Kỳ thật trong chuyện này, Nguyệt Chi không giúp đỡ được gì, nhưng lại rất tự biết không gây thêm náo loạn.
Đợi các nàng đến bãi săn, hết thảy đều đã kết thúc, nhìn mọi người hỗn loạn làm các nàng treo lên khẩn trương, Vân Mẫn Phi không quan tâm thứ gì xông thẳng vào lều lớn, Nguyệt Chi cùng Nhàn Phi lại chỉ biết đứng hình.
Chẳng lẽ...
Các nàng đều nghĩ, chẳng lẽ quả nhiên hoàng đế xảy ra chuyện, nếu như vậy, Đậu gia chưởng quyền, Vân Mẫn Phi hẳn phải chết, Thẩm Diệp cùng Tô Triệt lại càng trốn không thoát.
Nhàn Phi...đại khái cũng sẽ bị tìm chút nguyên nhân ban tử, trong mấy người, có lẽ chỉ có Nguyệt Chi có thể sống sót, nhưng nếu là thật, nàng chỉ cảm thấy sống không bằng chết.
"Sẽ không..."_ Hai người đứng tại chỗ, thân thể không chịu khống chế của mình.
Qua thật lâu, chợt có cung nhân đi đến, nhìn vẻ mặt hai người cũng không biết nói gì, đành ở bên chờ.
Cho đến khi Tô Triệt xuất hiện trước mặt các nàng.
Tô Triệt thấy nàng sững sờ, nửa ngày cũng không có phản ứng, đưa tay qua lại trước mặt nàng:" A Chi?"
Đây là lần Nguyệt Chi mất mặt nhất đời này, trước mặt mọi người, ngay trước vị hôn phu, ngay trước Nhàn phi, ngay trước một đám cung nhân, "Oa" một tiếng khóc lớn.
Thanh âm vang dội làm mọi người run lên, Tô Triệt phản ứng nhanh nhất, cũng không để ý ánh mắt người ngoài, ôm nàng vào ngực, trêu ghẹo:" Khóc cái gì? Sợ ta chết sao?"
"..."_ Người trong ngực không có động tĩnh, Tô Triệt lại nói: "Năm đó bị thương thành như vậy còn chưa chết, ta Tô Triệt mạng lớn."
"... Đáng ghét!"_ Nguyệt Chi lập tức ý thức được chung quanh còn rất nhiều người, đỏ mặt mắng một câu, đẩy hắn ra, tức giận nói _"Ai lo lắng ngươi? Ta là sợ trưởng tỷ gặp chuyện không may..."
Không để ý tới nàng giải thích, Tô Triệt cười một tiếng:"A, "Trưởng tỷ" cũng gọi rồi?"
... Cư nhiên bị phát hiện.
"Đi, đến trướng của ta nghỉ ngơi một chút."_ Tô Triệt kéo nàng đi vào, không quên phân phó cung nhân một câu _" Nếu bệ hạ cùng Vân Mẫn Phi hỏi tới, nói Nguyệt Chi ở chỗ ta."
Thời điểm vừa xảy ra chuyện hành thích, trong lòng mỗi người đều căng như dây cung, nói trước một tiếng, đỡ khiến người khác lo lắng.
_______________________________________
Đêm đó hoàng đế cùng Vân Mẫn Phi thổ lộ tình cảm, Tô Triệt cùng Nguyệt Chi cũng thư thái trôi qua. Hai người lá gan không nhỏ, nghĩ rằng cho dù Đậu gia muốn hành thích, cũng là nhắm tới hoàng đế, cùng hai người bọn họ không quan hệ. Cho nên bãi săn không người dám đến ngược lại còn cấp tiện nghi cho hai người, trên đất trống, Tô Triệt nhóm lửa, ánh lửa ấm áp bao lấy thân họ.
Nguyệt Chi dựa đầu vai Tô Triệt, khẩn trương mấy ngày trong nháy mắt giảm hết, mệt mỏi liền nhân lúc này kéo đến. Tô Triệt nói với nàng câu, nàng cũng không có sức trả lời, qua một hồi, mơ màng thiếp đi.
"A..."_ Tô Triệt ngưng mắt nhìn nàng trong mơ cười một tiếng, suy nghĩ có nên gọi nàng đứng lên trở về trướng ngủ không. Cuối cùng vẫn bỏ ý định, tùy ý nàng dựa vào, một tay giật xuống áo bào choàng lên người nàng.
Cũng khó cho nàng ngủ được an ổn trong tư thế này, ngủ say như vậy, có thể thấy mấy ngày này đã quá mệt mỏi khẩn trương. Đợi nàng tỉnh lại, ánh ban mai sáng đã xuyên qua màng sương, nhu hòa chiếu vào mặt nàng, Nguyệt Chi mở mắt, định đưa tay cản ánh nắng liền khựng lại, nhìn Tô Triệt nét mặt tươi cười, kêu một tiếng:" Nha!"
"Ngủ đủ?"_ Tô Triệt hỏi nàng, Nguyệt Chi gấp rút ngồi thẳng dậy, cổ lập tức truyền đến một hồi đau nhức -- duy trì tư thế như vậy một đêm, tự nhiên sẽ không thoải mái.
Mà Tô Triệt bị nàng dựa một đêm, lại càng không thoải mái.
"Ta..."_ Nguyệt Chi có chút thẹn thùng, ấp úng vừa muốn giải thích vừa muốn xin lỗi, Tô Triệt ngược lại một bộ không sao đứng dậy, phủi phủi y phục nói:" Không có gì, nhanh về thôi. Bệ hạ nói hôm nay sẽ hồi Ngô Tuân, chúng ta bây giờ trở về, ăn vài món liền lên đường."
"Ân..."_ Nguyệt Chi gật đầu một cái, Tô Triệt đưa tay cho nàng, giúp nàng đứng lên.
Như vậy ngủ một đêm, sau khi tỉnh lại quả nhiên...khó chịu.
Nguyệt Chi cảm thấy người cứng đờ, bất quá tinh thần ngược lại tốt hơn rất nhiều. Trước doanh địa, Nguyệt Chi cúi đầu nhìn y phục có chút nhăn của mình do dự:" Cái kia... Có thể hay không..."
"Làm sao?"_ Tô Triệt quay đầu nhìn nàng, quan sát thần sắc nàng liền lập tức hiểu: Ngày hôm qua nàng dù sao cũng không chào Vân Mẫn Phi đã rời đi.
"Sợ trưởng tỷ trách tội?"_ Tô Triệt cong khóe môi _"Sẽ không, nàng đến một tiếng "Trưởng tỷ" cũng đã gọi, tỷ ấy mới không để ý những thứ này."
Nguyệt Chi cũng cảm thấy mình lo lắng dư thừa, vừa định lên tiếng thì chợt "A" một tiếng, Tô Triệt lại trước giành lời " Thôi, cùng nàng đi gặp trưởng tỷ một chuyến cũng tốt."
_______________________________________
Đêm đó Vân Mẫn phi tất nhiên lưu tại trong đại trướng hoàng đế, lúc hai người đi vào, phía trước trướng gặp được hoàng đế, Nguyệt Chi Tô Triệt vái chào định vào trong, hoàng đế đúng lúc có một số việc muốn dặn dò Tô Triệt, vừa định mở miệng, Tô Triệt đã lặng lẽ chỉ chỉ Nguyệt Chi, ra hiệu với nàng: Vào thôi.
Hai người vào giữa trướng, Vân Mẫn Phi đang trang điểm. Bởi vì Nguyệt Chi không ở đây, Chiết Chi lưu tại hành cung, lúc này là ngự tiền cung nhân hầu hạ nàng.
"Trưởng tỷ."_ Tô Triệt nói, Nguyệt Chi phúc thân cúi đầu:" Nương nương vạn an."
Khẩu khí chột dạ này...Vân Mẫn Phi nháy mắt liền hiểu hai người cùng đi là vì nguyên nhân gì.
Chỉ thấy Vân Mẫn Phi đứng lên, mặt lạnh đi tới, liếc nhìn Tô Triệt rồi lại liếc nhìn nàng:" Còn có quy củ không? Một đêm không trở lại, ngay cả nửa câu cũng không báo trước."
"Nương nương..."_ Nguyệt Chi thật bị một câu này của nàng dọa sợ, vừa muốn tạ tội, đã bị Tô Triệt nắm chặt tay:" Trưởng tỷ đừng dọa nàng, đã phập phòng lo sợ vài ngày rồi, chỉ vừa mới ngủ được một chút."
"..."_ Vân Mẫn Phi trên mặt buồn bã, cực kỳ bất mãn _"Còn chưa lấy về nhà, đã bênh vực như vậy rồi? Ngươi không sợ trưởng tỷ trên mặt đồ cưới thua thiệt nàng sao?"
"Không sợ."_ Tô Triệt mặt dày nói _" Trưởng tỷ không cho của hồi môn, sau này thiếu cái gì ta liền mua cho nàng đi, dù sao Tô gia ta tiền tài không thiếu không phải sao?"
Không biết nể mặt...
Vân Mẫn Phi thất bại thảm hại, trừng mắt Tô Triệt, sau lại hướng Nguyệt Chi nói:" Được rồi, tắm rửa thay y phục đi, đồ ăn sáng cũng giữ lại cho ngươi đây, thu thập ổn thỏa liền hồi Ngô Tuân."
_______________________________________
Chuyện này cuối cùng xem như sợ bóng sợ gió một hồi, hoàng đế vô sự, Vân Mẫn Phi vô sự, chỉ có Đậu gia sụp đổ.
Nguyệt Chi trong cung không cảm thấy được gì, Tô Triệt ở ngoài cung lại như trải qua một trận gió tanh mưa máu. Đậu gia liều chết đấu một trận, tuy không đắc thủ nhưng cũng gây ra chút ít chuyện. Những ngày kia, người trong cấm quân Đô Úy quý phủ đều không được an bình.
Tô Triệt mắt thấy qua Tô gia suy tàn, nhìn cảnh thế gia tranh quyền đoạt lợi đã quá quen thuộc, lần này đến phiên Đậu gia...Hắn nghĩ, đợi hết thảy thỏa đáng, tang kỳ cũng qua, hắn liền cưới Nguyệt Chi rời đi Cẩm Đô, cái gì chức quan cái gì cấm quân Đô Úy phủ cũng không cần.
Bất quá trước khi kịp nói ra ý tưởng này hoàng đế đã triệu kiến hắn, gọn gàng dứt khoát cho hắn một kết quả:" Thẩm Diệp từ quan, chức Chỉ Huy Sứ giao cho ngươi."
... Đây là chuyện gì?
"Bệ hạ..."_ Tô Triệt khó khăn động khóe miệng, lấy hết dũng khí đem tính toán của mình nói ra, cuối cùng hít sâu một hơi _"Cho nên...chức Chỉ Huy Sứ này... Thần không thể đảm đương."
Hoàng đế lẳng lặng nghe, sau đó cho hắn một cái:" Nha."
... Đây là đáp ứng hay không đáp ứng?
Tiếp theo chính là:" Không được."
"..."_ Tô Triệt nhụt chí, qua được một lúc, không cam lòng nói _"Vì cái gì... Thẩm đại nhân không phải giữ chức Chỉ Huy Sứ rất tốt sao?"
"Đúng vậy."_ Hoàng đế nhu nhu trán _" Nhưng hắn lại không thể làm tiếp được -- cho toàn Cẩm đô trông thấy hắn đem cung phi trẫm lấy về nhà? Muốn chết à?"
... Không ngờ vì người trong lòng mà chức Chỉ Huy Sứ này mặc nhiên biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay, hơn nữa Thẩm Diệp rõ ràng so với hắn còn đáng sợ hơn một chút.
"Hơn nữa tỷ tỷ ngươi cũng sẽ không đồng ý ngươi rời Cẩm Đô."_ Hoàng từng bước thuyết phục _"Hảo hảo ở lại Cẩm Đô đợi, để Nguyệt Chi làm phu nhân Chỉ Huy Sứ của ngươi, không tốt sao?"
Tô Triệt thật sâu nhận ra được mình bị uy hiếp -- được thôi, bệ hạ ngài lấy trưởng tỷ ra nói chuyện đúng không? Thần liền lấy Nguyệt Chi ra tiếp chiêu!
"Thần có thể hay không...hỏi một chút Nguyệt Chi?"_ Tô Triệt mặt dày mày dạn đề nghị, hoàng đế gầm lên một tiếng:" Chuyện triều đình ngươi lại dám hỏi nàng?"
Dù sao Tô Triệt trong sáng ngoài tối cũng không muốn lưu lại! Cuộc sống này ta không muốn tiếp tục nữa! Thẩm đại nhân mang Nhàn Phi đi, ngươi làm hoàng đế thích mang trưởng tỷ đi chỗ nào cũng chỉ cần một câu nói, dựa vào cái gì ta cùng Nguyệt Chi lại bị giữ lại?
Lần này, Tô Triệt quyết phản kháng, đầy một cổ "không muốn chúng ta đi có bản lĩnh ngươi róc thịt ta a!" sức mạnh.
Không phải vì tự cao tự đại, hắn quả thực chỉ muốn đem những chuyện thối nát của thế gia đẩy ra hết một lần. Lúc này coi như đem hoàng đế chọc giận, xem tại thể diện Vân Mẫn Phi có thể không đến tội chết, nhưng ngày tháng sau này lại không nhất định.
Hoàng đế một câu Tô Triệt một câu, một nhẫn nại khuyên răng, một không sợ chết chống đối.
Lúc hoàng hậu cùng Nguyệt Chi đến tẩm điện, bên ngoài nghe được hai thanh âm quen thuộc càng lúc càng lớn, hai người đều ngẩn người, nhìn nhau rồi lại nhìn vào trong, hình như tranh luận đã đến hồi kịch liệt...
Quốc sự cùng gia sự lẫn vào một chỗ, quả có chút loạn...
"Bệ hạ bớt giận."_ Hoàng hậu gấp rút dâng trà cho hoàng đế, dò xét nhìn Nguyệt Chi, để Nguyệt Chi đi khuyên Tô Triệt.
"Phu quân..."_ Nguyệt Chi lần đầu gặp người dám cùng hoàng đế ầm ĩ như vậy, lại còn là hôn phu của mình _" Làm gì a..."
Bên kia, hoàng hậu cũng hỏi hoàng đế như vậy.
"Đệ đệ ngươi quả thực không nói đạo lý a!"_ Hoàng đế bất đắc dĩ, Tô Triệt liền nóng nảy:" Như thế nào không hợp đạo lý? Thần chính là muốn mang Nguyệt Chi rời Cẩm Đô, bệ hạ ngài..."
Vì vậy lại một phen tranh luận kịch liệt, từ hai người biến thành bốn người -- ba đấu một.
Cuối cùng tất nhiên Tô Triệt đại bại, cảm thấy chán nản:"Nguyệt Chi nàng khuỷu tay hướng ra ngoài (*)..."
(*) Khuỷu tay hướng ra ngoài: Nghĩa là đối xử với người ngoài tốt hơn chứ không phải với người thân thiết mình.
Nguyệt Chi ở trước mặt hắn ngồi xuống:"Một người là tỷ tỷ một người là tỷ phu, ai là "ngoài"?"
Tô Triệt thống khổ chống trán:"... Ta là ngoài."
_______________________________________
Vì vậy tân nhiệm chức cấm quân Đô Úy phủ Chỉ Huy Sứ cứ như vậy...bất đắc dĩ định xuống.
Thời điểm Tô Triệt thủ hiếu, đã ở Cẩm đô phong sinh thủy khởi, trận hôn lễ này tự cũng phá lệ linh đình.
Ngày đó Tô Triệt ngồi trên lưng ngựa, từ cửa Hoàng thành đem Nguyệt Chi đón ra, của hồi môn theo ở phía sau. Tô Triệt thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một chút cỗ kiệu đằng sau, Nguyệt Chi cũng thỉnh thoảng len lén đẩy rèm xem hắn, đều cảm thấy...
Đoạn đường này, bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ, hung hiểm không ngừng, nhưng hết thảy đầu như vậy vui vẻ vượt qua.
"Nhiều năm đính ước cuối cùng cũng thành thê rồi!"_ Trong tân phòng, Nguyệt Chi một tiếng cảm khái.
"Ân, sau này liền nỗ lực từ nương tử thành bà đi!"_ Tô Triệt cười không dứt _"Luôn nghe A Giác gọi cậu, khi nào mới có một đứa bé gọi cha đây?"