Phó Ngôn Khanh sống hai đời, rất nhiều chuyện dù cho không trải qua, cũng thấy nhiều.
Nàng nhắm lại con ngươi cẩn thận chải vuốt mấy ngày nay cùng Triệu Tử Nghiễn ở chung từng li từng tí, thời gian cũng không dài, nhưng hết thảy chuyện có liên quan đến nàng ấy, nàng cơ hồ nhớ rõ từng chi tiết.
Chờ đến nàng cuối cùng nghĩ xong, nàng chung quy không thể không thừa nhận, Triệu Tử Nghiễn đối nàng mà nói, quá đặc biệt.
Loại đặc biệt này đã vượt qua điều nàng vốn cho rằng yêu quý cảm động, buổi tối kia trong nháy mắt tim đập hỗn loạn, thật sự nhắc nhở nàng, nàng đối Triệu Tử Nghiễn tựa hồ đã động tâm rồi!
Mày càng nhăn càng chặt, Phó Ngôn Khanh thật sâu hít vào một hơi.
Một đời này, nàng chuyện gì cũng có thể vứt bỏ, duy chỉ có một trái tim chân thành, nàng cần phải bảo vệ.
Giữa các nàng ràng buộc càng sâu, Triệu Tử Nghiễn ngày sau phải làm hoàng đế, tuyệt đối không có khả năng cùng nàng.
Mảnh chân tình này vừa muốn bắt đầu, định trước đã là kết cuộc không thể, nhưng nàng cũng vô pháp bỏ xuống!
Hai người cách xa nhau bất quá một bức tường rào, trong lòng đều nghĩ đến đối phương, lại không biết đối phương suy nghĩ cái gì, giờ phút này trong tim các nàng giống như bị một tầng ngăn cách, đối phương không dám tiến vào, chính mình cũng cố chấp không ra.
Từ ngày ấy, Phó Ngôn Khanh đáp ứng Triệu Tử Nghiễn lại đây dùng bữa, mỗi ngày Phó Ngôn Khanh đều sẽ cẩn thận thay Triệu Tử Nghiễn chuẩn bị đồ ăn, đủ loại canh bổ đều chưa từng thiếu đi.
Nàng vẫn giống như trước ôn nhu săn sóc, đối đãi Triệu Tử Nghiễn cũng là ân cần như thường ngày, nhưng chính nàng cũng hiểu được, đã không giống nhau.
Nàng ép lòng phải đem tình cảm không cách nào khống chế kia, chôn thật sâu vào lòng.
Triệu Tử Nghiễn tựa hồ cũng không có phát hiện, mỗi ngày lại đây đều thật sự vui vẻ, cùng nàng nói một ít chuyện quan trọng trong triều.
Chỉ là Phó Ngôn Khanh mơ hồ nhận thấy, Triệu Tử Nghiễn hiện giờ rất ít trêu đùa nàng, thái độ cũng hệt như một tiểu muội đối tỷ tỷ, ngoan ngoãn vô cùng.
Phó Ngôn Khanh xem ở trong mắt, phát giác chính mình trong lòng không hề dễ chịu.
Chỉ là nàng còn chưa kịp cẩn thận chải vuốt tình cảm đó, Tiết Hằng liền phái người tới đưa tin, hắn đã cùng Lý Phú nói qua, nàng có thể cùng Lý Phú gặp nhau.
Lý Phú có thể nói là một trợ lực rất quan trọng ở kinh thành, ngày sau Triệu Tử Nghiễn có thể thuận lợi đăng vị hay không, phần nhiều là ở thái độ của hắn.
Vì vậy tư tình nhi nữ mông lung kia tạm thời gác lại.
Phó Ngôn Khanh đi đến nơi hẹn tại Yên Vũ Lâu.
Nơi này chính đệ nhất trà quán nổi danh kinh thành, là chốn hội tụ danh nhân nhã sĩ.
Nằm bên dòng sông Ngọc Đái, mô phỏng cảnh lâm thủy xây nên, mấy hàng liễu đổ bóng xuống dòng sông, cảnh sắc rất hợp lòng người.
Hơn nữa Yên Vũ Các tuy danh tiếng lan xa, lại phá lệ thanh tịnh, đối với khách nhân cũng không hỏi đến việc tư, cũng đặc biệt chú trọng bảo hộ khách nhân, bởi vậy là nơi đàm phán sự vụ hoàn hảo.
Theo sau một vị nữ tử mặc áo lam, Phó Ngôn Khanh yên lặng đi đến lầu ba, nữ tử kia dẫn nàng đến trước một nhã gian, hơi hơi thi lễ, sau đó xoay người rời đi.
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng gõ cửa, lập tức một giọng nói trầm thấp truyền tới: "Vào đi."
Phó Ngôn Khanh đẩy cửa bước vào, trong phòng có một tấm rèm châu, bố trí trang nhã thanh tịnh, làm nổi bật lên một tầng thảm trải sàn, rất là thoải mái.
Rèm châu giờ phút này bị nhấc lên, treo ở hai sườn, một vị lão nhân mặc huyền sắc cẩm bào ngồi ngay ngắn trước bàn dài, giờ khắc này trong tay bưng một ấm tử sa, thong thả châm trà.
Việc Phó Ngôn Khanh tiến vào tựa hồ không chút nào ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm rót trà.
Phó Ngôn Khanh khom người hành lễ: "Tiểu nữ Tô Cẩn, bái kiến trung thư đại nhân, để đại nhân đợi lâu, thật có lỗi."
Lý Phú đem tách trà đặt ở phía đối diện, lại chính mình rót đầy tách trà: "Bổn quan cũng vừa mới đến, vừa vặn pha một bình trà ngon, đến, ngồi xuống cùng bổn quan uống một tách trà."
Phó Ngôn Khanh ra hiệu cho Vô Ngôn lui xuống, ở bên ngoài chờ.
Nàng cũng không có nhiều lời, chậm rãi ngồi xuống đệm hương bồ đối diện Lý Phú.
Lý Phú ngước mắt nhìn nàng một cái, lại không nói gì, thản nhiên bưng tách trà chậm rãi uống, khẽ híp mắt, tựa hồ đang chìm đắm bên trong thưởng trà.
Phó Ngôn Khanh nhìn tách trà trước mắt, hơi buông xuống đôi mi, cũng vươn tay bưng lên tách, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Trà vào miệng, cũng không phải thuần hậu như trong tưởng tượng, ngược lại thập phần đắng chát, nước trà chạm đến đầu lưỡi, cổ hương vị kia liền thổi quét đến toàn bộ khoang miệng.
Phó Ngôn Khanh dừng một chút, ngước mắt liền thấy Lý Phú đang nhìn nàng.
Lý Phú cười cười: "Tô cô nương cảm thấy hương vị trà này thế nào?"
Phó Ngôn Khanh không đáp lời, lại uống một ngụm, lần này nàng không vội vã, tinh tế nếm thử, một lát sau, nàng buông tách, nhàn nhạt cười nói: "Trà này vào miệng đắng chát, sau khi nuốt xuống, vị đắng ngược lại phai nhạt, hương vị trà liền thấy ra tới.
Nếu đối với người thưởng trà bình thường, trà này là hạ phẩm, nhưng với tiểu nữ, thật là trà ngon."
Lý Phú giờ phút này mới cẩn thận đánh giá Phó Ngôn Khanh, trong mắt lộ ra cỗ hứng thú, hắn vuốt chòm râu bạc, nhướng mày nói: "Vì sao cô nương nói như vậy?"
Phó Ngôn Khanh xoay xoay cái tách, nhẹ nhọng nói: "Trà này có thể làm tiểu nữ cảm thấy thanh tỉnh, tuy hương vị đắng chát, nhưng uống qua một ít, cảm thấy thật tỉnh táo."
"Theo lời cô nương nói, nên thường xuyên uống sẽ rất tốt?"
Phó Ngôn Khanh chậm rãi lắc đầu: "Dùng thống khổ để nhắc nhở chính mình, một lần liền đủ rồi."
"Ha ha......!Không tồi, tuổi còn nhỏ, vậy mà hiểu thấu sự đời, khó được, khó được." Lý Phú trong mắt thưởng thức đã áp chế không được.
"Trung thư đại nhân......"
Lý Phú khoác tay: "Cô nương không cần phải nói, bổn quan đều hiểu được.
Chỉ là còn không rõ, cô nương đây là..."
"Trung thư đại nhân, tiểu nữ chính là nghĩa nữ của Tây Nam Vương, năm đó Trường Ninh quận chúa chết trong cung, phụ vương chịu đả kích lớn, tiểu nữ vẫn luôn ở bên phụng dưỡng.
Vương gia đối tiểu nữ có ân dưỡng dục, mấy năm nay tiểu nữ tuy ở Đại Lý, chính là đối với một số việc ở kinh thành đều hiểu thấu.
Tây Nam vương phủ luôn là uy hiếp trong mắt bệ hạ, hiện giờ bệ hạ đã muốn lập tân đế, càng là muốn diệt trừ phụ vương để miễn hậu hoạn về sau."
Lý Phú vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt cũng có chút sắc bén: "Cho nên, cô nương muốn làm cái gì?"
Phó Ngôn Khanh đứng lên, đoan chính hành đại lễ: "Tiểu nữ một lòng cầu Tây Nam vương phủ bình an, toàn gia an toàn rút lui về ẩn dật."
"Bổn quan như thế nào tin cô?" Lý Phú biểu tình càng thêm nghiêm túc.
Phó Ngôn Khanh cong cong khóe miệng: "Nếu tiểu nữ thật sự có dã tâm, giờ phút này tiểu nữ nên ở Tây Nam quân doanh.
Hơn nữa, ngài có thể không tin Tô Cẩn, nhưng ngài nên tin vương gia."
Lý Phú bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, Phó Ngôn Khanh giờ phút này cũng là đứng thẳng thân mình cùng hắn đối diện.
Sau một hồi, Lý Phú ha ha nở nụ cười, sau đó nặng nề thở dài: "Vương gia may mắn, có thể được nghĩa nữ tốt như cô, cuối cùng có thể bù đắp..." Nói tới đây, Lý Phú dừng lại câu chuyện, không nói thêm gì nữa.
"Cô nương muốn lão phu giúp như thế nào?"
"Trung thư đại nhân quyền cao chức trọng, lại được bệ hạ coi trọng, coi như là ân sư của mấy vị điện hạ, cho nên tiểu nữ thỉnh mượn uy thế của ngài."
Lý Phú gật gật đầu: "Cô nương muốn lão phu cùng nâng đỡ tân quân?"
"Ân, tiểu nữ biết ngài lo lắng cái gì, phụ vương tiểu nữ cả đời chinh chiến, vì Đại Hạ hy sinh rất nhiều.
Người liều chết bảo vệ thiên hạ, tiểu nữ cũng sẽ không để thiên hạ này tổn hại một chút nào.
Người tiểu nữ chọn, tài năng đức độ hơn người, không chỉ hợp tâm ý tiểu nữ, cũng sẽ khiến thần dân Đại Hạ vừa lòng."
Lý Phú nhướng mày nói: "Cô nương là nói Cửu điện hạ?"
Phó Ngôn Khanh có chút kinh ngạc: "Ngài biết?"
Lý Phú cười cao thâm khó đoán: "Nói đến, nàng cũng coi như học sinh của lão phu, năm đó nàng tuổi còn nhỏ, lúc lão phu giảng bài cho mấy vị điện hạ khác, nàng ở bên ngoài nghe lén, nguyên bản lão phu có chút cảm khái vì nàng ham học như vậy, lại không ngờ nàng chính là cửu điện hạ.
Mấy năm nay, lão phu cố ý muốn bồi dưỡng nàng, so với thất điện hạ, nàng chính là càng làm cho lão phu cảm thấy kinh hỉ." Cho nên ngày ấy quần thần phản đối Triệu Tử Nghiễn trông coi việc quân lương, hắn lại thật chờ mong vị công chúa điện hạ này tài năng tỏa sáng, bởi vậy mới đưa ra ý tìm thêm một người nữa hiệp trợ cùng nàng, vừa không làm khó nàng, cũng cho nàng cơ hội tốt.
Lý gia vốn đời đời là trọng thần trong triều đình, đối Đại Hạ hết sức trung thành cùng tận tâm, không có người so với hắn càng hy vọng quốc gia hưng thịnh.
Chỉ là đương kim bệ hạ tuổi tác càng cao, liền càng nhiều nghi, xử sự cũng hồ đồ.
Quanh thân quốc gia các nước chư hầu như hổ rình mồi, khó có thể bình loạn.
Hắn hy vọng đời kế tiếp tân quân, năng lực mạnh mẽ, yên ổn giang sơn.
Vị công chúa điện hạ kia, đủ thông minh, lại rất ẩn nhẫn.
Hiếm có nhất chính là, thân là dòng dõi hoàng thất, lại trải qua rất nhiều chuyện trong chốn thâm cung, còn có thể giữ vững một trái tim thuần khiết thiện lương.
Nghĩ đến những điều hắn biết được về nàng, Lý Phú vẻ mặt càng thêm xúc động.
Phó Ngôn Khanh nghe hắn nói như vậy, trong mắt nhịn không được liền mang theo ý cười, không biết vì sao, nghe được hắn khen ngợi Triệu Tử Nghiễn, nàng lại nhịn không được sung sướng, luôn có loại cảm giác cùng chung vinh dự.
Đối với Lý phú, Phó Ngôn Khanh tuy có dè chừng, nhưng nàng cũng đã thể hiện tất cả thành ý của mình, rốt cuộc đối với vị lão thần này, vô luận kiếp này hay kiếp trước, nàng đều thập phần kính trọng.
Lý Phú cũng không phải người đơn giản, qua nhiều năm như vậy, hắn giỏi về dò xét lòng người, đối với tâm tư Phó Ngôn khanh cũng nhìn thấu mấy phần.
Nàng tuổi còn trẻ mà đã trầm ổn đến mức này, vô cùng hiếm thấy, hơn nữa cổ chân tâm kia thật sự là từ đáy lòng phát ra, tuyệt không có chút nào giả dối.
Hai người đàm luận rất thuận lợi hợp ý, Lý Phú cùng Phó Hoài từng là tri kỷ, tự nhiên hiểu rõ tình cảnh Tây Nam Vương, trong tình huống không gây nguy hiểm đến giang sơn Đại Hạ, hắn tất nhiên sẽ toàn lực trợ giúp Phó Ngôn Khanh.
Rời khỏi Yên Vũ Lâu, tâm tình Phó Ngôn Khanh thoải mái không ít, nhìn sắc trời đã sắp đến thời điểm dùng cơm trưa, Triệu Tử Nghiễn hẳn là cũng nên từ triều trở về, nghĩ vậy bước chân không khỏi nhanh một chút.
Trở lại trong phủ, nha hoàn ở hậu viện đã dọn xong thức ăn, thấy Phó Ngôn Khanh, đều cúi đầu thi lễ: "Hồi tiểu thư, Lạc Âm cô nương nói tiểu thư sắp trở lại, chúng tiểu nhân mới bày tốt đồ ăn."
Phó Ngôn Khanh rửa tay, gật đầu nói: "Không cần hầu hạ, lui xuống hết đi."
Hai nha hoàn theo lời lui ra, Phó Ngôn Khanh nhìn thức ăn trên bàn, cong cong khóe miệng, phần lớn là những món Triệu Tử Nghiễn thích ăn, nàng ấy hẳn sẽ ăn đến bốn chén cơm? Chỉ là phát giác tâm tư chính mình, Phó Ngôn Khanh ý cười thu lại, có chút ảm đạm mà ngồi ở một bên.
Chờ nàng một lần nữa bình ổn lại cảm xúc, mới phát hiện đã qua hồi lâu.
Nhìn phía ghế dựa đối diện vẫn trống không, Phó Ngôn Khanh hít sâu một hơi, thoáng nhíu mày.
Nàng đứng dậy nhìn chằm chằm vào cây hòe, do dự môt lúc, vẫn là đạp bờ tường, nhảy lên trên cành cây, rơi vào trong sân của Triệu Tử Nghiễn.
Nàng vừa đáp xuống, đã nhìn thấy hắc y nữ tử luôn hộ bên người Triệu Tử Nghiễn đối nàng ôm quyền thi lễ.
"Điện hạ nhà các ngươi vẫn chưa trở về sao?"
Nàng kia nâng nâng con ngươi, ngay sau đó nhìn cửa phòng đang đóng chặt.
Phó Ngôn Khanh nhíu mày: "Chẳng lẽ nàng ấy trong người không thoải mái?"
Nữ tử lắc đầu, cũng không nói thêm nữa.
Phó Ngôn Khanh trong lòng hồ nghi, đi đến trước cửa, giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ.
Trong phòng Triệu Tử Nghiễn sắc mặt phức tạp, chết lặng ngồi ở bên thư án, trong tay cầm một chiếc khăn màu trắng, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt trên thêu hoa đào.
Đây là ngày ấy nàng độc phát, Phó Ngôn Khanh tới xem nàng, sau khi nàng tỉnh lại thì phát hiện chiếc khăn ở bên giường, Nguyên bản muốn giặt sạch rồi trả lại cho nàng ấy, lại không biết chính mình xuất phát từ loại tâm tư nào, cuối cùng trộm giữ lại.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tơ lụa mềm mại, trong mắt lại tràn ngập đau xót, bên tai hãy còn quanh quẩn lời than nhẹ bất đắc dĩ của Nhạc Dao.
"Điện hạ, thế gian này có tình tỷ muội nào canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy? Người trong cuộc không hiểu thấu, người ngoài cuộc lại nhìn rõ, vừa rồi dáng vẻ khi ngài nhắc tới nàng ấy, rõ ràng là đã động tâm."
Động tâm....!Triệu Tử Nghiễn chậm rãi xoa xoa trán, phần tình cảm này, định trước đã là vô vọng.
"Tử Nghiễn?"
Bên tai thình lình truyền đến thanh âm của người đang khuấy đảo tâm hồn nàng, Triệu Tử Nghiễn con ngươi sáng ngời, rồi lại cười mà tự giễu, đều như vậy, cũng chỉ có nàng ngốc không tự biết.
Nhớ tới mấy ngày nay, Phó Ngôn Khanh như có như không xa cách nàng, thì ra nàng ấy đều đã biết, chỉ có chính mình đến giờ mới hiểu được.
Như vậy cũng tốt, nàng ấy rõ ràng không thích, đã không muốn tiếp thu phần tình cảm hoang đường này, mà chính mình, cũng cấp không được hứa hẹn gì.
Liền như vậy, duy trì hiện giờ bình yên ấm áp, đã là trời cho.
Đứng dậy, nàng nỗ lực bình phục trong lòng không ngừng cuồn cuộn đau nhức, duy trì dáng dấp vui vẻ ngày thường, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng.
Phó Ngôn Khanh nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, duỗi tay nắm chặt tay nàng, tiếng nói có chút gấp: "Nàng làm sao vậy?".