Trong thức hải (biển ý thức) của Hạ Mạt, xúc giác tinh thần dày đặc hình thành nên một hải dương màu trắng, cậu cẩn thận phân biệt từng cái xúc giác một bên trong từng ngọn sóng màu trắng, nhưng mà bởi vì số lượng quá mức khổng lồ, mặc dù tốc độ mau đến thế nào đi chăng nữa thì cũng giống như muốn bỏ biển.
Đúng lúc này, một giọng nam ôn nhu vang lên, “Buông tha tìm kiếm mù quáng, hãy dùng tâm cảm thụ nó, mỗi một cơ giáp sư đều có một sợi xúc giác tinh thần thuận theo nhất, con cũng không ngoại lệ, ”
Hạ Mạt cảm thấy có phần ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên cậu nghe thấy thanh âm của Diệp Vĩ khi đang ở trong trạng thái không cảm nhận dược những thứ xảy ra xung quanh, theo lý mà nói, khi cậu tiến vào thức hải thì mặc dù có thể dùng xúc giác để cảm nhận ngoại giới nhưng lại không thể sử dụng tai để nghe thấy thanh âm, nhưng mà Diệp Vĩ lại là ngoại lệ.
Cậu bắt buộc mình kiềm chế hiếu kỳ trong nội tâm, tĩnh tâm cảm thụ sợi xúc giác tinh thần mà Diệp Vĩ nói.
Xúc giác tính bằng đơn vị hàng nghìn, mỗi một đầu đều có bề ngoài hoàn toàn giống nhau, chỉ bằng bên ngoài thì cậu không thể nào phân biệt được cái nào là cái mà cậu muốn.
Bây giờ, cậu như đang đứng trong hải dương xúc giác tinh thần.
Nhìn xung quanh, một mảnh trắng xóa, cậu không khỏi có phần luống cuống.
“Tĩnh hạ tâm, tâm vô bàng vụ mà nghĩ đến xúc giác tinh thần độc nhát vô nhị kia.”
Thanh âm của Diệp Vĩ đúng lúc vang lên, Hạ Mạt bên trong thức hải nhanh chóng nắm chặt nắm đấm, lần nữa nhắm mắt lại.
Lúc này đây, cậu tựa hồ đã tiến vào trong cảnh giới sâu hơn cả thức hải.
Ngay từ đầu, nơi đó là đen thùi lùi một mảnh, giống như thời buổi sơ khai hỗn độn, cậu đứng ở giữa không trung, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.
Bỗng nhiên, xuất hiện một tia sáng màu xanh, điểm sáng kia đang nhảy lên xuống theo một biên độ nhỏ, xa xa nhìn lại, lại có chút ít đáng yêu.
Hạ Mạt vô ý thức đi về phía điểm sáng, đợi đến khi cậu đi đến gần, mới phát hiện ra đó là một sợi xúc giác màu trắng sữa chỉ dài có 10 cm!
Cậu cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn đây chính là xúc giác tinh thần, giống như có một thanh âm ở trong đầu nói cho cậu biết, đây chính là xúc giác tinh thần mà cậu muốn tìm kiếm.
Hạ Mạt lăng lăng nhìn chằm chằm sợi xúc giác kia.
Xúc giác đứng thẳng thân thể, phần đầu hơi to hơn các chỗ khác hơi nghiêng nghiêng, giống như đang ở dò xét Hạ Mạt.
Dò xét?
Chú ý tới dùng từ, Hạ Mạt không tự chủ cảm thấy buồn cười, tại sao cậu lại cho rằng một sợi xúc giác giống người? Còn không đợi cậu tự giễu xong, liền nghe một cái âm thanh cực kỳ nhỏ, “Ngươi đang cười nhạo ta sao?”
Dáng tươi cười im bặt lại, Hạ Mạt đề phòng nhìn chung quanh, hỗn độn một mảnh, trừ cậu ra căn bản không có người thứ hai.
Rất nhanh, cậu lại nghe thấy thanh âm kia, “Ngươi ở đây tìm ta sao?”
Hạ Mạt sững sờ, trong nội tâm lập tức giống như có một đàn thảo nê mã chạy ngang qua, tung tóe đầy bùn lên mặt lên cổ cậu! (Thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của F*ck your mother, cũng là tên của một loại vật hư cấu có hình dạng như con lạc đà nhưng mà lại được xếp vào loại ngựa+_+|||)
Cậu nghe thấy cái gì?
A, ha ha.
Xúc giác tinh thần đang nói chuyện với cậu?!
Cậu nhất định đang bị huyễn thính đi!
Hạ Mạt nhắm mắt lại, trong nội tâm đọc thầm nhanh tỉnh lại nhanh tỉnh lại, một lát sau, lại mở to mắt, sợi xúc giác tinh thần kia vậy mà lại bay đến tước chóp mũi của cậu!
“Ôi! Có thể đừng dọa người như vậy sao?!”
Cậu đột nhiên rút lui hai bước, chợt phát hiện vừa nãy vậy mà mình không tự chủ nói chuyện với nó?!
Trong đầu bỗng lóe lên ánh sáng, Hạ Mạt ôm đầu, không tự giác gào thét: Trời ạ! Sẽ không phải đây là xúc giác tinh thần phù hợp với cậu nhất trong truyền thuyết đấy chứ?! Tại sao lại có cảm giác ngốc manh nhị bức không đáng tin cậy như thế?!
Xúc giác tinh thần vây quanh cậu một vòng, chỗ cái đuôi thích ý lay động trái phải, xem ra tựa hồ tâm tình không tệ?
Hạ Mạt lăng lăng nhìn chằm chằm nó, trong đầu lập tức tuôn ra vô số ý nghĩ, cuối cùng, cậu nói: “Ngươi, ha ha, xin chào, ta là Hạ Mạt.”
“Ta biết.” Xúc giác tinh thần rơi xuống đầu vai của cậu, phần đuôi thoáng co lại, như là đang nghỉ ngơi.
Đối với việc mình có thể xem hiểu ngôn ngữ tay chân của nó, Hạ Mạt đã vô lực cãi lại rồi, “Cái kia, xin hỏi ngươi có tên sao?”
“Còn chưa nghĩ ra.”
“Ây…”
“Ta chờ thật lâu, ngươi rốt cục bằng lòng đi vào xem ta rồi.”
“What???”
“Ngươi không biết sự tồn tại của ta?”
Hạ Mạt có phần xấu hổ, “Trước đó, xác thực không biết.”
“Xem ra cảm giác tồn tại của ta quá yếu.” Xúc giác tinh thần buông thỏng đầu trầm tư.
“Cũng không phải là cảm giác tồn tại của ngươi quá yếu mà là trước kia ta cũng không ngờ có nhân vật như ngươi.
Ngươi là sinh vật sống sao?”
“Sinh vật sống? Ta không phải là sinh vật sống, ta là một dạng tiềm năng phụ thuộc vào ngươi.”
“Ngươi là tiềm năng của ta, vậy có nghĩa là ta tìm được ngươi thì sẽ…”
“Dựa theo cách nói của nhân loại các ngươi, đó là có thể càng thêm dễ dàng điều khiển xúc giác tinh thần.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá!”
“Ngươi cảm thấy ta nên gọi là gì thì tốt?”
“Ngươi…” Chủ đề chuyển đổi quá nhanh, Hạ Mạt lời còn chưa nói hết liền bị cưỡng ép kéo về đại dương trắng xóa của xúc giác tinh thần, cậu đột nhiên cúi đầu xem bờ vai của mình, chỗ đó rỗng tuếch, vật nhỏ kia đâu? Làm sao không thấy?!
Cậu lo lắng tìm kiếm khắp nơi, đúng lúc này, thanh âm của Diệp Vĩ vang lên bên tai, “Mở mắt ra đi.”
Hạ Mạt cũng không nguyện ý rời khỏi bởi vì cậu còn có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng mà Diệp Vĩ gọi cậu, cậu không thể không tạm thời buông tha, trở lại trong thế giới hiện thật.
Đợi đến khi ánh mắt khôi phục thanh minh, nhìn thấy Diệp Vĩ còn đứng trên đài điều khiển, Hạ Mạt lập tức xông lên trước kích động nói: “Sư phụ, con vừa mới tiến nhập cấp độ thứ hai, con nhìn thấy cái xúc giác tinh thần mà người nói! Nó vậy mà có thể đối thoại với con!”
Diệp Vĩ cười gật gật đầu, “Không sai.
Lần đầu nếm thử đã có thể trông thấy nó.”
Con mắt Hạ Mạt lóe sáng, “Sư phụ, ngài cũng có một cái xúc giác tinh thần độc nhất vô nhị đúng không?”
“Ừm.” Diệp Vĩ đóng lại viên trụ cao, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Ah? Đã phải đi rồi sao?”
Diệp Vĩ nhìn hắn, cười cười, “Hiện tại đã chín giờ rưỡi tối rồi.”
“Muộn như vậy!”
“Khi ở sâu trong thức hải thì thời gian luôn trôi qua rất nhanh.”
Hạ Mạt đi theo Diệp Vĩ rời khỏi câu lạc bộ.
“Chúng ta đi trở về đi.” Diệp Vĩ đề nghị.
“Được ạ, đúng lúc con có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo người.”
Hai người tiến về phía trước dọc theo đại lộ yên tĩnh.
Sắc trời đã tối, đèn đường xuyên thấu tầng tầng lớp lớp lá cây, hình thành từng loại hình khối trên mặt đất.
“Sư phụ.”
“Hả?”
“Ngươi cũng có đúng hay không? Xúc giác tinh thần độc nhất vô nhị.”
“Mỗi một cơ giáp sư đều có, chỉ là có người cố gắng cả đời cũng không có cơ hội phát hiện mà thôi.”
Hạ Mạt âm thầm nắm chặt nắm đấm, ngữ khí nặng nề, “Thế nhưng con còn chưa nói được mấy câu với nó đã phải trở về cảnh giới thứ nhất.”
“Cái này rất bình thường.
Cảnh giới thứ nhất mà con đạt được được gọi là tầng ngoài, tại đó con có thể trông thấy thân thể của mình phát tán ra tinh thần xúc giác.
Cấp độ thứ hai gọi tầng thâm sâu, chỉ có xúc giác tinh thần phù hợp với con nhất mới có thể xuất hiện ở đó.
Những vật này vô cùng thâm ảo, cần một khoảng thời gian luyện tập lớn mới có thể nắm giữ quy luật của nó.
Hiện tại không còn sớm, con nhanh đi về đi.”
“Ah?” Hạ Mạt lúc này mới phản ứng được thì ra mình đã đi đến bên dưới kí túc xá, cậu phất phất tay với Diệp Vĩ, quay người đi vào đại sảnh.
Sau khi đợi thân ảnh của cậu hoàn toàn biến mất, Diệp Vĩ phóng xuất phi thuyền, cấp tốc rời khỏi.
Hạ Mạt tiến vào tòa nhà ký túc xá, lúc đi vào thang máy thì có người vào theo.
Lúc đầu cậu còn không ý thức được người kia là ai, chờ đợi đến khi phát hiện ra người kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, lúc này mới mới đối mặt với hắn, lại không nghĩ rằng lại là Laurent!
Cái tên này còn chưa hết hi vọng?
Hạ Mạt tránh sang một bên, ý đồ duy trì khoảng cách với Laurent.
Laurent thấy thế, ra vẻ thương tâm nói: “Mạt Mạt, cậu ngay cả thấy tớ một cái cũng không muốn sao? Tớ thật sự kém Randall điện hạ nhiều như vậy?”
Hạ Mạt căn bản không muốn để ý tới gã, hai con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm thiết bị biểu hiện, con số màu đỏ không ngừng nhấp nháy, từ từ đi tới lầu 7.
Cửa thang máy vừa mở, Hạ Mạt liền nhanh chóng rời khỏi
Laurent thấy thế, vội vàng nhanh bước đuổi kịp, “Một ngày không gặp như là ba năm, từ sau lần cuối cùng gặp cậu, tớ đã một tuần chưa nói chuyện với cậu rồi.
Trong nội tâm của tớ rất khổ sở a, hôm nay thật vất vả gặp được, cậu không thể thành toàn tớ? Dù chỉ là nói với tớ một câu cũng được!”
Nhìn xem kỹ năng diễn xuất này, đúng là càng ngày càng thuần thục.
Nếu là người không biết tình huống thì chắc chắn sẽ cho rằng Laurent là một nam nhân tốt si tình!
Chỉ tiếc cậu đã sớm nhìn thấu người này, đời này tuyệt, đối, sẽ không lại có quan hệ gì với gã!
Hạ Mạt đứng ở trước cửa phòng A- 78, không để ý những lời nói tình cảm của Laurent, trực tiếp quét cửa phòng.
Nhưng ngay vào lúc này, không biết Laurent lấy động lực từ đâu ra, vậy mà trực tiếp cầm lấy cánh tay của cậu lớn tiếng nói: “Hạ Mạt, tớ yêu cậu! Tớ biết cậu cũng thích tớ! Chẳng lẽ chỉ vì người đó là vương tử mà cậu có thể đi theo một người căn bản không yêu cậu?!”
Cmn, nam nhân này bị bệnh rồi đúng không?
“Buông tay! Mau buông tay!”
Hạ Mạt liều mạng giãy dụa, nhưng mặc kệ cậu có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Ai nha má ơi, tay của cậu bị Laurent sờ qua liệu có bị lây bệnh không?!
“Không! Tớ sẽ không buông tay! Tớ sẽ không dễ dàng để cho cậu rời khỏi giống như trước đây!” Laurent gắt gao ôm lấy cánh tay của cậu, thâm tình đến nỗi còn kém quỳ xuống đất!
Hai bên hành lang dần có bạn học mở của nhìn quanh, trông thấy là hai bọn cậu, lại kiêng kị đóng cửa lại.
Laurent còn kéo lấy Hạ Mạt điên cuồng nói, Hạ Mạt quả thực cũng bị những lời tỏ tình điên cuồng cùng thái độ nhún nhường này làm buồn nôn chết! Đang lo không có biện pháp thoát thân, bỗng nhiên, cửa phòng A- 78 rộng mở, Randall mặc áo tắm xuất hiện ở cửa ra vào, khuôn mặt lạnh lẽo như ác quỷ ở dưới địa ngục, thân hình cao ngất tại thành một áp lực vô cùng lớn cho Laurent!
Hết chương 134..