Chưởng quỹ nói xong liền bước nhanh đến chỗ Phó Ngôn Khanh, khom lưng hành lễ: "Lão phu mạo muội, người chính là vị quý nhân kia?"
Phó Ngôn Khanh vội đỡ hắn đứng lên: "Chưởng quỹ nghiêm trọng, tại hạ không dám nhận, vừa rồi đường đột tới đây làm phiền các vị, là ta mạo muội mới phải."
"Quý nhân khách khí, lúc trước đại tiểu thư một mực dặn dò, thời gian này quý nhân khả năng sẽ đến kinh thành, lão phu mong đợi đã lâu, rốt cuộc được diện kiến.
Lão phu đã thông báo cho đại tiểu thư rồi, người đợi một chút, Tiểu Ngũ, mau mau pha trà!"
Chưởng quỹ vô cùng vui vẻ, liên tục phân phó người hầu mang trà bánh đến, đối với Phó Ngôn Khanh cũng nhất mực tôn kính.
Phó Ngôn Khanh khẽ mỉm cười: "Chưởng quỹ, tại hạ là vãn bối, ngài như vậy khiến ta thật khó xử, ta họ Tô, ngài gọi ta Tô cô nương là được."
Chưởng quỹ cũng không phải người cố chấp, thấy Phó Ngôn Khanh muốn che giấu thân phận, liền cũng thuận theo sửa lại lời nói.
Phó Ngôn Khanh sớm đã nghe nói về vị chưởng quỹ này, Thịnh Vũ trong thư nhiều lần đề cập đến.
Trước đây Thịnh gia bị Tuyên gia chèn ép, việc làm ăn ngày càng xuống dốc, cuối cùng chỉ có thể rời bỏ kinh thành đến Giang Nam làm lại từ đầu.
Phụ mẫu Thịnh Vũ mất sớm, một đại gia tộc đang đứng bên bờ vực suy tàn chỉ nhờ vào Thịnh Vũ cùng lão chưởng quỹ chống đỡ đến nay.
Nhiều năm như vậy, nếu không nhờ lão chưởng quỹ một tay chiếu cố dạy bảo tỷ đệ Thịnh Vũ, sợ rằng Thịnh gia đã sớm biến mất trên đời.
Bởi vậy Phó Ngôn Khanh đối với lão nhân gia này hết mực tôn kính, trong lúc hai người nói chuyện đều tràn đầy thiện cảm.
Nửa chén trà nhỏ trôi qua, từ bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng mở ra, một vị nữ tử mặc y phục màu tím vén rèm trúc bước vào, bên hông nàng thắt hai sợi tua rua tím, tại bờ eo yểu điệu buông xuống.
Nàng vừa nhìn thấy Phó Ngôn Khanh, lập tức trên gương mặt tinh xảo lạnh lẽo hiện lên một chút kinh hỉ, chẳng qua là sự vui mừng kia giống như phù dung sớm nở tối tàn, đảo mắt nàng đã trở về dáng vẻ đạm nhạt.
Phó Ngôn Khanh đứng lên, nhẹ gật đầu chào nàng, ôn hòa nói: "Thịnh Vũ, đã lâu không gặp."
Thịnh Vũ một phen đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giữa đôi lông mày trở nên nhu hòa, nói khẽ: "Quận chúa, đã lâu không gặp." Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng, phảng phất như tiếng mưa phùn rơi.
Nói xong nàng quay đầu đối chưởng quỹ lên tiếng gọi: "Tần bá."
Tần Nhạc đáp một tiếng, từ ái nói: "Đại tiểu thư đã đến, hai vị cứ tự nhiên đàm đạo, lão phu đi xuống bếp một phen, làm mấy món ngon tiếp đãi khách quý."
Thịnh Vũ nhẹ gật đầu: "Làm phiền Tần bá."
Thịnh Vũ chậm rãi ngồi xuống bên người Phó Ngôn Khanh, rót đầy chén trà đưa qua cho quận chúa, lại tự rót cho mình một chén, thong thả uống.
Phó Ngôn Khanh khẽ cười: "Đã nhiều năm như vậy, tính cách ngươi vẫn không thay đổi, ta đoán chừng lúc ngươi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cũng là một bộ dáng đông lạnh như thế này."
Thịnh Vũ nhấp miệng: "Quan hệ làm ăn, bọn người kia chỉ cần được lợi là tốt, ta nóng hay lạnh cũng không sao." Nói xong nàng lặng lẽ nhìn kỹ Phó Ngôn Khanh, chậm rãi nói: "Quận chúa, người thay đổi rất nhiều, so với trước đây càng nội liễm hơn."
Nàng vẫn nhớ mãi ân tình ngày trước, một lần Thịnh gia chuyển hàng dọc biên giới Khương tộc, gặp phải giặc cướp, may nhờ có đoàn người Tây Nam vương phủ của quận chúa đi ngang qua, xuất thủ cứu mạng thương đội các nàng.
Năm đó quận chúa mới mười bảy tuổi, một thân y phục xanh lam áo vải, giữa đôi lông mày của nàng lộ vẻ tang thương, khiến người ta nhìn vào không khỏi nghĩ đến trong nội tâm nàng chất chứa nhiều tâm sự.
Hôm nay gặp lại, nét tang thương kia dường như lắng xuống, đôi mắt của nàng vẫn thâm trầm, nhưng nhìn qua đã có chút ôn hòa, ẩn chứa bên trong mấy phần tình cảm.
Phó Ngôn Khanh nâng tách trà, cười khẽ:"Những năm này, chuyện làm ăn của Thịnh gia càng ngày càng lớn mạnh."
"Nếu không nhờ quận chúa ở phía sau nâng đỡ, Thịnh gia sẽ không có ngày hôm nay.
Thịnh Ký giờ đã trở thành nơi buôn bán lương thực lớn nhất kinh thành, năm ngoái được mùa, chúng ta trữ lại không ít lương thực.
Theo lời quận chúa căn dặn, ta cho người bí mật tiến hành thu mua thêm lương thực các nơi, hiện tại toàn bộ kho lúa của chúng ta đều đã đầy ấp." Thịnh Vũ nói xong có chút nhíu mày: "Nhưng mà năm nay khí hậu thuận lợi, hoa mầu tốt tươi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, đoán chừng lại một năm được mùa, chúng ta trữ nhiều lương thực như vậy..."
"Ngươi cũng nói, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này bất quá mới tháng sáu, cho đến lúc thu hoạch vẫn còn mấy tháng, chuyện đời làm sao biết trước được.
Hơn nữa, cho dù thật sự trúng mùa, thì được lợi chỉ có bọn tham quan, bách tính nhiều nơi vẫn hoàn đói khổ, đến lúc đó, ta bán rẻ cho người dân, cũng coi như là một chuyện công đức." Nàng vẫn nhớ rõ ở đời trước, mùa hạ năm nay sẽ xảy ra trận đại hồng thủy, Hoàng Hà vỡ đê, hàng loạt đồng lúa bị nhấn chìm trong nước lũ.
Nàng dặn Thịnh Vũ trữ lúa, chính là để dùng cứu tế cho lúc đó.
Thịnh Vũ nhẹ gật đầu, nàng một lòng tin tưởng quận chúa, nên cũng không hỏi thêm về vấn đề này.
"Đúng rồi, chuyện Tuyên gia buôn bán muối lậu, dĩ nhiên bị chúng ta vạch trần, chẳng qua là, như trong dự liệu, Triệu Mặc Tiên liền đem thí tốt, Tuyên gia cùng đám tham quan cấp dưới đều không tránh khỏi tội."
Phó Ngôn Khanh nhíu mày: "Không sao, để bọn hắn nhận rõ vị chủ tử mà bọn hắn trung thành, vốn là người như thế nào.
Hơn nữa, tạm thời cứ để Triệu Mặc Tiên ở đó thảnh thơi, nàng ta nghĩ rằng đã tránh thoát được một kiếp, liền sẽ buông lỏng cảnh giác, việc sắp tới chúng ta càng tiến hành thuận lợi.
Trước mắt cần phải tìm cho được nửa quyển sổ còn lại trong tay Tuyên Thạc."
"Tuyên Thạc chạy thoát nhưng cũng là đâm đầu vào đường chết, Triệu Mặc Tiên sao có thể chừa mạng cho bọn hắn." Thịnh Vũ lời nói ngắn gọn rõ ràng, không mang theo một chút cảm tình.
"Vậy thay hắn cầu nguyện đi, để người của chúng ta tìm được hắn trước." Phó Ngôn Khanh nhấp một ngụm trà, lập tức nghiêm mặt nói:"Thịnh Vũ, ta tại Kinh thành, cần một thân phận để có thể quang minh chính đại cùng triều đình giao tiếp, đồng thời tránh tham gia vào đám người đang tranh giành quyền lực kia."
"Ta hiểu được, từ hôm nay trở đi, quận chúa liền là gia chủ của Thịnh gia.
Việc này từ ba năm trước, ta đã nói với quận chúa rồi." Sắc mặt Thịnh Vũ không thay đổi, thẳng thắn dứt khoát nói.
Quận chúa đối với Thịnh gia có ân cứu mạng, hai nàng càng là bằng hữu chi giao, dù ba năm không gặp, nhưng người Thịnh gia trước giờ vốn nhận lệnh của quận chúa để hành sự.
Thịnh gia làm ăn lớn đến thế này, bảy phần là nhờ quận chúa ở sau lưng ủng hộ, bất quá là giao trả lại thân phận vốn thuộc về quận chúa mà thôi.
"Cảm ơn."
"Giữa ta và quận chúa cần gì nói hai chữ này, nhưng mà, tiểu công chúa đáng yêu của người đâu rồi, nàng ấy biết quận chúa trở về rồi sao?" Thịnh Vũ chuyển đề tài, ngước mắt nhìn Phó Ngôn Khanh.
Phó Ngôn Khanh có chút cứng ngắt: "Không được nói bậy, nàng ấy tốt xấu là Cửu điện hạ, cái gì là tiểu công chúa của ta, còn thể thống gì."
"Không phải sao? Vậy mấy năm qua quận chúa nhờ ta nghe ngóng chuyện của nàng ấy làm gì?" Trên gương mặt như khắc từ băng của Thịnh Vũ lóe lên tia trêu đùa.
Phó Ngôn Khanh bất đắc dĩ liếc nàng một cái:"Ta không quen đùa giỡn thế này, ngươi vẫn nên trở lại làm tảng băng đi.
Ta hiện đang ở phía Nam phố Trường Ương, chính là Tuyên phủ lúc trước.
Có việc, liền đến đó tìm ta."
"Tuyên phủ? Vậy thì quá tốt rồi, đó vốn là Thịnh gia của ta ngày trước, sau bị Tuyên phủ dồn ép chiếm đoạt, hôm nay rơi vào tay quận chúa, thật ra càng chứng minh được thân phận của người..." Dứt lời, nàng tựa hồ nhớ tới cái gì, mặt lạnh "Ồ" lên một tiếng, ý vị thâm trường mà nhìn Phó Ngôn Khanh.
Vừa lúc Tiểu Ngũ tiến đến gọi hai người đi ra ngoài dùng bữa, Phó Ngôn Khanh không thèm để ý tới Thịnh Vũ, một đường đi ra cửa.
Thịnh Vũ chậm rì rì đi theo phía sau, tiếng nói không cao không thấp: "Khó trách không vội, trong đêm đều có thể thần không biết quỷ không hay leo tường qua gặp, dĩ nhiên quá thuận lợi."
Phó Ngôn Khanh thoáng dừng bước, lời của Thịnh Vũ khiến nàng không khỏi nhớ đến Triệu Tử Nghiễn, không biết sức khỏe nàng ấy hôm nay thế nào rồi, đã tốt hơn chưa.
Hai người dùng cơm xong, Thịnh Vũ để xuống bát đũa, mở miệng nói: "Quận chúa chuẩn bị nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay có thể trở về, vậy bước kế tiếp người định làm thế nào?"
Phó Ngôn Khanh dừng một chút: "Ân, chuyện quan trọng hiện giờ, đó là giúp Cảnh đế nhận ra bộ mặt thật của Tiêu Quý Phi cùng Triệu Mặc Tiên, phanh phui thế lực Tiêu gia ra ánh sáng, còn có...trợ giúp cửu điện hạ đăng vị."
Thịnh Vũ lại "Ồ" một tiếng, biểu lộ như hiển nhiên là thế.
Phó Ngôn Khanh bỏ qua Thịnh Vũ, tiếp tục nói: "Tiêu Thác xuất chinh Tây Cảnh, Triệu Mặc Tiên cũng đang toàn lực tìm kiếm mấy phần tàng bảo đồ Kho Báu Vĩnh Đế, bọn hắn rất nhanh sẽ có hành động.
Mà lần này vụ án buôn muối lậu của Tuyên gia bị phanh phui, tuy rằng bọn chúng chạy thoát, nhưng liên quan đến rất nhiều quan lại trong kinh thành, phạm vi vô cùng lớn, thánh thượng chắc chắn sẽ nghiêm tra.
Trong tay chúng ta đã có nửa quyển sổ là bằng chứng phạm tội của đám người Tiêu gia, chỉ cần tìm được Tuyên Thạc, lấy được nửa quyển còn lại, liền có thể khiến cho vây cánh của Tiêu Quý phi hao tổn mấy phần."
"Ân, đến lúc đó, Triệu Mặc Tiên muốn thoát tội, nhất định phải đem người của Tiêu gia làm tốt thí, để xem chúng làm sao dám khi dễ tiểu công chúa khả ái của người."
Phó Ngôn Khanh mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ nói: "Xem ra ngươi rất rảnh rỗi."
"Thịnh gia hôm nay phát triển lớn mạnh, hơn bốn mươi cửa hiệu lớn nhỏ khắp nơi, ta làm sao rãnh rỗi." Thịnh Vũ nghiêm túc đáp.
"Ân, cũng cần tìm thêm người hỗ trợ ngươi quản lý Thịnh gia thôi, việc hôn sự của ngươi, hoàn toàn phải nhờ Tần bá lo liệu một phen."
Sắc mặt Thịnh Vũ cứng ngắt, sau đó mới lành lạnh nói: "Quận chúa lớn hơn ta một tuổi, ta nào đâu gấp, hay là nhờ Tần bá lo liệu cho người trước? Bất quá, nhắc đến việc này, đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa có ai khiến quận chúa động tâm hay sao?"
Phó Ngôn Khanh nghĩ đến Triệu Tử Nghiễn, trái tim lập tức đập loạn, vội vàng nói: "Loại chuyện này, bất quá là dệt hoa trên gấm, ta cũng không vội, vẫn nói mọi chuyện tùy duyên đi."
Thịnh Vũ nhíu nhíu mày: "Quận chúa, tình thế lúc này đã bảy phần ổn thỏa, người vì sao ép mình như thế chặt?"
"Thịnh Vũ." Phó Ngôn Khanh thở dài: "Ngày sau, ngươi sẽ rõ.
Hôm nay nhìn như yên bình, một khi gió đã bắt đầu thổi lên, chờ đợi chúng ta chính là bão nổi ngập trời.
Ngày nào Tây Nam Vương phủ chưa triệt để an toàn, ngày đó ta vẫn không cách nào buông xuống lòng mình, ta cũng sẽ không thoát khỏi...cơn ác mộng mỗi đêm kia." Đã nhiều năm như vậy, cơn ác mộng kia thỉnh thoảng vẫn xuất hiện, cảnh tang thương khi hoàng hôn buông xuống, một trời cát vàng nhuộm trong biển máu, xác chết của hàng vạn tướng sĩ Tây Nam...ám ảnh nàng đến từng giây phút, để nàng làm cách nào buông lỏng được chính mình.
Nàng sống lại một đời, bởi vì có sứ mệnh phải hoàn thành.
Thịnh Vũ nhìn xem Phó Ngôn Khanh tựa hồ đã chìm trong sương mù, trong mắt không khỏi đau lòng, từ khi quen biết, quận chúa liền lưng đeo quá nhiều trách nhiệm, trừ đi vận mệnh Tây Nam Vương phủ, còn có một nỗi đau khổ không gì diễn tả được, phủ đầy trong đôi mắt sáng như ngọc của nàng..