khanh nhịn không được trong lòng nhảy động.
"Ta đã đáp ứng một người, sẽ sống sót để gặp lại nàng ấy, nàng ấy nói ta phải nhanh lên chút, bằng không quá lâu nàng ấy đều sẽ quên ta.
Ta còn ước hẹn chưa thành, cho nên, ta đương nhiên sẽ không có việc." Nói xong, nàng bình tĩnh nhìn Phó Ngôn Khanh: "Ước hẹn một lời không quên, ta đã đến rồi, người ấy cũng nên xuất hiện, Tô cô nương, nàng cứ nói đi?"
Phó Ngôn Khanh nhìn nàng, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, một lúc lâu sau, khóe miệng nàng chậm rãi hiện lên tia cười vui vẻ, phảng phất giống như nắng ấm: "Tất nhiên như vậy.".