Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


“Không thể không có hắn” gì gì đó, làm cho một cái Omega nói ra cỡ nào thẹn thùng ah!
Hạ Mạt sắc mặt hồng hồng, ánh mắt liếc thoáng qua Randall ngồi ở phía trước, nghĩ đến săn sóc và ôn nhu của Randall, kiên định gật đầu, “Vâng, cháu không thể không có hắn.”
Bàn tay để ở bên dưới của Edern nhanh chóng nắm thành một quả đấm, hắn trầm mặc nửa ngày, rồi nghiêng đầu nói khẽ với Lannado: “Mệt mỏi rồi.”
Nhanh như vậy liền đánh ám hiệu?! Lannado bận bịu nói với Hạ Mạt: “Cháu từ từ ăn.” Nói xong, nâng Edern dậy rời khỏi trước.
Sau khi hai vị trưởng bối rời đi, trong nhà hàng hoa viên chỉ còn lại Randall, Lance cùng Hạ Mạt ba người.
Lance sớm liền ăn no rồi, nghĩ rằng không khí hiện tại cũng không tệ, lập tức kiếm cớ chuồn đi, trước khi đi còn ra hiệu cho Hạ Mạt, bảo cậu nắm chắc cơ hội.
Hạ Mạt nhẹ nhàng cười cười, thầm nghĩ “Bệ hạ, đế hậu cùng Lance thật đúng là khéo hiểu lòng người, vậy mà sáng tạo không gian cho cậu và Randall, xem ra bọn họ vẫn tương đối hài lòng về mình đúng không?
Trong hoa viên yên tĩnh đầy mùi hoa chỉ có Randall cùng Hạ Mạt.
Hạ Mạt vụng trộm nhìn Randall vài cái, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cậu phát hiện hôm nay Randall hình như lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì chính mình mạo muội đến đây, làm cho hắn không vui?
Chắc có lẽ không đi.
Việc gặp gia trưởng này nhất định là Randall nói trước, nếu không bệ hạ cùng đế hậu làm sao lại cố ý muốn thấy cậu?
Luẩn quẩn một lát, cậu nói: “Randall điện hạ?”
Randall cũng không ngẩng đầu lên, thanh âm trầm thấp, “Làm sao vậy?”
“Tâm tình của ngài không tốt?”
“Không có.”
Sau khi nói xong hai chữ đơn giản này, không khí trong nháy mắt trầm muộn.
Hạ Mạt nhạy cảm phát giác được thái độ của Randall đối với cậu đã xảy ra thay đổi.

Nhưng cậu không rõ, rõ ràng lúc trước mối quan hệ giữa hai người đã chậm rãi tới gần, tại sao sau vài ngày lại về tới thời gian trước kia?
Chẳng lẽ tất cả ôn nhu lúc trước Randall biểu hiện ra chỉ là tự mình cho là đúng?
Cậu chán nản,thất vọng buông thỏng đầu, hai tay thả trên bắp đùi, không tự chủ níu cùng một chỗ…
Lannado đỡ Edern về phòng.
Edern ngồi trên ghế dựa, một tay nâng trán, lo nghĩ nói: “Anh có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Hạ Mạt cùng Lance không thể, như vậy sao được? Beta cùng Omega cùng một chỗ căn bản sẽ không hạnh phúc!”

“Em trước đừng nóng vội, đừng vội.”
“Hai người bọn họ đều liếc mắt đưa tình rồi đó? Làm sao em có thể không nóng nảy?”
“Không phải anh cũng đang nghĩ biện pháp hay sao?”
Edern vỗ bàn một cái, “Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để hai người bọn họ ở cùng một chỗ!”
“Được được được.” Lannado bưng một chén trà hoa cúc hạ hỏa Edern, lấy lòng hỏi: “Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Edern uống một hớp trà nhỏ trên tay Lannado, nói ra: “Xem ra, ta phải lén hẹn Hạ Mạt nói chuyện.”
“Có thể thành sao?”
“Không thành công cũng thành nhân.

Cũng không thể hủy hạnh phúc cả đời của nhị bảo bối!”
“Được, tất cả nghe theo em.

Lúc nào hành động?”
“Trước hết để cho em suy nghĩ rõ ràng.”
Trong nhà ăn hoa viên.
Ngón tay Hạ Mạt chặt chẽ níu thành một chỗ, thẳng đến đầu ngón tay trở nên trắng bệch cũng không phát giác.
Cậu đã triệt để mê luyến trong sự ôn nhu của Randall, hôm nay Randall bỗng nhiên biến thành lãnh đạm như lúc ban đầu, cậu không tiếp thụ được.
Cậu nên làm cái gì bây giờ? Nên làm như thế nào mới có thể có được Randall?
Trong đầu nhanh chóng bay qua vô số suy nghĩ, nhưng những ý nghĩ này gần như không có khả năng thành công.
Chẳng lẽ cậu cứ từ bỏ như vậy? Buông tha cho Randall?
Không, tuyệt đối không thể!
Lòng của cậu đã bị Randall chất đầy, nếu như Randall biến mất, cậu nhất định sẽ biến thành cái xác không hồn!
Nghĩ tới đây, Hạ Mạt rốt cục quyết định! Cậu đứng lên.
Randall phát giác được động tác bên này của cậu, ngón tay nắm chặt chén rượu khẽ động một chút.

Hạ Mạt hai ba bước đi đến trước mặt hắn, thần sắc thành khẩn và hèn mọn, “Randall điện hạ, nếu như có chỗ nào tôi làm không tốt, chỉ cần ngài nói ra, tôi nhất định sửa lại.”
“Cậu không có gì không tốt cả.” Âm thanh của Randall tựa hồ càng thêm khàn khàn.
“Nếu như vậy thì tại sao ngài lại lạnh lùng với tôi như vậy? Ngài rõ ràng biết rõ…” Hạ Mạt mím môi, vành tai đỏ bừng, mặc dù rất khó biểu lộ, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: “Ngài rõ ràng biết rõ tôi thích ngài!”
Chén rượu trong tay Randall nhẹ nhàng chấn động, dòng nước đỏ thẫm xuất hiện từng vòn gợn sóng.
Thấy hắn không có hành động gì, Hạ Mạt nóng nảy, quỳ một chân trên đất, muốn nhìn ra ý tưởng chân thật từ trong cặp mắt của nam nhân kia!
“Cậu làm cái gì?”
Randall đột nhiên đứng lên lui ra phía sau một bước, bộ dáng giống như muốn thoát khỏi một thứ bẩn thỉu gì đó.
“Điện hạ…”
Trái tim đau đớn.
Hạ Mạt sắp điên rồi!
Từ khi mới bắt đầu tiếp cận Randall, cậu liền một mực cẩn thận chờ đợi từng chút, mong mỏi, dù là Randall chỉ nhìn cậu một cái, cũng có thể hưng phấn mà ngủ không yên.
Cậu thủy chung nhớ kỹ, nghĩ đến đời trước Randall, cậu vẫn cho rằng trước đây Randall sẽ đối tốt với cậu, hiện tại nhất định cũng là như vậy.
Nhưng vì cái gì cậu rõ ràng đã cẩn thận kinh doanh phần tình cảm này như vậy lại vẫn không nhận lấy được hồi báo như mong đợi?
Đúng là cậu suy nghĩ nhiều —— thật ra Randall đã đối xử rất tốt với cậu, gần như là thái độ đối với bằng hữu cùng với đồng đội? Chỉ là bởi vì cậu quý trọng phần tình cảm này, cho nên những cử động kia cũng bị cậu biến thành tình yêu?
Không!
Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Hạ Mạt vượt qua cái ghế, đi nhanh về phía Randall, không để cho Randall có bất kỳ thời gian phản ứng nào, trực tiếp nhón chân lên, ôm lấy cổ của hắn, đụng vào môi của hắn.
Randall chấn kinh rồi!
Kích thích tố thật vất vả khống chế được lại một lần nữa tăng vọt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã vượt qua giá trị bình thường.

Đầu óc của hắn ở không ngừng hiện lên hình vẽ hấp dẫn kia, hắn chưa bao giờ biết rõ thì ra cũng có một ngày mình khát vọng một người như vậy!
Hắn không khống chế nổi, thật không khống chế nổi!

Vốn cũng không định gặp mặt Hạ Mạt nhanh như vậy, nhưng lý trí lại không ngăn trở được tình cảm, cho nên hắn đồng ý.
Ngồi ở bên tay trái bàn ăn, mặc dù không dùng mắt xem nhưng hắn cũng có thể cảm giác được Hạ Mạt đang ở gần, hắn có thể ngửi được kích thích tố tỏa ra từ thân thể xinh đẹp kia, nhưng đầu của hắn cũng không dám ngẩng lên, bởi vì hắn sợ mình vừa thấy cậu liền không kiềm chế được muốn chiếm hữu cậu!
Hôm nay, tất cả cố gắng từ trước đến giờ của hắn đã bị lãng phí, toàn bộ giam cầm đều bởi vì Hạ Mạt chủ động mà vỡ tan!
Mà thôi!
Mà thôi!
Nếu Hạ Mạt cũng không muốn lùi bước, vậy thì hắn còn băn khoăn cái gì?!
Randall bỗng nhiên duỗi ra hai tay ôm chặt lấy Hạ Mạt, lực đạo hung mãnh giống như hận không thể vê cậu lại vào trong thân thể mình.

Hắn chủ động làm sâu sắc nụ hôn này, cũng cường thế công thành đoạt đất.
Hạ Mạt cảm giác được hắn đáp lại, càng ngày càng vong tình tiếp nhận.

Cậu thích mặt ôn nhu của Randall cũng thích mặt cường thế của hắn.

Cậu khát vọng Randall, cũng hy vọng Randall có thể khát vọng cậu.
Hai người chặt chẽ ôm nhau, ngay từ đầu hung mãnh kịch liệt tìm lấy bởi vì kích thích tố trao đổi dần dần trở nên ôn nhu và triền miên.

Hạ Mạt chìm đắm trong tốt đẹp không thể tự kiềm chế, thẳng đến khi có một tiếng hét vang lên đằng sau hai người.
“Các con, các con, các con…”
Edern che ngực, hắn thấy cái gì?! Hắn nhìn thấy đại bảo bối đang hôn môi cùng với bạn trai của nhị bảo bối!
Đây coi là cái gì?! Tên Beta nam tên là Hạ Mạt này rốt cuộc có bản lãnh gì?! Vậy mà lại để cho cả hai hài tử của mình đều thua trên tay hắn!
Hạ Mạt cùng Randall lưu luyến tách ra.
Hơi thở của Hạ Mạt chưa ổn, nghiêng đầu nhìn Edern, lập tức cả khuôn mặt đều cháy.
Lồng ngực của Randall vẫn phập phồng như cũ, chỉ một cái hôn sâu vẫn chưa thể làm hắn thỏa mãn, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phụ hậu đứng cách đó không xa, lông mày bất mãn nhíu lên.
Rất nhanh, Lannado cùng Lance đã chạy tới.
Lannado trông thấy vẻ mặt khác thường của hai người Randall cùng Hạ Mạt, vội vàng thấp giọng hỏi Edern: “Đây là thế nào?”
Lance cũng tò mò nhìn chằm chằm Edern.
Edern chú ý tới ánh mắt ủa Lance, nhìn nhìn lại Randall cùng Hạ Mạt ở đối diện, trầm mặt nói: “Hai người các con tới.”
Lance rất là vui vẻ hỏi: “Nhi thần thì sao?”

Edern nhìn y băng ánh mắt thương tiếc khác thường, “Bảo bối ngoan, con trở về trước, chờ phụ hậu thẩm vấn rõ ràng, tự nhiên sẽ quay lại dặn dò con.” Nói xong, mang lên Randall cùng Hạ Mạt nhanh bước rời khỏi.
Lance đứng tại chỗ, nghiêng đầu suy nghĩ rốt cuộc phụ hậu muốn dặn dò y cái gì, nghĩ nửa ngày cũng không thể nghĩ ra kết quả, cuối cùng cũng đi về cung điện của mình ngủ.
Trong thư phòng.
Edern đứng ở bên cạnh cửa sổ, sắc mặt khó coi khác thường.
Lannado ngồi trên ghế dựa, rõ ràng trong nội tâm rất là bồn chồn.

Nói thật, hắn đến bây giờ cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là bạn trai của nhị bảo bối của mình đến nhà, tại sao lại dính líu đến con trai trưởng của mình?
Hạ Mạt đứng ở phía dưới, có chút không rõ được tình huống.

Âm thầm suy tư hồi lâu, thầm nghĩ sẽ không phải không thích mình với Randall có biểu hiện thân mật trước khi cưới đấy chứ? Như vậy thì người mẹ chồng này cũng rất bảo thủ.
Edern thở dài một hơi, “Hạ Mạt.”
Hạ Mạt vội vàng hoàn hồn, “Dạ.”
“Lúc trước không phải cậu nói ‘Không thể không có hắn’ sao? Tại sao mới chỉ một khắc đồng hồ đã hối hận?”
Hối hận? Hạ Mạt quả thực bó tay “Cháu hối hận lúc nào?” cậu vẫn luôn luôn kiên định Randall, đến bây giờ thật vất vả phát triển thành người yêu của Randall, làm sao sẽ hối hận?
“Cậu!” Cơn giận của Edern tăng vọt, “Bổn cung tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ cậu còn muốn chối bỏ?”
Hắn nói hắn tận mắt nhìn thấy mình cưỡng hôn Randall sao? Hạ Mạt đỏ mặt, thẳng thắn nói: “Cháu thừa nhận chuyện này là do cháu quá hấp tấp, thế nhưng, cháu cũng không sai.” Cậu cũng không phải người yêu đương theo chủ nghĩa ăn chay, cậu cần phải có tiếp xúc tứ chi với người yêu.
“Lẽ nào lại như vậy!” Edern chỉ vào cậu, đầu ngón tay đều phát run, “Cậu trộm người sau lưng bạn trai của mình, còn không có sai?!”
“Cái gì?” Hạ Mạt trừng to mắt, “Trộm người? Cháu trộm người lúc nào?”
Đuôi lông mày Randall nhướng lên, nghiêng đầu nhìn Hạ Mạt, ánh mắt kia dường như nói, em dám trộm người?
“Còn dám nói nhiều!” Edern đột nhiên vỗ mặt bàn, “Cậu rõ ràng là bạn trai của Lance, lại giấu nó hôn môi anh trai ruột của nó! Đây không phải trộm người là cái gì?!”
Randall: “Em khi nào thì thành bạn trai của Lance?”
Hạ Mạt mờ mịt, “Không phải ah! Em cho rằng hôm nay đến gặp gia trưởng, là lấy thân phận người yêu của Randall điện hạ chẳng lẽ không đúng sao?!”
Edern sững sờ, “Cậu nói cái gì? Cậu là người yêu của Randall?” Ánh mắt như cầu mong sự xác nhận nhìn về phía Randall.
Randall gật đầu.
Edern cùng Lannado liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Phụ hậu (phụ vương) không đồng ý!”
Hết chương 128..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận