Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

" Trẫm hiểu rõ ý của ngươi."_ Hoàng đế bình thản nói _" Biết ngươi không ưa Chương Nhạc Phu Nhân."

Trong lòng Tô Dư càng thêm kinh hãi. Cho đến nay, Chương Nhạc Phu Nhân luôn là chủ đề hai người không muốn nhắc đến. Trong ngày thường là vậy, mà trong mộng cũng thế. Lúc trước nàng vì không ngừng bất mãn với Chương Nhạc Phu Nhân mà nhận không ít thiệt thòi, hơn nữa từ trong mộng, nàng cũng biết những loại chuyện như vậy sau này sẽ vẫn còn.

Nhưng nàng vẫn không thể kìm nén được cảm giác chán ghét của mình đối với Chương Nhạc Phu Nhân.

Im lặng một hồi, Tô Dư thấy hoàng đế vẫn chưa nói tiếp, đành lúng túng nói:" Thần thiếp không có ý này."

Hoàng đế nhẹ mỉm cười một cái.

Hắn còn nhớ nàng đã từng quật cường thế nào. Cái "đã từng" này tình theo hiện tại còn chưa đến hai năm, tính theo kiếp trước bất quá mới 7-8 năm. Hắn nhớ rõ khi đó nàng đã có bao nhiêu ngạo khí nói với hắn "Chỉ là một cái dắng thiếp, còn chưa xứng để thần thiếp hành lễ" nhưng hắn lại chưa từng để ý tới, từ lúc nào mình đã tiêu phí hết cổ ngạo khí này của nàng.

Đồng thời...làm cho nàng càng ngày càng sợ mình, cơ hồ mỗi lời nói đều mang theo vô tận sợ hãi.

" A Dư."_ Hắn lại gọi cái tên này một lần nữa, hỏi nàng _" Nếu như trẫm không cưới Đậu Oản làm vợ, cũng không lập Chương Nhạc Phu Nhân làm hậu, ngươi..."

Hắn đột nhiên không biết mình nên nói gì. "Ngươi có nguyện ý làm hoàng hậu không?" hay "Ngươi có thể tha thứ cho trẫm không?", tựa hồ đều không thích hợp.

Giương mắt lên, hắn thấy ánh mắt Tô Dư treo một mành sương lạnh nhìn về phía hắn.

Quả nhiên nàng không chịu tiếp nhận, lại càng không chịu tin hắn. Lúc hắn gọi tên nàng, nó chỉ khiến nàng thêm đề phòng mà thôi.

______________________________________

" Bệ hạ, Tả tướng đại nhân cầu kiến."_ Hoạn quan tiến điện bẩm báo.

Hắn thầm nói một tiếng thật nhanh, chỉ thấy Tô Dư đứng lên, hướng về phía hắn khẽ chào:" Thần thiếp cáo lui."

" Chậm đã."_ Hắn đứng dậy, cũng không chắn trước mặt nàng, chỉ đứng cách nàng một bước nói _" Buổi tối trẫm sẽ đi Tễ Nhan cung dùng bữa."

" Tễ Nhan cung..."_ Nàng vô thức muốn cự tuyệt, nhưng vừa liếc nhìn ánh mắt của hắn thì ngưng lại, trầm giọng nói _" Vâng."

Đây đại khái là do nàng e ngại hắn, không dám chống đối hắn, nên chỉ đành làm theo ý của hắn. Thấy nàng như thế, mặc dù hoàng đế cảm thấy áy náy rất nhiều, nhưng ít nhiều cũng có chút vui mừng -- nếu nàng chống đối hắn, nhất định không muốn nhìn thấy hắn, thì hắn thật không biết nên làm cái gì.

_______________________________________

" Bệ hạ thánh an."_ Tả tướng Đậu Khoan vào điện, hường hoàng đế hành đại lễ. Hoàng đế hơi cười một tiếng miễn lễ cho hắn, Đậu Khoan lộ vẻ hơi bất an, chần chừ hồi lâu mới nói _" Thần vừa nghe quý nhân trong cung nói...chuyện nạp cát..."

Hắn nói đến đây liền ngưng lại, hoàng đế lúc này liền bình thản tiếp lời:" Đúng vậy, kết quả nạp cát là "hung", trẫm không thể lập Đậu Oản làm hậu được."

Đậu Khoan trong lòng trầm xuống. Việc này đột nhiên xảy ra, hắn vốn tưởng chuyện Đậu Oản được lập làm hậu đã không cần phải lo lắng, lục lễ cũng đã bắt đầu, lại không ngờ giữa đường còn bị chuyện nạp cát chắn lại. Trên đường đến đây hắn luôn phỏng đoán thái độ của hoàng đế, hi vọng hoàng đế sẽ xem xét phân lượng của Đậu gia mà cho hắn một con đường sống, lại không ngờ vừa mới gặp mặt, hoàng đế đã nói không thể lập Đậu Oản làm hoàng hậu.

" Bệ hạ..."_ Đậu Khoan trầm ngâm một lát, nghiêm nghị nói _" Chuyện xủ quẻ, có thể là do lúc đó không chuẩn, ngài xem..."

" Trẫm đã thử ba lượt rồi."_ Hoàng đế bình thản cắt lời hắn, nói _" Quả thật, lúc trước trẫm cũng biết bát tự của mình cùng nàng hợp nhau, nhưng trẫm lại không hiểu sao khi nạp cát lại không ra "cát". Việc đã đến nước này, nếu trẫm cứng rắn lập nàng làm hậu sợ là không ổn. Bất quá trẫm cũng biết, nếu vì thế không cưới nàng, đời này nàng cũng không thể gả cho ai được nữa."_ Hoàng đế vừa nói vừa ung dung tựa người vào ghế _" Cho nên mới tạm chưa bố cáo thiên hạ, trước hết mời Tả tướng đại nhân ngài đến thương thảo một phen."

"... Tạ bệ hạ."_ Đậu Khoan ngoài tạ ơn ra cũng chẳng biết nói gì. Chuyện như vậy xảy ra quá ít, nếu xủ ra hung cùng lắm thì tìm một lần khác xủ lại, nhưng như thế nào con gái mình xủ cả ba lượt đều ra hung? Chần chừ hết lần này đến lần khác, Đậu Khoan cuối cùng chậm rãi nói:" Hay là...bệ hạ chờ qua vài ngày lại chọn ngày giờ khác..."

Hoàng đế hơi khó chịu:" Lại xủ nữa à?"

Đậu Khoan vốn là có ý này, nhưng thấy hoàng đế rõ ràng có ý bất mãn, nên đành đem lời định nói nuốt trở vào. Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát rồi cười khẽ:" Như vậy cũng không phải không được, bất quá trẫm nói trước với đại nhân, nếu như lần này vẫn ra "hung", nàng vô luận thế nào cũng không nhập cung được."

Thấy Đậu Khoan trầm mặc không nói, hoàng đế liền tường tận quan sát hắn, chậm rãi nói ra ý của mình:" Đậu đại nhân, trẫm thấy ý của ngài thật không thỏa đáng. Vạn nhất vẫn ra "hung", trẫm về tính về lý đều không thể cho nàng tiến cung được, mà nàng vì chuyện "hung" này cũng sẽ không tìm được người gả...trẫm lại không thể đem nàng ban cho người khác, lúc đó đại nhân nói phải làm sao đây?"

Khẩu khí giống như đang vì Đậu Oản mà lo nghĩ. Lời này ngược lại cũng không sai, liên tiếp ba lượt đều ra hung, ai cũng không dám chắc lần thứ tư sẽ khác, Đậu Khoan đành nói:" Bẩm..."

" Cho nên...trẫm tự thấy..."_ Hoàng đế thở dài _" Đầu tiên cứ cho nàng nhập cung trước, phong chức Phu Nhân. Chờ thêm chút thời gian, chừng nào tìm được cơ hội thích hợp sẽ nói sau."

" Cái này..."_ Đậu Khoan có chút do dự. Sắc phong tần phi làm hoàng hậu làm sao giống với trực tiếp cưới làm hoàng hậu, tuy có thể tránh được ải "nạp cát" này, nhưng nếu luận về hoàn cảnh, cũng là sai.

" Nếu đại nhân không đáp ứng, vậy liền theo ý tứ đại nhân, nạp cát lần nữa."_ Hoàng đế tỏ vẻ cực kỳ rộng lượng.

Đậu Khoan thực sự cảm thấy, đây là chuyện khó giải quyết nhất trong mấy nắm gần đây. Mặc dù không thể nói là liên quan đến tính mạng người nhà, nhưng lại liên quan đến cả đời nữ nhi, đến mặt mũi Đậu gia.

Hoàng đế nhạt nhìn hắn, nửa điểm không vội, mặc hắn (Đậu Khoan) có bao nhiêu thời gian suy nghĩ, trong lòng hoàng đế biết rõ Đậu Khoan cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của mình -- nếu không chấp nhận cũng không sao, kết quả nạp cát lần thứ tư là gì trong lòng hắn biết rõ, đến lúc đó Đậu Oản càng không thể tiến cung được.

Đậu Khoan tự định giá hồi lâu cũng không quyết định được, đã mấy lần muốn nói lại thôi. Bỗng lúc này chợt nghe thấy hoạn quan bẩm:" Bệ hạ, Lại bộ thượng thư Diệp Điền Húc cầu kiến."_ Đậu Khoan liền cảm thấy sau lưng một hồi lạnh giá.

Hắn giương mắt nhìn hoàng đế dò xét, hoàng đế lại bình tĩnh hỏi hắn:" Ngược lại vừa vặn, hay là để Diệp đại nhân cùng đại nhân thương lượng một chút đi?"

Ai chẳng biết Diệp gia cũng đang nhìn chằm chằm hậu vị chứ.

Không hiểu tại sao, Đậu Khoan bỗng có ảo giác, hắn cảm thấy hoàng đế trước mặt đang chế giễu hắn. Nhưng lại cảm thấy không thể, Đậu gia hắn không phải Tô gia, hắn cũng không bộc lộ dã tâm của mình giống Tô Cảnh, việc lập Đậu Oản làm hậu cũng là do hoàng đế đề nghị, vậy làm sao hoàng đế có thể chế giễu hắn được?

Thấy Đậu Khoan không mở miệng, hoàng đế liền nói:" Đại nhân nếu không phiền thì đi về trước tự định giá đi, trẫm còn phải tiếp Diệp đại nhân."

Đậu Khoan nghe vậy liền chần chừ trong chốc lát, sau đó thử thăm dò:" Bệ hạ, thần cả gan hỏi 1 câu, chuyện nạp cát...Diệp gia..."

" Diệp gia không biết."_ Hoàng đế cười nói, Đậu Khoan còn chưa kịp thở ra, đã nghe hoàng đế nói tiếp _" Bất quá Chương Nhạc Phu Nhân biết."

Đậu Khoan liền cảm thấy tối tăm đầu óc.

Hoàng đế lại làm như không biết nói:" Truyền Diệp đại nhân."

" Bệ hạ!"_ Đậu Khoan hoàn toàn không có ý cáo lui. Lúc này không thể đi được, Chương Nhạc Phu Nhân đã biết chuyện này, như vậy hơn phân nửa Diệp Điền Húc là vì chuyện này mà đến. Quẻ hung, là lý do cực kỳ vẹn toàn, nếu để hắn tiến điện, hắn nhất định sẽ tận lực ngăn trở Đậu Oản nhập cung.

Đậu Khoan cắn răng, vốn muốn đợi mấy ngày nữa mình cùng đồng liêu trong triều nói chuyện, có lẽ còn tìm được đường sống trong chuyện này, nhưng bây giờ ngay cả nửa khắc (*) cũng khó trì hoãn, nặng nề dập đầu, nói:" Bệ hạ có thể...hạ chỉ trước được không?"

(*) Một khắc: 15 phút

" Đậu Khoan!"_ Hoàng đế giận dữ quát, không vui nói_"Quân vô hí ngôn. Trẫm nếu đã đồng ý, vị trí Phu Nhân tất nhiên sẽ giao cho con gái ngươi."

" Thần hiểu."_ Đậu Khoan lại dập đầu nói _" Thần cũng không phải không tin bệ hạ, chỉ là Diệp đại nhân...dù sao Chương Nhạc Phu Nhân cũng..."

" Nha..."_ Hoàng đế lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thoải mái đáp ứng _" Từ U, nói với Lễ bộ, phong Đậu Oản làm Chính nhất phẩm Phu Nhân."

" Tạ bệ hạ."_ Đậu Khoan lúc này mới yên tâm, toát mồ hôi lạnh, dập đầu cáo lui.

" Trẫm sẽ không thua thiệt con gái ngươi."_ Hoàng đế hòa hoãn nói _" Ngoại trừ hậu vị không cho nàng được, những cái khác đều sẽ đối đãi với nàng như với hoàng hậu. Hôn lễ vẫn thực hiện, Trường Thu cung cũng cho nàng ở."

Ở dưới, lúc này Đậu Khoan mới lộ vẻ vui mừng. Cẩn thận chấp tay hành đại lễ, rút khỏi điện.

Trong Quảng Thịnh điện, hoàng đế chỉ cười không nói, ngưng thần nhấp một ngụm trà, hắn cho Đậu Oản ở Trường Thu cung thậm chí tổ chức hôn lễ cho nàng, nhưng lại chưa từng đề cập đến Phượng ấn. Không có hoàng hậu, chỉ có hai vị Phu Nhân. Một người ở Trường Thu cung, một người chấp chưởng Phượng ấn, hai nhà đều không nhường ai, trong chốc lát không thể phân cao thấp ngay được.

Vừa vặn làm cho hậu vị trống không.

_______________________________________

Diệp Điền Húc tiến điện hạ bái, còn chưa kịp vấn an đã nghe hoàng đế lên tiếng:" Trẫm biết vì sao đại nhân tới đây. Nạp cát không thuận, trẫm sẽ không lập nàng làm hậu."

" Bệ hạ thánh minh."_ Diệp Điền Húc vui mừng trong bụng, cúi đầu hạ bái, nghiêm túc nói _" Lập hậu là chuyện không thể khinh thường, bệ hạ theo lý phải cẩn thận. Nếu không phải người mang lại cát, tất nhiên không nên cho nàng tiến cung."

Hoàng đế nhẹ "A" một tiếng, giương mắt nhìn hắn:" Vậy đại nhân cảm thấy nàng ngay cả cửa cung cũng không vào được sao?"

Diệp Điền Húc bối rối trong lòng, không hiểu vì sao hoàng đế lại hỏi như vậy, khom người nói:" Không biết bệ hạ cảm thấy..."

" Trẫm ngược lại cảm thấy không phong hậu cũng không sao, dù gì chuyện nạp thiếp chọn phi cũng không cần nạp cát."_ Hoàng đế đứng người lên, thong thả bước đi, vừa đi vừa nói _" Cho nên trẫm đã phong nàng làm Chính nhất phẩm Phu Nhân, trước ở tại Trường Thu cung, qua ít ngày lại nói sau."

Lời của tác giả:

_(:3"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui