Trong lòng Tô Dư biết rõ lần này Diệp Cảnh Thu không thể xoay người được nữa, hơn phân nửa còn có thể liên lụy đến Diệp gia.
Từng tội chứng được cấm quân Đô Úy phủ tra ra, cho dù có chút quá soi mói, nhưng vẫn là sự thật. Những tội danh kia nếu ở bình thường, đại khái chỉ trách cứ một hai câu, nhưng hôm nay...tựa như từng khối đá nhỏ chồng chất lại, cho dù có nhỏ đi nữa, chỉ cần số lượng đủ nhiều, cũng có thể tạo nên một ngọn ngũ hành sơn, từ từ đè chết Diệp gia.
Vì vậy trận tuyết đầu tiên năm Kiến Dương thứ ba, Lại bộ thượng thư Diệp Điền Húc bị dẫn vào cấm quân Đô Úy phủ hậu thẩm.
Cái này cùng Tô Dư cũng không dính dáng quá nhiều. Đem Diệp Cảnh Thu phế vị là án vu cổ kia, nhưng từ từ đè sập Diệp gia, lại không có nhiều quan hệ đến chuyện này.
Trong điện Đức Dung một khoảng ấm áp, trên chiếc bàn đặt tiểu lò, Cá Bột đang ngủ đến tứ ngưỡng bát xoa (*). Tô Dư vỗ nó nửa ngày nó cũng không thèm để ý, làm cho Tô Dư oán giận cười một tiếng:" Lúc ta bệnh người lúc nào cũng ở bên canh gác, làm ta cảm động không thôi; bây giờ ta vừa mới khỏi bệnh định chơi với ngươi, ngươi ngược lại liền lười để ý đến ta à?"
(*) Tứ ngưỡng bát xoa: chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân tay ra, có ý chê trách.
" Hô..."_ Một tiếng thở bực mình. Cá Bột trở người lại, trừng mắt nhìn nàng.
" Được rồi được rồi, đừng trừng nữa, ngươi ngủ tiếp đi."_ Tô Dư cười nói, Cá Bột nghe vậy mới cuộn tròn người lại, yên tâm tiếp tục giấc ngủ của nó.
Chỉ chốc lát sau đã ngủ say. Tô Dư lúc này mới đứng người đi đến phòng bếp nhỏ, bình lui tất cả cung nhân, nhìn nhìn một chút các loại nguyên liệu nấu ăn, tự định giá xem lát nữa nên làm món gì.
Trời đổ tuyết lại không có việc gì làm, đành phải đem tài nấu ăn ra giải buồn vậy.
Kỳ thật nguyên liệu nấu ăn hơn phân nửa đã được rửa sạch, Tô Dư chỉ cần rửa sơ lần nữa, đã có thể nấu được rồi. Tay nghề cũng coi như thuần thục -- cái này phải nhờ hai năm kia ban tặng, khi đó bởi vì chỉ có Chiết Chi bên cạnh, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm, thường xuyên động thủ làm vài món ăn, trù nghệ cũng dần được cải thiện.
_______________________________________
Lúc Hạ Lan Tử Hành đến Đức Dung điện, nghe cung nhân nói Tô Dư đang ở phòng bếp nhỏ, liền bất giác có chút tò mò, cũng không mang người theo cùng, trực tiếp đi thẳng đến phòng bếp.
Đúng lúc bắt gặp Tô Dư đang nấu đến bất diệc nhạc hồ (**). Các nguyên lịêu nấu ăn dưới dao của nàng biến thành các dạng đinh, ti, phiến, khối (***) rồi được bỏ vào trong nồi.
(**) Bất diệc nhạc hồ hay bất diệc lạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến độ quên cả trời đất.
(***) Đinh, ti, phiến, khối: cắt hạt lựu, cắt sợi, cắt thành miếng mỏng, cắt khối.
Hoàng đế dựa vào cửa tự định giá: Đây là...nấu canh sao?
Bếp lò bắt đầu ấm lên, phòng bếp cũng nóng dần, một tầng mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán Tô Dư, nàng ngược lại cũng không để ý, trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười, một tay cầm dao phay, tay còn lại đưa lên lau mồ hôi.
Hảo nha......thế này còn đâu dáng vẻ ngày thường nữa?
_______________________________________
Múc một chén canh, Tô Dư xoay người lại đặt ở trên bàn, dự định chờ nguội một chút, chốc nữa liền nếm thử. Sau đó lại xoay người tiếp tục nấu ăn.
Trong lúc vô tình thoáng quay đầu nhìn lại...chén canh đâu rồi?
Vừa nâng mắt, Tô Dư liền thấy hoàng đế đang cầm chén canh thổi, tuy kỳ quái nhưng vẫn bỏ muôi xuống, cung kính phúc thân:" Bệ hạ thánh an."
" Ừ."_ Hoàng đế đáp một tiếng, tiện đà uống một ngụm, cẩn thận cảm nhận mùi vị, sau đó nói với nàng _" Mặn."
"..."_ Tô Dư gật đầu, bình tĩnh đáp _" Bệ hạ, đây là nước để nấu mì, đương nhiên sẽ mặn một chút."
"... Nha."_ Hoàng đế cười một tiếng hiểu rõ rồi đặt chén xuống, vòng qua bàn đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng cười nói _" Đang êm đẹp, tại sao lại muốn tự mình vào bếp?"
" Không có việc gì làm."_Tô Dư ấm giọng đáp _" Nhàn rỗi quá mức, liền không nhịn được bắt đầu loạn tưởng."
Gần đây xác thực có quá nhiều chuyện.
Hoàng đế nhẹ gật đầu, trầm mặc trong giây lát, buồn bã nói:" Diệp Điền Húc đã vào ngục."
" Thần thiếp biết."_ Tô Dư nhẹ thở dài. Cũng không phải nàng giả vờ, nhưng cũng không phải thương xót cho Diệp gia, chẳng qua chỉ cảm thán thế sự khó lường.
" Tội trạng rất nhiều, nhưng ngoài án vu cổ kia ra, cũng không có tội gì thực sự đáng chết."_ Hoàng đế ngưng thần nói, nhẹ giọng cười một tiếng. Sau đó lại nhìn về phía nàng _"Về phần án vu cổ kia, đến tột cùng là thế nào, ngươi so với người khác lại càng thêm rõ ràng."
Vừa định xoay người liền khựng lại. Tô Dư cảm thấy tim mình không ngừng loạn nhịp, mạnh mẽ áp xuống hoảng loạn trong lòng mới dám ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi hắn:" Bệ hạ cớ sao lại nói lời này?"
" Còn chưa chịu nói sao?"_ Hoàng đế vẫn cười nhạt, tiếp tục nhìn nàng, thần sắc không nhìn ra tức giận gì.
Hắn rõ ràng đã biết....
Tô Dư không kìm được kinh ngạc, chỉ cảm thấy khuôn mặt bình tĩnh của hắn có thể dễ dàng đẩy người khác vào chỗ chết bất cứ lúc nào. Mạnh mẽ trấn tĩnh lại, trong lòng biết hắn có thể nói như vậy, ít nhất cũng đã biết được 7 8 phần. Sống lưng chợt lạnh đi, Tô Dư lập tức quỳ xuống:" Bệ hạ thứ tội, thần thiếp..."
" Trẫm không phải tới để nghe ngươi nhận tội."_ Tầm mắt hoàng đế nhìn về phía nàng _" Kể lại cho trẫm, từ đầu đến cuối."
" Bệ hạ..."_ Tô Dư hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhất thời không hiểu tại sao hắn lại muốn biết căn nguyên chuyện này. Thần sắc hoàng đế vẫn nhàn nhạt, chỉ im lặng nhìn nàng, đợi nàng nói ra.
Cắn răng, Tô Dư cúi đầu xuống, một năm một mười đem toàn bộ chuyện này nói ra. Từ phát hiện dấu vết Diệp Cảnh Thu để lại rồi quyết định phản công, uống thuốc Đại Hàn giả bệnh, thu mua người của Khâm Thiên Giám cùng đạo nhân...
Gặp hoàng đế như thế, nàng không dám nói dối nửa câu, nhưng cũng không đề cập đến đại trưởng công chúa. Về phần Nhàn Phi, cũng chỉ nói ra chuyện Nhàn Phi giúp nàng tra sách.
Còn những thứ khác... Nhàn Phi vốn cũng không làm gì nữa.
Đợi nàng nói xong, hoàng đế trầm ngâm chốc lát, nói:" Hết?"
"... Vâng."_ Tô Dư cúi đầu đáp.
" Ngươi có biết vu cổ là tử tội, khi quân cũng là tử tội không?"_ Hoàng đế lại hỏi.
" Biết rõ."_ Tô Dư bình tĩnh nói.
" Như thế nếu trẫm đem cả tội vu cổ lần khi quân tính lên đầu ngươi thì sao?"_ Hoàng đế lại hỏi lần nữa.
Tô Dư run lên, im lặng chốc lát, sau đó hỏi ngược lại hắn:" Bệ hạ lúc nào thì sinh nghi?"
" Từ lúc Khâm Thiên Giám khuyên trẫm nên tra thử chuyện yểm thắng."_ Hoàng đế lưu loát cho nàng đáp án _" Thêm cô rõ ràng nhìn thấy tình hình trong Thành Thư điện, nhưng vẫn hoài nghi bệnh của ngươi là do trẫm đối ngươi không tốt, như vậy cũng quá giả rồi."
Hắn biết là Tề Mi đại trưởng công chúa...
Tô Dư luống cuống, ngẩng đầu lên gấp gáp nói:" Bệ hạ, là do thần thiếp cầu đại trưởng công chúa..."
" Trẫm biết."_ Hoàng đế đột nhiên cười một tiếng, nói tiếp _" Trẫm cũng cầu nàng."
... Cái gì?
Hoàng đế liếc nhanh nàng:" Mặt đất lạnh lắm, đứng lên đi."
Tô Dư đứng dậy, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên. Hoàng đế tùy ý dựa vào chiếc bàn sau lưng, có chút trào phúng nhìn nàng, cười nói:" Chỉ nhớ rõ đại trưởng công chúa là mợ ngươi sao? Nàng cũng là cô của trẫm đấy."
.... Nàng tất nhiên không quên. Nhưng cho dù như thế, đại trưởng công chúa là người rất biết chừng mực, chuyện liên quan đến tính mạng như vậy, thế nào mặt trước vừa giúp đỡ nàng, mặt sau liền xoay lưng đem nàng khai ra?
"Đừng làm vẻ mặt đó, là trẫm hỏi cô."_ Hoàng đế nói _"Biết đại khái là ngươi giở trò quỷ, cô lại muốn giúp đỡ ngươi, cho nên liền bắt đầu tra ở Cung chính tư trước, sau đó mới hỏi cô một câu."
Tô Dư kinh ngạc, giữa lúc nghi hoặc có chút thất thố, hoàng đế vẫn tiếp tục giải thích:" Trẫm biết là do Diệp thị muốn động thủ trước, cũng biết ngươi luôn hận nàng, cho nên...đành làm theo tâm tư của ngươi vậy."_ Hoàng đế nói, trong tiếng cười có thêm vài phần chế giễu _" Trẫm dù sao ra tay vẫn ác hơn ngươi một chút, biết rõ đạo lý diệt cỏ tận gốc, miễn cho Diệp gia lại tìm ngươi trả thù."
Cho nên...
Tô Dư đột nhiên tỉnh ngộ:" Cho nên Thái hoàng thái hậu..."
Nàng luôn có chút nghi hoặc, Tề Mi đại trưởng công chúa đem chuyện này dính lên người Thái hoàng thái hậu, không sợ hoàng đế sinh nghi sao? Dù sao Diệp thị cũng không có lý do gì nguyền rủa Thái hoàng thái hậu cả.
" Ân."_ Hoàng đế gật đầu _" Là trẫm an bài."
Chẳng trách hắn chưa từng hoài nghi, hết thảy đều thuận lợi hơn Tô Dư dự đoán.
Những người gỗ kia cũng chỉ để làm dáng một chút, không có thực đi tìm vu giả hạ cổ. Nếu không truyền ra, tội bất hiếu này chắc chắc định ở trên lưng hoàng đế rồi.
" Ngươi không nên làm vậy."_ Giải thích rõ ràng xong, hoàng đế nói ra một câu này, Tô Dư nghe lời này cũng không biết nói gì.
" Thần thiếp hận Diệp thị."_ Nàng cuối cùng nói. Cho dù hắn vì việc này có cảm thấy nàng lòng dạ rắn rết đi nữa, nàng vẫn không hối hận đã diệt trừ Diệp thị. Phần oán hận kia rốt cuộc vẫn quá lớn.
" Dù hận nàng cũng không thể hủy hoại thân thể của mình được."_ Giọng điệu đạm bạc của hoàng đế làm Tô Dư sững sờ. Nàng vốn cho rằng hắn là có ý muốn trách nàng...chẳng lẽ không phải sao?
Hoàng đế khoanh tay trầm mặc một hồi, giống như có điều suy nghĩ, cuối cùng duỗi tay ra nắm lấy tay nàng, nhìn mu bàn tay nàng cười một tiếng: "Gầy nhiều như vậy, ngươi cần gì phải làm thế chứ? Nếu ngươi thật không nhịn được, muốn trẫm lập tức phế nàng, ngược lại nói thẳng với trẫm 1 tiếng là được rồi..chịu tội lớn như vậy, ngươi không sợ sao?"
" Ta..."_ Tô Dư đối với phản ứng của hắn có chút ngoài ý muốn, nhất thời không biết phản bác thế nào. Thấy nàng ngẩn người, hoàng đế liền cười nói:" Lời thề son sắt sẽ sống lâu hơn trẫm ngày đó, ngươi quên rồi sao? Bây giờ làm vậy chẳng khác nào tự sỉ nhục mình."
Lời thề ngày ấy...
Tô Dư không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Nàng quả thực đã quên, câu nói nàng đã từng không nể mặt nói với hắn, nàng thật sự đã không còn nhớ nữa.
Là dần dần quên đi bất hòa lúc truóc, quả thực đã từ từ chấp nhận hắn sao?
Cũng không thể nói rõ...
Chỉ là, Tô Dư không thể không thừa nhận, nàng rất thích những ngày chung đụng này.
" Sững người gì vậy."_ Hoàng đế nhẹ mỉm cười vỗ trán nàng _" Ngươi cũng thật bình tĩnh nhỉ."
" Không dám..."_ Cúi đầu nhận sai. Tô Dư có chút ngượng ngùng, vốn ít khi hại người, ngẫu nhiên ra tay đại náo một hồi, lại cứ như vậy bị người khác nhìn thấu.
Hoàng đế lại còn đem việc này ra chọc nàng.
" Phần tâm tư này của ngươi, hay là giữ lại sau này dùng đi."_ Hoàng đế cười một tiếng _" Nếu không trước xem một lượt Ba Mươi Sáu Kế, Binh Pháp Tôn Tử ở chỗ trẫm?"
"..."_ Tô Dư lúng túng cười khan một tiếng, rầu rĩ nói _" Thần thiếp biết sai rồi."
" Ân."_ Hoàng đế rốt cuộc cũng hài lòng gật đầu _" Sau này muốn làm gì, ngươi cứ nói thẳng một tiếng, đừng lấy mạng mình ra đặt cược nữa, hiểu chưa?"
"... Vâng."_ Cúi đầu phúc thân, đang lúc đứng dậy quét mắt về phía nồi bếp, liền thấy món ăn đã có chút cháy. Tuy nấu bằng lửa nhỏ nên cũng không cháy nhiều lắm, nhưng vẫn không ăn được nữa.
" Chậm trễ ngươi nấu ăn rồi."_ Hoàng đế nhìn theo ánh mắt nàng, nhạt nói. Sau đó lại hỏi _" Nấu gì vậy?"
"... Măng xào."_ Tô Dư trả lời.
Nàng cảm thấy không khí lúc này rất quỷ dị, hoàng đế lại càng vạn phần hiểu rõ -- hắn bây giờ là đang không chuyện nói nhảm!
Còn tại sao lại không chuyện nói nhảm...là vì lời hắn thật sự muốn nói với Tô Dư lại không biết nên nói thế nào. Thầm mắng mình vô dụng, căn bản cũng không phải chuyện gì lớn, lại cứ như vậy đi một vòng tròn thật to, ngay cả chuyện vu cổ cũng đem ra nói, sau khi nói xong thế nhưng vẫn không biết nên cùng nàng nói "chính sự" thế nào.
" A Dư..."_ Hoàng đế do dự gọi 1 tiếng, tiện đà ho nhẹ _" Trẫm muốn nói..."
Tô Dư ngạc nhiên hỏi:" Cái gì?"
" Trẫm muốn nói..."_ Hoàng đế lại lên tiếng một lần nữa, tự định giá trong chốc lát, cuối cùng nói _" Trẫm lúc trước nói với ngươi, đối xử với ngươi thật tốt, là vì muốn đền bù những gì đã nợ ngươi."
" Vâng..."_ Tô Dư nhỏ giọng đáp.
" Trẫm bây giờ không muốn đền bù ngươi nữa."
"... A?"_ Tô Dư khẽ giật mình.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn bất an của Tô Dư, hoàng đế trầm xuống, nói ra câu hỏi đã suy nghĩ bấy lâu nay:" Làm thê tử ta, được không?"
Tô Dư giật mình không nói.
Hoàng đế có chút không biết làm sao, nhưng vẫn tiếp tục nói:" Ân...không phải là hoàng hậu, là thê tử; không đúng...là muốn nói...không chỉ là hoàng hậu."
________________Ngoài lề_______________
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói:
(*///▽///*) Bệ hạ thẹn thùng cái gì vậy...
_(:3"