Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Hạ Mạt tập trung suy nghĩ, rất nhanh liền tiến vào trạng thái mê hoặc, thanh âm ngoại giới lập tức bị chia cắt, cậu dường như đang ở chỗ không người, ngoại trừ những xúc giác tinh thần quay xung quanh thì không cảm nhận được cái gì khác.
Cậu chậm chạp kéo dài xúc giác ra phía trước, những xúc giác phát ra ánh sáng màu trắng kia như có sự sống, linh hoạt nhanh nhẹn mà chạy về phía trước.
Theo xúc giác kéo dài, cậu dần dần cảm giác được vật thể cứng rắn bị tinh thần lực bao quanh.
Xúc giác leo lên mặt ngoài vật thể, hình dạng của nó cũng dần dần lộ ra, thân máy móc cực kỳ cứng rắn, cái chân tráng kiện rắn chắc,… Đi lên nữa thì chính là cực hạn của xúc giác!
Hạ Mạt còn nhớ rõ tinh thần của cậu có khả năng kéo dài đến phạm vi lớn nhất là 10m, vì mở rộng phạm vi tìm kiếm nên cậu đi về phía cơ giáp vài bước, xúc giác quả nhiên kéo cao lên một chút như mong muốn của cậu, nhưng dù cho như thế, cũng mới đến phần trên eo của cơ giáp một chút.
Phạm vi cảm giác của tinh thần lực của cậu thực sự quá chật!
Trước kia chưa từng có nhận thức sâu sắc về vấn đề này, nhưng bây giờ thực sự đã cảm nhận được.
Không cách nào bao trùm hoàn toàn cơ giáp, Hạ Mạt chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, chuyên tâm tìm tòi nghiên cứu những bộ phận mà cậu có thể quan sát.
Mỗi một đầu xúc giác đều sinh trưởng ra một sợi tia vô cùng nhỏ, bao trùm kín kẽ những phạm vi có thể chạm tới.
Rất nhanh, trong đầu Hạ Mạt xuất hiện tình huống cấu tạo bên trong của cơ giáp.
Trong đầu của cậu, cơ giáp như là được tạo thành từ nhiều khối kim loại có nhan sắc không giống nhau và cũng không có quy tắc gì cả.
Hạ Mạt nhăn đầu lông mày, suy nghĩ nguyên nhân hình thành những khối màu sắc này.
Liên tưởng đến hình thể hoàn chỉnh của cơ giáp, Hạ Mạt phỏng đoán, những thứ này có lẽ là các bộ kiện mà cơ giáp chế tạo sư dùng tinh thần lực hợp thành; mà màu sắc của chúng sở dĩ không giống nhau là vì những bộ phận cấu tạo nên cơ giáp này thuộc về những cơ giáp sư khác nhau.
Sau khi hiểu rõ ràng những điều này, cậu tiếp tục tìm hiểu sâu về cơ giáp.
Cậu thao túng một tinh thần xúc giác trong đó, cẩn thận cảm giác bộ kiện bên trong mu bàn chân.

Nhưng mà tốc độ như vậy quá chậm, chỉ sờ giày vò đến mai cũng không có kết quả, vì vậy cậu bắt buộc mình phải đồng thời điều khiển hai sợi, bốn sợi, bát sợi tinh thần lực…
Theo số lượng xúc giác gia tăng, cậu càng ngày càng cảm giác khó khăn.
Kiểm tra bộ kiện của cơ giáp vốn là một loại công tác vô cùng tỉ mỉ, yêu cầu rất cao với tinh thần lực, cũng giống như là bác sĩ tiến hành chuẩn đoán với bệnh nhân rồi cuối cùng tìm hiểu ra nguyên nhân tật bệnh vậy.
Khi đồng thời điều khiển 200 sợi, Hạ Mạt đã xuất hiện bệnh trạng mê muội, cùng lúc đó, tinh thần lực quanh người cậu cũng bắt đầu héo rút, ảm đạm, cậu biết rõ trạng thái bây giờ của mình không đúng, lại không có cách nào ngăn cản!
Xúc giác tinh thần bồi hồi bên ngoài không mục đích, mà ngay cả sợi xúc giác ngay từ đầu đã có thể thuận lợi khống chế cũng bắt đầu trở nên ương bướng
Bên tóc mai toát ra mồ hôi, đôi mắt đóng chặt khẽ chuyển động.
Diệp Vĩ thấy thế, lấy xuống kính phân biệt, cùng lúc đó, một sợi tinh thần lực bắn ra từ cánh tay hắn, bá đạo trói lại toàn bộ xúc giác tinh thần phân tán bên ngoài cơ thể Hạ Mạt.
Hạ Mạt không tự chủ giãy dụa, nhưng đối mặt với tinh thần lực cường thế như thế, cậu vô pháp phản kháng.
“Hạ Mạt! Tỉnh!”
Bên tai bỗng nhiên có thanh âm vang vọng như sấm sét, Hạ Mạt hít vào một ngụm khí lạnh, phút chốc mở to mắt.

Cậu ngu ngơ đứng một hồi lâu, lúc này mới chất phác chuyển động con mắt, nhìn về phía người mới nói kia — Diệp Vĩ.
Diệp Vĩ đứng lên, ghế lập tức biến mất, “Vấn đề của cháu rất đơn giản.

Một, năng lực điều khiển tinh thần lực quá yếu; hai, giá trị cực hạn của xúc giác tinh thần quá thấp, tổng kết lại, chính là vấn đề về độ chính xác cùng chiều rộng.”
“Vâng.” Hạ Mạt hổ thẹn mà cúi thấp đầu, “Vừa nãy cháu không thể phát hiện ra vấn đề của cơ giáp.”
Diệp Vĩ ngửa đầu nhìn qua cơ giáp cấp hai cao lớn, từ tốn nói một câu, “Không phải cháu không phát hiện được, mà là cơ giáp này toàn thân đều có vấn đề.”
“Ah?” Nét mặt Hạ Mạt rất kinh ngạc, đây chính là cơ giáp cấp 2 a!
Đối với một tân sinh mà nói, có thể điều khiển cơ giáp cấp 2 đã là số ít! Trong tiềm thức của cậu cơ giáp cấp 2 đã là một tồn tại vô cùng cường hãn, nhưng ở trong mắt của Diệp Vĩ lại thành chỗ nào cũng có vấn đề?
Hạ Mạt ngượng ngùng sờ sờ đầu của mình, vì ý nghĩ của mình lúc nãy mà cảm thấy hổ thẹn.
Người ta chính là cơ giáp sư cấp quốc gia! Điều đó có nghĩa gì?! Đó chính là trong số cơ giáp cấp S không nhiều lắm của cả tinh cầu này, có kiệt tác của Diệp Vĩ!
Diệp Vĩ chú ý tới nét mặt của Hạ Mạt, cười cười, “Hạ Mạt, có chuyện ta muốn hỏi ý kiến của cháu, chỉ là không biết ta nói vậy có đường đột hay không.”
“Diệp đại sư cứ việc phân phó.”
“Phân phó thì không đến nỗi.

Ta chỉ là, muốn cháu làm đồ đệ của ta.”
Hạ Mạt: “…” Ai nha má ơi! Rốt cục nói đến trọng điểm, ngài không biết ta đã đợi những lời này bao lâu đâu!
Diệp Vĩ thấy Hạ Mạt ngây ngốc không nói lời nào, nhân tiện nói: “Cần thời gian cân nhắc sao?”
Lance nghe thấy lời này, trong nội tâm vô cùng sốt ruột!
Chậc!
Còn cần thời gian cân nhắc?!
Trực tiếp đã đồng ý a hoàng tẩu! Loại bánh rớt từ trên trời xuống này đâu phải ai cũng có cơ hội gặp được, hoàng tẩu còn muốn như thế nào nữa?!
Y vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Hạ Mạt, chỉ hận không thể lập tức tiến lên đè đầu Hạ Mạt xuống đập đầu ba cái!
Hiệu trưởng Frankie cũng mừng rỡ khác thường.
Chao ôi!
Từ khi Diệp Vĩ trở thành cơ giáp sư cấp quốc gia, hắn liền được mời trở lại trở thành hiệu trưởng danh dự của Exxon, tuy nói dính dáng đến hai chữ “Hiệu trưởng”, nhưng mà vị hiệu trưởng danh dự này lại không có mối quan hệ chặt chẽ với trường học, nói một cách khác, hiệu trưởng danh dự có thể tùy thời vung tay từ bỏ!
Frankie sớm đã muốn Diệp Vĩ chọn ra một đệ tử chân truyền từ trong số đông những học sinh của Exxon, từ nay về sau củng cố quan hệ giữa Diệp Vĩ và Exxon!
Thế nhưng vấn đề ở chỗ Diệp đại sư người ta chướng mắt ah! Cho dù là Trần Tuấn Vũ đã từng nhiều lần đẫn dắt đoàn đội của trường đoạt được thành tích khiến người phải kiêu ngạo cũng bị hắn không chút do dự đẩy ra ngoài cửa!
Hôm nay, đối mặt với một tân sinh năm nhất ngay cả cơ giáp sư cấp 1 cũng không phải, hắn vậy mà chủ động đề nghị người khác làm đồ đệ của hắn?!
Bởi vậy có thể thấy được Diệp Vĩ hài lòng Hạ Mạt đến mức nào!
Frankie vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm Hạ Mạt, sợ cái mồm nhỏ nhắn kia nói ra chữ “Không”!
Hạ Mạt nheo mắt lại cười cười, ra vẻ khiêm tốn nói: “Cấp bậc của cháu thấp như vậy, nếu như ngài thu cháu làm đệ tử, liệu các bạn học có thấy không công bằng hay không.”
Diệp Vĩ không để ý chút nào vung tay, “Bọn họ muốn thì cứ nói đi, ta không quan tâm.”
“Cái kia…” Hạ Mạt bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, cúi đầu chín mươi độ, “Sư phụ xin nhận một cái cúi đầu của đồ nhi!”
Boss lớn trong truyền thuyết của câu lạc bộ chế tạo cơ giáp vừa mới đến liền nghe thấy âm thanh của Hạ Mạt, hắn sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn theo phương hướng Hạ Mạt cúi đầu, bỗng nhiên lệ rơi: Đậu xanh rau má, ta ra sức cầu tên này hơn mười năm mà hắn vẫn không thu ta, cái tên thái điểu (người mới) như ngươi lại có thể làm cho ông ta nhận! Ông trời ơi! Ngươi đối đãi ta bất công!

Tin tức Hạ Mạt bái Diệp Vĩ làm sư được lan truyền nhanh chóng, lập tức hòa tan những chuyện xấu tình tay ba kia.
Làm nhân vật vẫn thủy chung đứng ở trung tâm của các đề tài hot gần đây, Hạ Mạt khó tránh khỏi gặp được một chút phần tử cực đoan bôi đen.

Thế nhưng lần này có chút kỳ quái, hướng gió của dư luận lại nghiêng về hướng cậu, mà ngay cả nhóm hắc tử vãn luôn nhảy nhót trên diễn đàn cũng có dấu hiệu chuyển fan.
Trên mạng có người thân thiết xưng hô Hạ Mạt là “Tàn đại”, “Tàn” tức “Nửa tàn phế”, “đại” là tôn xưng.
Cái tước hiệu này vừa xuất hiện, lập tức đập phát chết luôn 110!
Mọi người nhao nhao bày tỏ “Tàn đại” quả là một từ có nội hàm sâu sắc, khiến người tỉnh ngộ! Đã có thể nói rõ Hạ Mạt thân tàn chí kiên, quyết chí tự cường, lại có thể thể hiện thái độ muốn quỳ bái của quần thần đối với cậu!
Thật sự là cực tốt!
Lần đầu tiên Hạ Mạt nghe nói đến tên hiệu này là lúc cậu đang ở trong thư viện.
Lúc ấy Randall, Lance còn có cậu đều đang tự học.
Lance chợt phát ra một hồi cuồng tiếu, tiếng cười kia càng ngày càng mãnh liệt, căn bản liền ngăn không được!
Chú ý thấy người xung quanh đang không ngừng nhìn về phía bên này, có người còn có chút nhíu mày, tựa hồ bất mãn trong lòng, lại ngại với thân phận của bọn họ nên không dám nói trắng ra.
Hạ Mạt vội vàng kéo kéo quần áo của Lance, “Làm gì đó? Nhỏ giọng dùm một chút, ảnh hưởng đến người khác.”
Randall cũng ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt có chút hơi không đồng ý.
Lance vội vàng dùng tay che miệng, nhưng dù cho như thế cũng không thể ức chế tiếng cười tràn ra, y đặt quang não vào giữa ba người, “Các người tự nhìn xem đi, cười chết bổn cung rồi! Ha ha ha! Những người này thật là có tài!”
Hạ Mạt cùng Randall liếc nhau, nhìn về phía hình chiếu, chỉ thấy chính giữa màn hình là hai chữ đỏ tươi “Tàn đại”.
Tàn đại?
Đây là cái trò gì?
Hạ Mạt nhẫn nại tính tình nhìn xuống dưới, càng xem sắc mặt càng cổ quái, mà ngay cả Randall cũng nhịn không được khóe miệng co giật.
“Ha ha ha! Như thế nào? Thú vị chứ?! Xem! Cả hoàng huynh đều cười! Các cậu còn nói tớ?!”
Hạ Mạt mím môi thu hồi ánh mắt, trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói: “Nếu như bọn họ cuối cùng phát hiện tớ không phải nửa tàn phế, thì liệu có thất vọng hay không?”
Lance cười đến càng vui vẻ hơn, “Làm sao cậu lại nói như thế được? Dựa theo sức mạnh nhiệt tình này của bọn họ, cậu dám nói mình không phải là nửa tàn phế sao? Ha ha ha ha!”
“…” Hạ Mạt nhìn Randall, lặng yên nói: Buồn cười ở chỗ nào chứ?
Khóe miệng Randall co giật một chút, hắn thấp giọng nói: “Ta đi nhà vệ sinh.” Ngay sau đó nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, tốc độ của hắn thật nhanh, nhưng mà Hạ Mạt vẫn chú ý tới, hắn đang nén cười!!!
Hết chương 132..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui