Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Hạ Mạt cười lạnh, không đếm xỉa lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Cánh tay kia vừa nhấc lên, máu thịt be bét lập tức làm bạn học hít lạnh một hơi.

Hízz! Rốt cuộc là dùng lực nhiều đến thế nào mà có thể làm cho nắm tay của mình thành như vậy? Cậu ta không đau sao?
“Rốt cuộc là ai nói dối, trong lòng mày biết rõ!”
Lý Sảng bị khí thế do cậu phát ra làm sững sờ, chân trái không tự chủ lui về phía sau nửa bước, ý thức được chính mình lại đang lùi bước, hắn lập tức lấy lại ý thức, cố gắng trấn định tâm thần.
Sợ cái gì sợ?!
Đây chính là sân nhà của hắn!
“Đừng phô trương thanh thế! Nhìn mày tuổi còn nhỏ, tạm thời nể tình mày tuổi trẻ khinh cuồng không hiểu chuyện nên tha cho mày.

Thế nhưng, ba chữ ‘thật xin lỗi’ này dù thế nào cũng phải nói đi?!”
Hạ Mạt châm chọc cười, vết máu đỏ tươi hình thành tương phản mãnh liệt với ngũ quan thanh tú, “Đã lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tao trông thấy một tiết mục vừa ăn cắp vừa la làng như thế, mày thật đúng là ảnh đế của tinh cầu.”
“Mày!” Sắc mặt Lý Sảng xanh trắng, “Đừng có khua môi múa mép với tao! Mày với tao đã không ai nhường ai, vậy thì chúng ta dùng bản lĩnh nói chuyện!”
Bạn học đứng ở bên cạnh hắn không hẹn mà cùng thối lui một bước, học cùng trường với Lý Sảng hai năm, đây là lần đầu tiên họ phát hiện ra hắn vô sỉ như vậy.

Tên Beta tướng mạo nhỏ gầy tinh xảo này nhìn rất là lạ mặt, hơn phân nửa là tân sinh năm nhất năm nay, hắn một học sinh top 3 năm hai lại đòi quyết đấu với một tân sinh năm nhất, thật là khiến người ta xấu hổ…
Hạ Mạt mím môi không nói lời nào.
Vừa nhìn thấy “Nửa tàn phế” không hề kiêu ngạo giống lúc trước, Lý Sảng âm thầm đắc ý, cằm nhấc lên, ngữ khí cũng trở nên ngạo mạn, “Làm sao, sợ? Hừ! Diệp Vĩ lão sư thường nói nhiều tiểu nhân tác quái, chỉ đại khái chính là loại người như mày đi.”

Hạ Mạt nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt đến dọa người.

Hắn cũng không sợ hãi, chỉ là đang suy nghĩ nếu như đồng ý cái gọi là so tài này, xác suất chiến thắng là bao nhiêu.

Cậu không biết trình độ của người trước mắt, thế nhưng xem phản ứng của người xung quanh vậy thì tên Beta đáng chết này chắc cũng không tồi.
Dưới tình huống bản lĩnh của đối phương cao hơn mình rất nhiều như thế này, mạo muội đáp ứng cũng không phải cử chỉ sáng suốt gì.
Rất nhanh định ra đáp án ở trong đầu, cậu bày ra vẻ khinh thường, “So tài với một tân sinh vừa mới bước vào trường học Exxon như tao, da mặt của học trưởng thật là mỏng.”
“Mày!”
Bạn họ vây xem bắt đàu xì xào bàn tán, thỉnh thoảng quăng về phía Lý Sảng ánh mắt hoài nghi.
Lý Sảng thấy thế, ánh mắt nhìn Hạ Mạt như có ngàn cây kim, “Mày, muốn, xử, lý, như, thế, nào?!”
Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn, Hạ Mạt cười như có như không hỏi: “Chẳng lẽ tao nói thì mày sẽ đáp ứng?”
“Chỉ cần đầy đủ công bằng, tao tất nhiên đồng ý.”
Ha ha, lúc này đã biết rõ nói “Công bằng” rồi hả? Hạ Mạt cười lạnh, “Yêu cầu của tao đối với mày mà nói thì một chút cũng không cao.”
“Nói!”
“Ba tháng sau là giải thi đấu chế tạo cơ giáp.

Đến lúc đó, nếu như xếp hạng trong lớp của tao cao hơn mày, thì mày không chỉ phải thừa nhận đã vu oan hoàng thất mà còn phải công khai xin lỗi với Randall trên trang mạng của trường.”
“Được!” Chẳng qua là xin lỗi mà thôi, có cái gì mà không được?!

“Lời của tao còn chưa hết.” Hạ Mạt dò xét liếc hắn, “Công khai xin lỗi phải chọn lúc có số người đăng nhập nhiều nhất, thái độ nói xin lỗi phải thành khẩn.”
“Tao tiếp nhận! Nếu như là mày thua thì sao?”
“Mặc mày xử trí.”
“Tốt!” Lý Sảng nhe răng cười, lần trước hắn tham gia cuộc thi chế tạo cơ giáp đã giành được vị trí thứ ba, năm nay nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cũng sẽ là top 3, hắn ngược lại là muốn nhìn một cái tên này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại! “Chúng ta sẽ lập tức thành lập một cái hiệp nghị giao chiến, đến lúc đó nếu có người không tuân thủ hiệp nghị thì bên chiến thăng có quyền đề nghị phòng giáo vụ khai trừ người kia ra khỏi trường học!”
“Được.” Hạ Mạt mở ra quang não, chuyển hóa ước định miệng vừa nãy thành số liệu rồi ghi lại trong quang não, hai người phân biệt đè xuống nút ấn, coi như là hiệp nghị ký kết hoàn tất.
Bạn học vây xem thấy sự việc tạm thời đã được giải quyết, mặc dù trong nội tâm âm thầm trơ trẽn Lý Sảng lấy mạnh hiếp yếu lấy lớn hiếp nhỏ, bên ngoài cũng không dám nói thêm cái gì, nhao nhao trở lại chỗ ngồi chờ đợi đi học.
Hạ Mạt thu hồi quang não, cúi đầu nhìn mu bàn tay phải máu me be bét kia, lúc vừa mới bắt đầu đánh nhau vẫn không cảm giác được gì, hiện tại không làm gì lại cảm thấy cơn đau nó truyền đến cả tim.
Lông mày cau lại, mặc dù cậu vô cùng muốn tiếp xúc với Diệp Vĩ thế nhưng tình hình lúc này thực sự không thích hợp, do dự một lúc liền đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Nhưng mà, ngay khi cậu vừa mới ra khỏi phòng học chưa đến một phút đồng hồ, cửa phòng học đã bị mở ra, đi tới chính là vị chế tạo sư cấp quốc gia vang danh giới giáo dục Diệp Vĩ.
—— ——
Hạ Mạt đi y viện của trường học dạo qua một vòng, lúc rời đi tay phải đã hoàn toàn trở lại như cũ, cậu không thể không cảm thán sự vĩ đại của bác sĩ một lần nữa.
Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự dành cho tân sinh, theo quy định tất cả học sinh phải ở lại trường tham gia buổi đánh giá diễn ra vào ngày hôm sau.

Cậu trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trương Lợi cùng Trần Khiết đang ngồi đợi trên ghế salon.
“Các cậu trở về thật sớm.” Hạ Mạt đi vào, ánh mắt theo thói quen nhìn về phía gian phòng của Randall, thấy cửa phòng đóng chặt liền mất mát nhấp miệng một cái.
Trương Lợi sâu kín nhìn cậu, con mắt đảo quanh tay phải của cậu, “Tới tới tới, tới ngồi bên này.”
Hạ Mạt bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân sợ hãi, “Có việc?”

“Thật ra cũng không có cái gì, chính là sợ cậu bị lời đồn bên ngoài hù dọa.”
“Lời đồn gì?”
Trương Lợi kinh ngạc nói: “Cậu không biết?”
“Híc, tớ nên biết sao?”
Trương Lợi ôm lấy môi, con mắt híp lại, “Không phải người bên ngoài đều nói chúng ta buông tha cho huấn luyện sao? Còn nói xếp thứ nhất chính là tiểu đội mười người do Laurent xuất lĩnh nữa.”
Hạ Mạt nghe thấy những lời này phản ứng đầu tiên chính là: Móa! Câu này do tên phá hoại ngốc nghếch nào nói vậy?! Xếp thứ nhất chính là tiểu đội của Randall có được hay không?!!!!
Cậu khác thường oán giận nhíu mày, đang định thuyết phục Trương Lợi độc mồm độc miệng xử lý cái tên tung đồn nhảm kia, ai biết liếc mắt liền nhìn thấy nụ cười âm hiểm xảo trá của Trương Lợi, liền không khỏi nổi một thân da gà.
“Cậu cũng không cần gấp, ha ha ha, ngày mai chúng ta sẽ cho họ một niềm vui vô cùng lớn.”
—— ——
9h30 sáng ngày hôm sau, buổi đánh giá tân sinh được vạn chúng chú mục chính thức được kéo ra màn che.
Làm tuyển thủ no.1 có tiếng tăm nhất trong cuộc huấn luyện tân sinh lần này, Laurent vừa xuất hiện tại sân vận động đã lập tức khiến cho mọi người chú ý.
Trải qua mấy ngày nữa nghỉ ngơi và hồi phục, tinh thần của Laurent rất dồi dào, cử chỉ thong dong, sau khi tiếp nhận mấy trăm cặp mắt hâm mộ ở lối vào liền dẫn đầu chín tên nam tuấn nữ tinh đi qua hàng người đông đúc, đi vào hàng ghế đã được định sẵn.
Tống Tu ngồi ở bên phải Laurent, ánh mắt liếc qua những ánh mắt thỉnh thoảng ném tới bên này, thấp giọng nói với Laurent: “Đại nhân, lấy được vị trí thứ nhất của cuộc huấn luyện này, thắng lợi đã nằm chắc ở trong tay chúng ta rồi.”
Laurent vẫn tao nhã như trước, “Mọi thứ không đến cuối cùng thì không thể kết luận linh tinh.

Randall cũng không phải đèn đã cạn dầu, huống chi bọn họ còn có một tên cao cấp chế tạo sư.”
Biết rõ Randall thủy chung là một cục đá trong lòng Laurent, Tống Tu lập tức tìm tòi trong đám người, một lát sau, hắn có chút hả hê nói với Laurent: “Mười phút nữa là đến buổi lễ trao giải vậy mà bọn họ còn chưa xuất hiện, sẽ không phải là cảm thấy không có mặt mũi nào nhìn mọi người đi…”
“Ha ha…” Lời của Tống Tu nói rõ ràng đã lấy lòng Laurent, nhưng không đợi hắn cười xong liền nghe thấy tiếng mọi người kinh ngạc thốt lên, ngay sau đó liền nhìn thấy sáu người Randall đi từ trong đám người ra!
Nếu như nói mười người Laurent là tao nhã, vậy thì sáu người Randall chính là khí thế như chẻ tre.

Bọn họ bước chân vững vàng, ánh mắt kiên định, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang.

Vị trí của sáu người cùng hàng với đám người của Laurent, chỉ là một đội ở đầu bên trái, một đội ở đầu bên phải.
Tống Tu cẩn thận từng tí quan sát nét mặt của Laurent, nụ cười trên mặt gã vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong đôi mắt lại không hề có độ ấm một chút nào, hắn châm chước dùng từ, nói khẽ: “Vào bàn nghênh ngang như vậy, chờ thành tích đi ra, chênh lệch mới đủ lớn”.
Laurent vẽ ra một cái nụ cười ý vị thâm trường, xoay tầm mắt.
Đội ngũ mà Randall dẫn đầu ngồi ở đầu bên phải
Hạ Mạt ngồi ở bên cạnh, cách Randall bốn người.

Khi tám phút nữa là đến buổi đánh giá, cậu dứt khoát mở ra quang não, xem xét bút ký ngày hôm qua.
Trương Lợi nhìn thấy, trêu chọc: “Ơ, nghiêm túc như vậy?”
“Người chậm cần bắt đầu sớm.”
“Ha ha.” Trương Lợi theo dõi cậu, ánh mắt lửa đốt sáng người,
Hạ Mạt không phản ứng hắn.
Trương Lợi ngược lại tự mình nói rất cao hứng, “Thi đua đoàn đội của Exxon còn có rất nhiều, về sau chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.

Không phải không thừa nhận, biểu hiện của cậu ở trong cuộc thi lần này vô cùng nổi bật, cho nên…”
Hạ Mạt ngẩng đầu.
“Về sau liền làm cơ giáp chế tạo sư chuyên chúc của tiểu đội bọn tớ đi.”
“…”
Hạ Mạt sững sờ, đây coi như là triệt để thừa nhận sự tồn tại của cậu sao?!
Hết chương 100..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận