Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Chờ Hạ Mạt vất vả rời khỏi phòng học đã không thể chống được nữa.

Cậu một tay ôm bụng, một tay đỡ vách tường dùng tốc độ rùa bò đi về phía trước, sự thật chứng minh: Đã đói bụng cũng không phải một cái cớ hay để rời đi.
Đi qua chỗ rẽ, thoát khỏi phần lớn ánh mắt, cậu liền ngồi xuống một chiếc ghế ven đường, mở ra quang não, đầu tiên liên hệ Trương Lợi, “Randall điện hạ trở về rồi sao?”
Trong hình chiếu ba chiều, Trương Lợi giống như cười mà không phải cười, “Quan tâm điện hạ như vậy?”
“Tớ chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
“Còn không có.”
Trong nội tâm khó tránh khỏi có chút mất mát, cậu hỏi: “Cậu biết tại sao điện hạ vẫn chưa về trường học không?”
“Làm sao tớ biết? Chẳng lẽ điện hạ đi chỗ nào, đi cái gì còn cần báo cáo với tớ?”
“Ờ… Cái kia, vậy các cậu ăn cơm chưa?”
“Đều 12:50 rồi, có thể chưa ăn cơm?”
“…”
Tâm tình rất phức tạp.
“Trước đó đã không phải là hẹn gặp mặt trong căng tin sao? Tại sao cậu không đến?”
“Nấc!” Hạ Mạt đánh một cái nấc vang dội, “Một lời khó nói hết.”
Trương Lợi khinh bỉ nhìn cậu, “Không phải là đi ăn mảnh đấy chứ?”
Ăn mảnh?
Hạ Mạt nhớ tới bốn trăm người mênh mông trong phòng học kia, xoa xoa mồ hôi trên trán, đáp: “Cũng không phải.”
Trương Lợi hai tay ôm ngực, cười lạnh, “Tranh thủ thời gian trở về, bốn giờ chiều còn có lớp.” Nói xong, không chút khách khí cắt đứt trò chuyện.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm dòng chữ “Video đã ngừng” trong hình chiếu ba chiều, yên lặng thở dài: Người này cũng quá dữ tợn, không phải chỉ là thả bồ câu hắn sao? Lại nói mình cũng thật sự là thân bất do kỷ.
Cậu chậm rì rì đứng lên, từng bước một đi về ký túc xá, đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi cậu, trong nội tâm lập tức dâng lên một loại dự cảm xấu.
Cậu làm bộ không nghe thấy thanh âm kia, tăng thêm tốc độ đi về phía trước, lại không nghĩ tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay sau đó cũng cảm giác được bả vai bị người vỗ một cái, nhìn lại, quả nhiên là tên tiện nam kia.
“Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Cố ý trốn tránh tớ?” Laurent chọc hai tay vào túi quần, ưu nhã hỏi

“Tìm tôi có việc?” Hạ Mạt cũng không thèm nhìn hắn một cái, không ngừng bước, càng chạy càng nhanh.
“Không có chuyện thì không thể tìm cậu?”
“Giữa chúng ta hình như không có gì để nói.”
“Làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao Randall điện hạ không đến trường sao?”
Hạ Mạt đột nhiên phanh lại, quay đầu, “Cậu biết?”
“Ha ha, kẻ hèn này có phụ thân là nội các tổng lý, có chuyện gì mà tớ không biết? Hắn biết, chẳng phải tớ cũng biết?”
Hạ Mạt dùng ánh mắt hoài nghi cùng cảnh giác nhìn gã.
Laurent giơ hai tay lên, làm dáng đầu hàng, “Không phải tớ lừa cậu, tớ thực sự biết rõ.”
“Vậy cậu nói.”
Laurent nhìn nhìn xung quanh, “Nói ở chỗ nào?”
“Ngài muốn nói ở chỗ nào?”
“Tốt xấu cũng phải tìm một chỗ uống chén nước chứ?”
“Ha ha, vậy thì thôi đi, thứ cho không phụng bồi.”
Hạ Mạt làm bộ phải đi, Laurent giơ tay ngăn lại cậu, thoáng tới gần, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Nữ nhi bảo bối của tổng thống tinh cầu Messier đến đây, điện hạ của cậu đang bận ở cùng với vị tiểu thư kia.”
Tinh cầu Messier?
Cái tinh cầu này cậu biết rõ.
Messier là một tinh cầu có văn minh khá cao gần Lạp Hỗ.

Văn hóa của họ vô cùng giống với văn hóa của người Trái Đất xưa, người phân biệt giới tính nam nữ.
Hạ Mạt châm chọc cười cười, “Cậu cho rằng tôi là một tên ngốc sao? Người của Messier cùng với người của Lạp Hỗ căn bản không thể có hậu đại được.”
Laurent nhíu mày, “Cậu nói sai rồi.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt như thế, chẳng lẽ đời sau chỉ có mỗi cách như thế để sinh ra? Trẻ con nhân tạo đã có từ Trái Đất xưa, hôm nay Lạp Hỗ tinh cầu không sử dụng phương pháp này chẳng qua là do không xử lý được ảnh hưởng của đột biến gen.


Nếu như là Messier, nói không chừng là được.”
Hạ Mạt không nói lời nào, buồn bực đi lên phía trước.
Laurent tiến bộ đuổi kịp, ngữ khí sung sướng, “Ghen tị? A, đây là chênh lệnh giữa cậu với hắn.

Hai người các cậu chẳng những không phù hợp về chủng loại lại còn cách biệt về địa vị, cho dù cậu có yên lặng trả giá như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể chú ý đến cậu.

Liên thủ với tớ đi, chỉ cần cậu trợ giúp tớ lấy được quyền điều khiển Lạp Hỗ tinh cầu, tớ có thể giao hắn cho cậu.

Đến lúc đó hắn đã mất đi quyền thế cùng địa vị, cậu muốn như thế nào thì sẽ là thế ấy!”
“Nói đủ chưa?!” Hạ Mạt đột nhiên dừng lại, nhíu mày trừng gã.
Laurent cũng dừng lại, gã thong thả ung dung vuốt nếp uốn trên quần áo, cười nói: “Nói đã đủ rồi, như vậy ý của cậu là?”
“Mơ đi cưng!”
Hạ Mạt hung hăng liếc gã một cái, vung tay rời khỏi.
Lặp đi lặp lại nhiều lần bị người cự tuyệt, cho dù tâm tính của Laurent được rèn luyện hàng ngày có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chịu nổi, gã bống nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay của Hạ Mạt.
Hạ Mạt bị gã làm cho lảo đảo, quay đầu cả giận nói: “Cậu làm gì?! Buông tay!”
Laurent giận tái mặt, gã mặt không thay đổi nhìn Hạ Mạt liều mạng giãy dụa, cũng không làm gì cả, chỉ là đột nhiên buông tay ra
Hạ Mạt không chú ý bị té ngã trên mặt đất, khuỷu tay vô ý trầy da, vết máu đỏ tươi xuất hiện.
Trong máu của Omega chứa tinh tức tố rất mãnh liệt, ảnh hưởng rất lớn tới Alpha, Hạ Mạt lập tức cảm giác không ổn, ngay cả cãi lại cũng không kịp, vung tay hốt hoảng rời đi.
Laurent nhìn bóng lưng chạy trốn của Hạ Mạt, lại nhìn nhìn cái tay kia của Hạ Mạt, trên mặt có phần cổ quái, gầy nhỏ như vậy, khí lực cũng nhỏ như vậy, thật đúng là không giống Beta…
—— ——
Trương Lợi bắt chéo hai chân, ngồi ở trên ghế sofa thích ý nhìn video.
“Bang” một tiếng, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, hắn bị giật mình, nhìn về phía cửa, chỉ thấy Hạ Mạt ôm khuỷu tay sắc mặt tái nhợt chạy vào.

“Làm sao vậy?” Hắn đứng lên.
Hạ Mạt không có trả lời hắn, vội vội vàng vàng móc ra thẻ phòng, tiến vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa.
Trần Khiết nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở cửa phòng đi tới, vừa tiến vào phòng khách, liền nhíu mày.
Trương Lợi nói: “Hạ Mạt cũng không biết làm sao, trở về cũng không nói lời nào.” Hắn nói xong rồi ăn một miếng, bỗng nhiên nói: “Không phải là ghi hận tớ cắt đứt trò chuyện đấy chứ? Đây cũng quá hẹp hòi.”
“Cậu ta bị thương.”
“What???”
“Cậu ta bị thương.” Trần Khiết nhìn Trương Lợi, thấp giọng nói: “Trong không khí có hương vị của tin tức tố.”
“Tin tức… tin tức tố?! Móa! Làm sao cậu không nói sớm!” Trương Lợi vội vàng nhảy dựng lên, lấy ra nước thuốc làm cho không khí thanh tân xịt quanh phòng, sau đó đóng lại cổng chính, lại không yên lòng phun hai lần vào chỗ khe cửa, sau đó nhìn về phía Trần Khiết, “Làm sao bây giờ? Đưa cho cậu ấy?”
Trần Khiết thần sắc đờ đẫn.”Nếu không thì sao?”
“Cậu đi?”
Trần Khiết: “…”
“Hay là để tớ đi đi.” Trương Lợi lấy ra thuốc dán, đi đến cửa phòng Hạ Mạt, lại lộn trở lại ra, “Tớ làm một nam Beta, đi đến phòng của cậu ấy có phải không tốt lắm?”
“Tớ là một tên Alpha thì tốt?”
Trương Lợi nghẹn, quay người gõ cửa, “Hạ Mạt, Hạ Mạt?”
Bên trong không trả lời.
Trương Lợi quay đầu xem xét Trần Khiết, bất đắc dĩ phải tiếp tục gõ cửa, “Cậu bị thương, chỗ của tớ có thuốc dán.”
“Đặt ở cửa ra vào.”
“Có cần tớ thanh lý vết thương cho cậu không?”
“Không được đi vào.”
“Được được được, tớ không đi vào.” Trương Lợi lắc đầu, “Cần tớ mời Lance điện hạ đến không?”
“Không cần.”
“Vậy được rồi, tớ đặt ở cửa ra vào.

Chính cậu đi ra lấy, chúng tớ đều về phòng.”
Không có trả lời.
Trương Lợi hất cằm với Trần Khiết, “Mau về phòng, nhớ bịt kín khe cửa.”
“…” Trần Khiết quay người, yên lặng về phòng, sau đó quả nhiên giống như lời Trương Lợi nói, dùng bông mềm bịt kín khe cửa.
Trương Lợi giám sát Trần Khiết làm xong đây hết thảy, sau đó về phòng.

Hạ Mạt tựa ở cạnh cửa, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, mới lặng lẽ mở một đường nhỏ, vươn tay thật nhanh bắt lấy thuốc dán, đóng cửa lại.
Miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng bởi vì tin tức tố nên rất khó giải quyết.

Cẩn thận thanh lý hết miệng vết thương, cậu bôi thuốc lên miệng vết thương, sau đó lấy ra thiết bị điều trị loại nhỏ dùng để gia tốc sự khép lại của vết thương.
Lúc này cậu cảm thấy vô cùng may mắn đời trước cậu chọn khoa y học, có thể sử dụng những thứ này, nếu không hôm nay sẽ bị lộ tẩy —— không có một tên Beta nào lại có thể vì một miệng vết thương mà trốn học.
Hạ Mạt ngồi xếp bằng ngồi dưới đất.
Thiết bị điều trị phát ra tiếng vang nhỏ, đau đớn dần dần giảm bớt, miệng vết thương chậm chạp khép lại, cậu cũng không tự giác thất thần.
Laurent nói, Randall không đi học là vì thiên kim của Messier, mặc dù cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng nhũng lời này nhưng cũng không thể phủ nhận là cậu ghen tị.
Thật ra Laurent có câu nói rất đúng, chênh lệnh giữa cậu và Randall quá xa.

Randall là vương tử cao cao tại thượng, mà cậu chỉ là một tên điếu ti (dân đen) không cấp không phẩm.
Sống lại đến bây giờ, cậu hình như vẫn chưa từng nghĩ đến sự chênh lệnh về thân phận.
Cậu chỉ tập trung tinh thần nghĩ đến Randall, nghĩ đến mình là Omega, nhân chủng trời sinh thích hợp Alpha, lại không cân nhắc đến những điều thực tế hơn.
Thế nhưng…
Thế nhưng thân phận cách xa thì sao?!
Hạ Mạt rất nhanh nắm tay lại, ánh mắt kiên định lạ thường!
Có điều kiện cũng được, không có điều kiện thì cậu sẽ sáng tạo điều kiện!
Cậu thích Randall, không ai có thể thay đổi, không ai có thể ngăn trở!
Ngay cả thiên kim tinh cầu Messier cũng không được!
—— ——
Trong phòng ngủ.
Trương Lợi đưa ra đề nghị trò chuyện với Randall.
Rất nhanh, đường dây được kết nối.
Randall mặc một thân trang phục cung đình xuất hiện ở bên trong hình chiếu ba chiều, “Có việc?”
“Mặc dù tình huống không nghiêm trọng, nhưng tớ vẫn cảm thấy phải nói cho cậu.” Sau vài giây dừng lại ngắn ngủi, Trương Lợi nghiêm mặt nói: “Hạ Mạt bị thương.”
Hết chương 114..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận