Randall trầm mặc, trên thực tế hắn đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của cậu em trai này như thế nào, không đợi hắn nghĩ ra thuyết pháp thích hợp, Trương Lợi lại tới, đằng sau còn đi theo Hạ Mạt cùng Vu Triết.
Trương Lợi hơi híp đôi mắt hồ ly, “Điện hạ, khi nào thì ăn cơm vậy? Tiểu Đồng Tử trong đội ngũ của chúng ta đã sắp không thể chịu được nữa rồi.”
Vu Triết nhíu mày đạp hắn một cước, bởi vì nhỏ lên khí lực cũng không lớn, chẳng những không thể làm cho Trương Lợi cảm thấy đau, trái lại lại cười tươi nói với hắn: “Nhiều mấy cái nữa, lực đạo cũng không tệ lắm.”
Vu Triết nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, không để ý Trương Lợi.
Randall hiểu rõ, vỗ vỗ cánh tay Lance, ra hiệu y sau này nói tiếp, sau đó mở ra quang não, kết nối với đầu bếp tư nhân, “Mang thức ăn lên đi, cứ dựa theo thực đơn đã định ra từ hôm qua.” Nói xong, hắn dẫn đầu đi về phía nhà hàng.
Bắt đầu từ khi nhân loại di chuyển đến Lạp Hỗ tinh cầu, chế định hoàng thất liền có quy tắc dùng cơm rất nghiêm khắc, các thành viên đều rất coi trọng “Cầm bát trân”, “Biển bát trân” cùng “Thảo bát trân”.
Cái gọi là “Cầm bát trân”, tức chỉ hồng yến, phi long, chim cút, thiên nga, chá cô, thải tước, chim ngói, hồng đầu ưng; “Biển bát trân” tức ngư tử, vây cá, hải sâm, bong bóng cá, xương cá, bào ngư, môi cá nhám, ốc khô; “Thảo bát trân” tức nấm đầu khỉ, ngân nhĩ, nấm trúc, nấm hoa, rau cúc vàng, vân hương tín.
Thành viên hoàng thất mỗi món hao phí to lớn, đầy đủ lương thực cho bốn người bình dân trong một tuần lễ.
Về sau, bởi vì thức ăn mang từ trái đất bị dị biến, mà động thực vật nguyên bản của tinh cầu này lại hiếm khi có thể ăn trực tiếp được, nhân loại bùng nổ nguy cơ lương thực, sinh hoạt của đa số người đều bị đói khát ảnh hưởng.
Để kêu gọi mọi người chiến đấu với đói khát, thành viên hoàng thất đầu tiên làm mẫu mực, huỷ bỏ chế độ dùng cơm xa hoa lãng phí, cùng bình dân đồng bộ, mỗi bữa ăn đều bị giảm rất nhiều món.
Trên bàn ăn hình chữ nhật tổng cộng sáu chỗ ngồi.
Randall ngồi ở ngay phía trên, bên tay trái theo thứ tự là Lance cùng Vu Triết, bên phải theo thứ tự là Trần Khiết, Trương Lợi cùng Hạ Mạt.
vị trí của Hạ Mạt cách xa Randall nhất, thế nhưng điều đó cũng tạo thuận lợi cho việc nhìn lén Randall.
Sau khi sáu người ngồi xuống, bồi bàn đi tới, nhẹ nhàng đặt cốc nước chanh bên tay phải của bọn họ.
Nước chanh trong suốt lơ lửng mấy hột chanh màu trắng, Hạ Mạt cầm cốc nhấp một ngụm, mùi vị của nước cực kì nhạt, không chua cũng không ngọt, sau khi nuốt xuống thì trong miệng lưu lại vị chanh thơm mát, ngoài ý muốn hóa giải tâm tính khẩn trương của cậu.
Randall nâng lên cốc uống một ngụm, Hạ Mạt lặng lẽ quan sát, chỉ cảm thấy động tác uống nước của nam nhân này khiêu gợi đến chết người! Hầu kết nhô ra nhấp nhô cao thấp, cậu cảm giác mình như là ngụm nước chanh kia, dạo qua một vòng trong miệng nam nhân, sau đó vui sướng trượt vào cổ họng, rơi vào trong dạ dày.
Trong mồm rất nóng, giống như bị hỏa thiêu vậy, môi rất khô, như muốn nứt nẻ ra.
Hạ Mạt không tự chủ liếm môi một cái, nước bọt căn bản là không có cách nào giảm bớt bờ môi khô ráo.
Cậu hoảng loạn cầm cốc uống một hơi mạnh, nhưng bởi vì nhìn thấy Trương Lợi đang nhìn sâu kín nhìn mình nên bị sặc, nước chanh rơi vào trong cổ họng.
Cậu muốn chịu đựng cảm giác khó chịu này nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được, vì vậy khom người che miệng ho đến tê tâm liệt phế.
“Khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Động tĩnh lớn như vậy mấy người tự nhiên không có khả năng không chú ý đến.
Trương Lợi giơ tay lên muốn vỗ vỗ lưng cho cậu, rồi lại giống như nghĩ tới điều gì, liền thu tay về, “Cẩn thận một chút, đã lớn như vậy uống nước còn có thể bị sặc.”
Lance đi đến cạnh cậu, đưa cho cậu một tờ giấy, “Có nghiêm trọng không? Có cần gọi thầy thuốc hay không?”
Trần Khiết cùng Vu Triết mặc dù không có nói chuyện, nhưng mà trong ánh mắt đều để lộ ra hoặc nhiều hoặc ít lo lắng.
Randall có chút nhíu mày, nhìn Hạ Mạt bên kia.
Hạ Mạt tiếp nhận giấy mà Lance đưa tới, ngay sau đó lại ho khan vài cái mới bớt đau.
Cậu ngẩng đầu, cả khuôn mặt đỏ dọa người, con mắt cũng ướt nhẹp giống như vừa khóc xong.
Cậu nói câu cám ơn với Lance, cảm nhận được ánh mắt của bốn người còn lại, chỉ cảm thấy quẫn bách muốn chết.
Cậu nhíu chặt khăn giấy trong tay, cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cậu đã sắp bị sự vụng về của bản thân đánh bại!
Tại sao luôn mất mặt trước mặt Randall như thế?! Lần trước tụ hội cũng như thế, lần này cũng vậy!
Hạ Mạt ah Hạ Mạt, ngươi không thể yên phận một chút?!
Randall dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đốt ngón tay va chạm cùng mặt đá cẩm thạch, “Không có vấn đề gì lớn là tốt rồi.” Nói xong, không đợi Hạ Mạt trả lời, hắn liền quay đầu nói với bồi bài: “Cho cậu ấy thêm nước.”
Bồi bàn cầm lấy bình nước thạch anh đi tới, đổ cho Hạ Mạt một chén nước, sau đó im im lặng lặng thối lui đến một bên.
Hạ Mạt hoảng hốt nhỏ giọng nói “Cám ơn”, cậu theo thói quen muốn dùng nước để che giấu sự xấu hổ, nhưng tay vừa mới vươn đi ra liền nhớ lại bộ dáng vì uống nước mà mất mặt kia, cậu lại ngượng ngùng thu tay lại.
Đại khái chính là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn đi, cậu cam chịu chấp nhận.
Sau đó không có gì xảy ra nữa ngoài chuyện ngoài ý muốn kia, toàn bộ quá trình dùng cơm đều vô cùng hài hòa.
Dù sao ngoại trừ Hạ Mạt ra, năm người còn lại đã sớm quen biết trước khi vào Exxon rồi, cho nên chủ đề chung có rất nhiều.
Nhất là Lance rất có thể làm sinh động không khí, Trương Lợi lưỡi nở hoa sen, thỉnh thoảng làm cho mọi người cười cười.
Hạ Mạt nhất định là người cười miễn cưỡng nhất, bởi vì cậu đều đặt đa số tâm tư lên người Randall.
Cậu quan sát rất cẩn thận.
Lúc Randall ngồi ăn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, đầu có chút cúi xuống, hai khuỷu tay tiếp xúc với mặt bàn, ánh mắt của hắn vô cùng chăm chú nhìn vào đồ vật trên bàn ăn, lông mi màu đen che khuất một phần con ngươi, giống như là lông xù, hết sức đáng yêu.
Mỗi một lần hắn ăn một miếng sẽ nhai mười lần, nếu như nghe thấy chủ đề có hứng thú sẽ ngẩng đầu nhìn mọi người.
Phần lớn thời gian hắn đều lắng nghe người khác, chỉ khi có người khác hỏi hắn gì đó hắn mới có thể buông xuống dĩa ăn, ngắn gọn nói một đôi lời.
Chỉ là đứng nhìn từ xa như vậy, cả đối mặt cũng không có, Hạ Mạt lại cảm giác mình muốn say.
Đây là yêu đương đi, cậu nghĩ.
Ăn liên hoan chấm dứt, trên bàn ăn không còn thừa bao nhiêu đồ ăn.
Randall cầm lấy khăn nóng xoa xoa tay, Hạ Mạt lặng nhìn hai cánh tay kia, liếc mắt nhìn thấy cốc nước chanh bên cạnh hắn vẫn còn một nửa!
Trong đầu bỗng nhiên lóe ra một ý niệm cực kỳ hoang đường!
Cậu muốn cầm cốc nước chanh kia đi, sau đó tìm một chỗ không người tinh tế thưởng thức, cậu nhất định phải chạm vào chỗ Randall đã chạm vào kia, bởi vì như vậy thật giống như hai người bọn họ đang ở cùng nhau!
Vì ý nghĩ như vậy mà toàn thân của cậu trở nên khô nóng.
“Đều ăn xong chứ?” Randall để khăn xuống, nhìn mọi người hỏi.
“Xong rồi.”
“Vậy thì chúng ta đi hậu viện bắn bia, coi như là tiêu hóa sau bữa ăn.”
“Được.”
Trò chơi bắn bia này cũng không tiêu tốn quá nhiều thể lực, cho dù là Omega cũng có thể nhẹ nhõm đảm nhiệm.
Mọi người nhao nhao đứng dậy đi theo Randall đi tới hậu viện.
Trong nội tâm Hạ Mạt luôn nhớ tới nửa cốc nước chanh kia, cho nên cậu cố ý thả chậm cước bộ đi ở phía sau, đợi đến khi mọi người đều đi qua cửa thì mới lặng lẽ lộn trở lại.
Trái tim nhảy rất nhanh, thanh âm “thịch thịch thịch” làm cho màng tai của cậu phát đau.
Cậu thận trọng nhìn thoáng qua bốn phía, thấy không có ai liền lập tức thu cái cốc kia vào trong nhẫn không gian.
…
Buổi tối, bởi vì Randall có việc, cho nên là Trương Lợi đưa Hạ Mạt về nhà.
Hạ Mạt cũng không nguyện ý nói chuyện cùng Trương Lợi, cậu luôn cảm thấy Trương Lợi có một đôi mắt thấu thị, biết hết những ý nghĩ xấu xa trong lòng cậu, trước mặt người thông minh như thế này, nói nhiều sai nhiều.
Trương Lợi giống như Randall, đưa cậu vào thang máy.
Hạ Mạt buồn bực đi vào thang máy, khi ấn nút tầng hai thì nói một câu “Cám ơn” với Trương Lợi, ngay sau đó liền nhìn thấy Trương Lợi tự tiếu phi tiếu nói: “Vội vã trở về làm chuyện xấu…” Hắn lời còn chưa nói hết, cửa thang máy liền khép lại
Trong nội tâm Hạ Mạt run lên, xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn Trương Lợi híp đôi mắt hồ ly, cảm thấy vừa sợ hãi vừa khẩn trương, giống như ý nghĩ của cậu thật sự bị xuyên thấu.
Sau khi cửa thang máy mở ra cậu liền nhanh chóng quét thẻ vào cửa, lại vội vã đóng cửa lại.
Lúc này Ngọc Chương vẫn còn ở trong tiệm tạp hóa dưới lầu, phòng ngủ chỉ có một mình cậu.
Đèn cảm ứng tự động bật lên, ngọn đèn hơi vàng chiếu lên mặt, làm những giọt mồ hôi trong suốt tỏa sáng.
Dựa lưng vào cửa một lúc lâu, tâm tình kịch liệt chấn động, cậu cởi giày ra, chạy vào phòng, khóa cửa lại, bộ dáng thận trọng giống như đang làm chuyện xấu xa hại nước hại dân vậy.
Hạ Mạt ngồi trên ghế dựa, lấy ra cốc nước chanh kia từ nhẫn không gian.
Hai tay cầm lấy thân cốc, ánh mắt nóng bỏng nhìn thân cốc thon dài, miệng chén rất sạch sẽ, chỉ có một chỗ hơi có vết.
Là nơi này đi, Randall chạm vào chỗ này!
Tâm tình tung tăng như chim sẻ.
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, hơi hé miệng, từng chút một tới gần miệng chén, động tác của cậu rất chậm, giống như là sợ kinh động đến ai.
Bờ môi ấm áp rốt cuộc chạm được vào miệng chén, đầu lưỡi liếm nhẹ, thế mà lại mang theo hơi lạnh, mang theo vị tươi mát đặc trưng của chanh, còn có một hương vị hơi lạnh như có như không —— hương vị chỉ thuộc về Randall.
Hết chương 110..