Đêm nay tim Mục Tĩnh Viễn không biết đã bị đau nát bao nhiêu lần.
Bây giờ vừa nghe thấy lời này, nhìn tiểu gia hỏa anh đã toàn tâm bảo hộ từ nhỏ lộ ra biểu tình lấy lòng như vậy, cảm giác trái tim lại rầm một tiếng vỡ vụn đầy đất.
Anh cẩn thận đem tiểu gia hỏa của mình ôm vào trong ngực, hôn nhẹ đỉnh đầu cậu, thở dài nói:
“Đúng vậy, anh là tới cứu em.
Từ nay về sau, anh vĩnh viễn đều sẽ không giận em, chỉ cần anh còn sống, liền quyết sẽ không để một ai làm thương tổn em dù chỉ một sợi lông.”
Bạch Nhất Hàm ha hả cười một tiếng, nhắm mắt lại gắt gao ôm lấy vòng eo thon chắc của Mục Tĩnh Viễn, nhỏ giọng nói:
“Em biết, em là đang nằm mơ, em chỉ cần ngủ nhiều một lát, anh liền có thể ở cùng em lâu thêm chút nữa……”
Mục Tĩnh Viễn tâm can nhún nhảy như thạch trái cây, Anh dùng sức ôm chặt cậu nhóc của mình.
Như muốn đem cậu khảm vào trong cốt nhục, âm thanh trầm thấp tựa như tuyên thệ:
“Ngủ đi, sau khi thức dậy anh cũng sẽ không rời đi.
Chỉ cần em nguyện ý, anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em.”
Bạch Nhất Hàm lăn lộn đến mệt mỏi, ở trong lòng ngực làm cậu an tâm này dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mục Tĩnh Viễn vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế vốn có.
Chờ người trong lòng ngực đã ngủ say, mới thật cẩn thận đem cậu ôm ngang bế lên, nhẹ nhàng đặt trên giường lớn.
Lại xoay người đến tủ quần áo tìm ra một bộ đồ ngủ, tận lực cẩn thận giúp cậu mặc.
Trong lúc thay quần áo anh căn bản không dám nhìn đến thân hình trắng nõn kia của Bạch Nhất Hàm, tay cũng tận lực không đụng tới làn da mềm nhẵn của cậu.
Anh nhận ra, sự tự chủ mà chính mình luôn lấy làm tự hào liền ở trước mặt Bạch Nhất Hàm biến mất đến không còn bóng dáng không thấy tung tích.
Đừng nói là xem bộ dạng thân hình trần trụi của cậu, dù chỉ là nhìn cậu khẽ nhếch đôi môi màu hoa hồng cũng đã khiến anh tâm hoả hừng hực.
May mắn vừa rồi tiểu gia hỏa không để anh hỗ trợ tắm rửa, nếu không còn không biết sẽ ra loại nhiễu loạn gì.
Chờ khi thay quần áo xong, Mục Tĩnh Viễn đã vội đến toát mồ hôi đầy đầu, anh duỗi tay phớt nhẹ trên tóc mái Bạch Nhất Hàm, đứng ở trước giường, ngơ ngẩn nhìn dung nhan khi ngủ của cậu.
Trong lòng suy nghĩ quay cuồng, hung hăng cấu lấy bàn tay*, cố nén xúc động muốn cúi người xuống hôn cậu, nhẫn nhịn xoay người đi về hướng cửa, tay vừa mới đặt trên then cửa đã dừng lại.
Anh vừa rồi còn mới đồng ý với tiểu gia hỏa sẽ ở cùng cậu, như thế nào có thể nhân lúc cậu ngủ rồi rời đi?
(* Nguyên văn " kháp bắt tay tâm")
Anh thở dài lại quay về, ở cái ghế bên cạnh bàn ngồi xuống, dùng hai ngón tay xoa huyệt Thái Dương trướng đau.
Chuyện liên tiếp xảy ra trong đêm nay làm anh ứng tiếp không kịp, biến hóa xảy ra trên người tiểu gia hỏa làm anh vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Anh không biết rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra biến cố, vì cái gì anh chỉ rời đi nửa tháng, tiểu vương tử của anh liền thay đổi thành bộ dáng này.
Đáy mắt nổi lên âm u gió lốc cuồn cuộn, nếu có người đang phá rối, vậy hắn tốt nhất nên cầu nguyện vĩnh viễn cũng đừng để anh phát hiện được.
Một khi anh đã biết, thì Mục Tĩnh Viễn này sẽ cùng hắn không chết không thôi!
Anh quay đầu lại nhìn bọng mắt sưng phồng trông đáng thương kia của người trên giường lớn, nặng nề thở dài.
Phiền muộn trong lòng không chỗ giải quyết, duỗi tay cầm lấy bình rượu trên bàn trực tiếp từ miệng bình mạnh bạo hớp một hơi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bình rượi trên bàn dần dần cạn kiệt, Mục Tĩnh Viễn dùng tay chống cái trán, đầu óc quay cuồng không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, anh nghe được động tĩnh của người trên giường, vội nhấc thân lên xem xét.
Mới vừa đứng dậy, liền cảm thấy một trận choáng váng, anh cười khổ một tiếng.
Xem ra rượu buồn này thật sự không thể uống, uống một hồi say một hồi.
Anh nóng vội đi đến giường tiểu gia hỏa, không đợi hết choáng váng liền vội vàng bước từng bước đi tới giường lớn.
Nghiêng ngả lảo đảo tới mép giường, nghe tiểu gia hỏa không an phận lẩm bẩm cái gì, anh cúi người lắng nghe, nguyên lai là muốn đi WC.
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười, anh hất hất đầu, xốc lên chăn, duỗi tay cẩn thận đem Bạch Nhất Hàm ôm lên.
Đi tới buồng vệ sinh, bất đắc dĩ một bàn tay ôm tiểu gia hỏa không chịu mở mắt, một bàn tay giúp cậu cởi quần.
Tập trung tinh thần, cẩn thận đỡ 'tiểu Hàm', trong miệng nhẹ huýt sáo, dỗ cậu giải quyết vấn đề sinh lý..