Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Vị Chinh trong nháy mắt trầm mặc.
Ngọc Chương thấy hắn không nói lời nào, khoát khoát tay, “Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
Hắn định bỏ qua đề tài này, thế nhưng Vị Chinh không để cho hắn cơ hội, trực tiếp nói: “Ừm.”
Ngọc Chương kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc trống rỗng.
“Ta đã từng đến Hưng thành, chừng mười tám năm trước kia.” Con mắt lợi hại nhìn hắn không nháy mắt, “Khi đó ta đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, bởi vì thân phận bại lộ nên bị Hắc Vương tinh đuổi giết.

Ta luôn đào tẩu từ nam thành về phía bắc, lúc đến Hưng thành, đã là hết gạo sạch đạn, vốn định tìm một căn phòng trống trong rừng rậm để nghỉ ngơi chờ cơ hội đột phá, lại không nghĩ rằng, vậy mà có một Omega đang ở trong kỳ sinh lý vào được…
Sự tình phía sau hai người đều nhất thanh nhị sở.
Ngọc Chương chậm rãi nhắm mắt lại, từ trong lời nói của Vị Chinh, hắn biết rõ lúc trước hai người gặp nhau chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng biết nam nhân rời khỏi là bất đắc dĩ.

Thế nhưng về sau thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nam nhân tại sao luôn luôn chưa từng tới tìm hắn? Đến bây giờ, lại dùng thân phận đối tượng xem mắt xuất hiện?
“Ta từng nghĩ đến chuyện mang em đi theo.

Nhưng lúc đó bản thân khó bảo toàn, mang theo em là hại em.

Về sau trở lại Hoàng thành, dàn xếp tốt hết thảy, vốn muốn đi Hưng thành đón em, cha… ngăn trở ta.

Khi đó vì ủng hộ Hoàng đảng nên phụ thân ta đang bị nội các giám thị nghiêm mật, nếu như ta đón em trở về…”
“Không cần nói, tôi rõ ràng.”
Vị Chinh trầm mặc một hồi, “Hiện tại Mạt Mạt đã thành người của Hoàng đảng, Nội các đảng tất nhiên sẽ ra tay với nó.

Ta hy vọng có thể dùng hết khả năng của mình để bảo vệ bọn em…”
“Tôi hiểu.

Người làm ba ba như tôi đây không bảo vệ được nó…”
“Ta không phải có ý này…”
“Tôi mệt mỏi.” Ngọc Chương nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.
Vị Chinh theo dõi hắn, trông thấy dáng vẻ mệt mỏi của người bên trong hình chiếu, giọng mềm lại, “Ngày mai ta tới, được không?”
“Nói sau đi.” Ngọc Chương trực tiếp tắt đi video, nằm ngửa ở trên giường lớn.

Hắn nhìn hoa văn phức tạp trên tràn nhà mà ngẩn người, trong lòng tất cả đều là tin tức đáng sợ mới nhận được ngày hôm nay, căn bản không có chú ý tới cánh cửa bên ngoài mở ra một khe nhỏ, cùng với một đôi mắt khiếp sợ.
Hạ Mạt lặng lẽ thối lui, về phòng khách.
Cậu vừa mới nghe thấy cái gì?!
Thì ra ba ba cùng Vị thúc thúc đã sớm nhận thức? Thì ra giữa bọn họ có một đêm tình? Nguyên lai mình chính là kết quả tình một đêm của bọn họ?!
Cậu lăng lăng ngồi ở trên ghế sofa, suy nghĩ bay tán loạn.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều vấn đề đã từng làm cậu thắc mắc giờ đây đã có được đáp án.
Tại sao phụ thân Beta và ba ba Omega có thể sinh ra là cậu là Omega?
Tại sao cha luôn không quan tâm đến mình?
Tại sao cha chán ghét ba ba như vậy?
Tất cả những vấn đề đã vây khốn toàn bộ ký ức lúc nhỏ của cậu đều được trả lời.
Cậu cảm thấy hình như vận mệnh rất thích dày vò người ta.

Ba ba của cậu là như thế, đời trước cậu cũng là như vậy.
Cậu không có quá nhiều cảm thụ với người phụ thân đột nhiên xuất hiện này.

Lại không có loại cảm giác vui sướng khi rốt cuộc gặp được thân nhân, cũng không có bi phẫn khi bị vứt bỏ không để ý suốt 17 năm.
Thế nhưng ba ba thì sao? Ba ba sẽ có cảm thụ như thế nào?
Cô đơn hơn 30 năm, chẳng lẽ trong tương lai còn muốn tiếp tục cô đơn nữa?
Hạ Mạt trong lòng nói ra câu trả lời khẳng định.

Cậu chậm rãi nắm chặt nắm đấm, đây là cơ hội tìm ba ba nói thật.
Cậu nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Ngọc Chương nghe thấy động tĩnh, lập tức xoay người đưa lưng về phía cậu, lén lút lau mắt.
Hạ Mạt trông thấy động tác của hắn, trong nội tâm ẩn ẩn đau đớn, cậu nằm trên giường, ôm eo Ngọc Chương, cả người dán ở phía sau hắn, Ngọc Chương tựa hồ có hơi khẩn trương, cơ bắp bên hông đều kéo căng quá mức.
Hạ Mạt nhẹ nói: “Ba ba, con cảm thấy con người Vị thúc thúc cũng không tệ lắm, ba có ý định tiếp tục kết giao với hắn không?”
“Đứa nhỏ đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Trải qua kỳ sinh lý lần thứ nhất còn là đứa nhỏ sao?”
Ngọc Chương buồn buồn không lên tiếng.
“Vị thúc thúc rất thích ngài.”
Hạ Mạt rõ ràng cảm giác được Ngọc Chương bởi vì những lời này rung động run một cái, cậu nói tiếp: “Nếu như ngài cảm thấy con người Vị thúc thúc cũng không tệ lắm, liền cân nhắc hắn đi.

Nam nhân nguyện ý bóc tôm hùm cho ngài, đều là người đàn ông tốt.”
“Con thì biết cái gì.”
“Có gì là con không biết sao?”
“Hắn…” Ngọc Chương dừng lại, câu nói kế tiếp cứ thế mà nuốt vào trong bụng.
“Chúng ta là thân phụ tử, có gì không thể nói với con?” Hạ Mạt có thể đoán được lời nói tiếp theo của Ngọc Chương, nhưng là cậu không thẳng thắn rằng mình đã biết, mà là dẫn dắt Ngọc Chương nói ra những thứ đã trở thành khúc mắc trong lòng.
“Nếu như, nếu có một ngày con phát hiện Hạ Khoa không phải là cha ruột, con sẽ hận ba ba sao?” Thân thể Ngọc Chương rất cứng ngắc.
“Tại sao phải hận? Tính mạng của con là ngài cho, làm sao có thể hận ngài? Huống hồ, người đàn ông kia đối với ngài, đối với con căn bản không để ý.

Tại sao con cần phải mang áy náy?”
Thần kinh căng cứng của Ngọc Chương thoáng thả lỏng, hắn cầm chặt đặt bàn tay ở bên hông mình, mang theo một chút vui mừng nói: “Mạt Mạt, con đúng là lớn rồi.

Ba ba có chuyện đã đặt ở trong lòng lâu rồi, nhưng vẫn chưa nói cho con biết.

Thật ra… Vị Chinh là cha của cha ruột của con.” Hắn xoay người, vành mắt hồng hồng, trong mắt che kín thủy quang, chỉ nháy mắt liền rơi lệ.
Hắn quả thật gánh không nổi rồi.

Bí mật giấu  trong lòng suốt 17 năm rốt cục nói ra khỏi miệng, hắn bình thường trở lại, cũng an tâm.
Trông thấy Ngọc Chương yếu ớt như vậy, Hạ Mạt bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ mình nên chủ động trưởng thành, trở thành trụ cột của gia đình.

Cậu đã trưởng thành, không còn là đầu củ cải hồ đồ chỉ biết gây phiền toái cho ba ba như trước kia, cậu càng phải làm cho mình trở nên cường đại, làm chỗ dựa cho ba ba.
Cậu học bộ dáng của trưởng bối, vỗ nhè nhẹ sống lưng của Ngọc Chương, thân thể dưới lòng bàn tay gầy vô cùng, mặc dù trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng nhưng vẫn có thể thấy rõ xương cốt như trước.
Cậu âm thầm làm quyết định trong lòng, nhất định phải làm cho ba ba hạnh phúc!
Ngày kế tiếp, Ngọc Chương thức dậy tương đối trễ.
Hạ Mạt làm bữa sáng đơn giản cho hắn, mặc dù bề ngoài không dễ nhìn nhưng mà hương vị còn miễn cưỡng không có trở ngại.
Hai cha con ăn xong bữa sáng, Ngọc Chương phải đi xuống lầu dưới kinh doanh tiệm tạp hóa, mà Hạ Mạt thì trở lại trường học, trên đường, cậu còn đặc biệt trò chuyện cùng Vị Chinh, để cho hắn sớm đi tìm ba ba.
Thời gian dần dần đi đến quỹ đạo.
Thứ hai đến thứ sáu, Hạ Mạt ban ngày học tập tri thức trên sách vở, buổi tối lại tiến hành huấn luyện điều khiển tinh thần lực cùng với Diệp Vĩ.

Thứ bảy đến chủ nhật thì ở nhà cùng Ngọc Chương, thuận tiện tìm hiểu tiến triển mới nhất của Ngọc Chương cùng Vị Chinh.
Trong chớp mắt, đã đến trước ngày diễn ra giải đấu chế tạo cơ giáp!
Dựa theo thông lệ từ trước của Exxon, một ngày trước khi trận đấu bắt đầu là ngày sinh động nhất của đám con bạc, năm nay cũng không ngoại lệ!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lance, mấy người Hạ Mạt đi vào chỗ đặt cược.
Cái gọi là chỗ đặt cược thật ra chính là một cái lều nhỏ nho đám học sinh dựng ra ở bên ngoài.

Chỗ biên giới lều vải treo bốn màn hình LED cổ xưa, trên từng màn hình phân biệt viết danh sách tuyển thủ có cơ hội đoạt giải quán quân từ năm một đến năm bốn.
Lúc này đúng là thời gian nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa, các lão sư, học sinh đến đây đặt cược tương đối nhiêu.
Lúc nhóm người Hạ Mạt đến đây, bên trong bên ngoài lều vải đã có sáu vòng người đang đứng
Lance đứng ở đám người bên ngoài, nhón chân nhìn quanh, thế nhưng cái đầu rất thấp, kiễng cả buổi cũng vẫn không thấy gì.
Y ảo não trở lại bên người Randall, tức giận nói: “Trương đại gia thật sự là quá cũ kỹ rồi, làm hoạt động như vậy mà ngay cả thân ảnh cũng chẳng thấy đâu, chỉ mấy cái lều vải cũ, mấy cái màn hình LED sớm đã bị loại bỏ? Tàn tạ như vậy còn có thể kiếm được tiền?”
Trương Lợi cười híp mắt an ủi, “Trương đại gia làm cái này hơn mười năm, kinh nghiệm cũng không ít.”
“Vậy tại sao hắn không mở dịch vụ đặt cược trên mạng? Đều là thời đại gì, đặt cược còn cần phải đến hiện trường?”
“Nghe nói là bởi vì… Thích náo nhiệt.”
Lance: “…”
Mấy người bạn học đằng sau cũng không khỏi nhìn về phía Hạ Mạt
Hạ Mạt toàn thân không được tự nhiên, luôn cảm thấy những ánh mắt nhìn vào cậu như là vàng sáng lấp lánh, cậu đề nghị: “Hay là chúng ta đi thôi?”
“Tại sao? Bổn cung còn chưa có đặt cược!” Lance nhìn quanh, đồng thời nói với Hạ Mạt: “Cậu là bổn cung tương lai Hoàng… Bổn cung tự nhiên muốn ủng hộ cậu, tỉ lệ đặt cược gì gì đó cũng không thể làm cho đám tiểu miêu tiểu cẩu làm hạ thấp đi!”
Bởi vì những lời này của Lance, mấy người đứng chờ trước chỗ đặt cược tận nửa giờ
Chờ đến khi có thể chen vào dược, Lance liền nhìn sang màn hình LED của năm nhất, lập tức vui, sau đó quay đầu kêu với phía sau: “Hạ Mạt! Hạ Mạt! Mau tới đây xem!”
Đám học sinh vốn điên cuồng lách vào phía trước nghe thấy lời này đều quay đầu lại, đợi đến khi thấy được “To lớn cao ngạo cao lớn” tàn đại như thần cách đó mười mét, lập tức đồng loạt mở ra một con đường thẳng tắp chi đủ một người đi qua!
Cmn!
Hạ Mạt tâm can xiết chặt!
Cậu biết ngay là cùng Lance đi đến chỗ này sẽ không có chuyện tốt đâu mà!
Cậu thực sự không nghĩ đi, thế nhưng tên Lance kia hô to gọi nhỏ, các học sinh đều mong chờ như vậy, cậu chỉ đành phải kiên trì đi vào trong ánh mắt chế nhạo của Trương Lợi.
Các học sinh dùng ánh mắt nóng bỏng đưa cậu vào trong.
Hạ Mạt đưa lưng về phía mọi người cũng có thể cảm giác được ánh mắt giống như laser phóng vào người, cậu đứng ở bên người Lance, thấp giọng nói: “Làm gì thế?”
Lance chỉ vào màn hình LED, hào hứng nói: “Mau nhìn! Ở trên này chỉ có tên của cậu a! Vậy thì còn đánh cược như thế nào?!”
“Ha ha ha, vậy sẽ có phương pháp khác.” Trương đại gia cười vui vẻ, miệng đầy răng ngà đi đến, gương mặt già nua như một đóa hoa cúc nở rộ.
Lance cùng Hạ Mạt không hẹn mà cùng nhìn hắn, chỉ thấy hắn mở ra quang não, mười ngón như bay, trên màn hình LED liền xuất hiện một chuỗi văn tự: Dự đoán tinh huống của cuộc thi đấu chế tạo cơ giáp của năm nhất:
Nội dung đặt cược: Thời gian mà tàn đại Hạ Mạt cần để đập chết đối thủ.
Lựa chọn như sau:
A.0- 30 giây
B.30 giây -1 phút đồng hồ
C.1 phút đồng hồ – 10 phút đồng hồ
D.10 phút đồng hồ – 60 phút đồng hồ
Tỉ lệ đặt cược: Tuyển A tỉ lệ đặt cược 1:100, tuyển B tỉ lệ đặt cược 1:50, tuyển C tỉ lệ đặt cược 1:20, tuyển D tỉ lệ đặt cược 1:5.
Nội dung vừa mới ra lò, lập tức nhận được sự khen ngợi của đông đảo thầy trò!
“Trương đại gia không hổ là cường nhân đã làm trong lĩnh vực cá độ này 15 năm a! Nội dung này vô cùng tốt! có sáng tạo! Có thể nói là điển hình của ngành cá độ! Khó trách có thể chèn sập các đối thủ cạnh tranh ở trong Exxon, một nhà độc tài!”
“Trương đại gia, bổn cung tuyển A, đặt cược một trăm vạn Lạp Hỗ tệ!”
“Trương đại gia, bổn giáo thụ tuyển A, đặt cược mười vạn Lạp Hỗ tệ!”
“Trương đại gia, ta tuyển B, đặt cược 3000 Lạp Hỗ tệ!”
“Trương đại gia…”
“Được được được, mọi người không vội, mỗi người có phần a, từng người nói, từng người nói.

Ài, vị bạn học này, phiền toái nhường một chút để cho ác bạn phía sau dễ đặt cược…”
Mặt Hạ Mạt co lại, yên lặng thối lui đến bên cạnh, nhìn mọi người sôi sục, đột nhiên cảm giác mình quả thật là dư thừa.
Loại cảm giác lo lắng này là thế nào đây?
Ai…
Chờ Hạ Mạt cùng Lance thật vất vả xuyên qua đám người.
Lance vỗ bờ vai của cậu, một bộ hảo huynh đệ, che miệng nhỏ giọng nói: “Hoàng tẩu, đệ đã dùng tất cả tích góp của mình cùng với hoàng huynh bỏ vào đó rồi, ngài ngàn vạn lần đừng làm cho hoàng huynh mất cả chì lẫn chài, nếu không đến lúc đó đưa sính lễ cho ngài cũng là vấn đề.”
Lời nói của Lance giống như một cây rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà!
Hạ Mạt lập tức ngây ra như phỗng.
Cậu cảm giác thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan gì gì đó trong nháy mắt hủy sạch! Hủy sạch!
Còn có thể vui sướng chơi đùa được hay không?!
Hết chương 138..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui