Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Đã trải qua hành trình đặt cược nguy hiểm như thế, Hạ Mạt đối với trận đấu sắp tới…
Tràn ngập sợ hãi!
Trời!
Nếu như cậu không thể trong vòng 30 giây bạo chết đối thủ, thì liệu có phải là cả đời này đều không kết hôn được hay không?!
Cậu thực sự muốn xốc sọ Randall lên xem xem tại sao hắn lại muốn đem toàn bộ tiền tích trữ của mình cho cái tên nhị bức (ngu ngốc) như Lance a?!
Hạ Mạt giống như một quả cà héo, ỉu xìu theo sát phía sau bước chân nhẹ nhàng của Lance.
Trương Lợi nhìn về phía cậu, cười nói: “Nhìn ấn đường của cậu màu đen, hai mắt mất đi ánh sáng, giống như đang gặp chuyện không tốt vậy.”
Hạ Mạt ngửa mặt lên hỏi: “Còn có phương pháp phá giải?”
“Có thể phá giải hay không đều phụ thuộc vào cậu.”
“Đây không phải nói nói nhảm?!” Hạ Mạt vứt cho hắn một cái liếc mắt, kéo lấy bước chân trở lại phòng ngủ, sau khi Trương Lợi cùng Trần Khiết từng người vào trong phòng ngủ, cậu níu lại Randall, không cam lòng hỏi: ” Tích góp của anh…”
“Tất cả ở chỗ Lance.”
Hạ Mạt dựng thẳng lên lông mi, “Anh có biết Lance đem tất cả tích góp đổ vào trong phương án A kia không?!”
Randall rất bình tĩnh: “Biết rõ.”
“Anh không lo mất cả chì lẫn chài?!”
“Lo lắng.”
“Vậy anh còn…”
“Ta biết, em nhất định sẽ làm cho ta có đầy đủ tiền.” (Ryu: ý ảnh là biết em nó sẽ kiếm đủ tiền để anh lo sính lễ cho ẻm đó mà:))
Một câu nói như vậy làm cho Hạ Mạt xẹp lại, cậu đỏ mặt xem xét Randall, nhỏ giọng thầm thì: “Đừng có nghĩ anh nói như vậy là em sẽ mắc lừa.”
Randall sờ sờ đầu của cậu, “Gần đây cùng Diệp đại sư học tập như thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Hạ Mạt ngồi ở trên ghế sofa, giữ khoảng cách một người với Randall, “Diệp đại sư vô cùng kiên nhẫn, hiểu sâu biết nhiều, hiện tại em đã có thể hoàn toàn khống chế số lượng phát tán xúc giác tinh thần.”
“Thật sao?”
“Biểu diễn cho anh xem nhá?!” Hạ Mạt giống như một con khổng tước xòe đuôi, nóng lòng biểu hiện ra lông vũ xinh đẹp của mình trước mặt người khác

Randall nhàn nhạt nở nụ cười, ngũ quan lạnh lùng bởi vì vậy mà trở nên sinh động, “Trước khi thi đấu nên nghỉ ngơi dưỡng sức.” Hắn vươn người, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào vành mắt dưới hơi có màu xanh nhạt của Hạ Mạt “Gần đây em rất liều, nên nghỉ ngơi nhiều.”
Alpha tin tức tố đập vào mặt, tim của Hạ Mạt đập nhanh bất thường, cậu muốn tiếp tục hưởng thụ Randall đụng vào thế nhưng nếu cứ như thế thì sẽ nổi lửa!
Cũng may Randall cũng không tiếp tục xâm nhập, đầu ngón tay gần như chỉ vòng hai vòng quanh mắt rồi bỏ ra.
Hạ Mạt lưu luyến mà nhìn ngón tay bị lấy ra.
Randall nhẹ nói: “Ngày mai ta sẽ ngồi ở hàng phía trước, sẽ dùng kính phân biệt tinh thần lực xem xét tỉ mỉ.”
“Được!” Hạ Mạt chỉ một thoáng là tinh thần lại phấn chấn trở lại, duy trì cảm giác thần bí cùng cảm giác tươi mới gì gì đó, Randall thật là lãng mạn!
Đối với Hạ Mạt đang nóng lòng biểu hiện mình, ngày hôm nay trôi qua đặc biệt dài dằng dặc.
Chờ mãi mới đến ngày hôm sau, năm giờ sáng Hạ Mạt đã tỉnh, sau khi tỉnh lại vẫn luôn ngủ không yên, hai con mắt liền nhìn chằm chằm thời gian bên trong quang não, chỉ hận không được lập tức hừng đông, sau đó vọt thẳng đi trận đấu.
Đợi đến sáu giờ sáng.
Trương Lợi cùng Trần Khiết còn mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách uống sữa tươi, Hạ Mạt cũng đã cẩn thận vô cùng phấn chấn chờ xuất phát!
Trương Lợi trông thấy bộ dáng kia của cậu, lập tức híp đôi mắt hồ ly, cười híp mắt nói: “Ơ, thật tinh thần ah.”
Hạ Mạt nghĩ thầm: Đó là đương nhiên, mục đích chủ yếu của cậu ngày hôm nay có hai cái, một là giúp Randall kiếm đầy đủ sính lễ, hai là lấy được nụ cười của người trong lòng.
Chờ Trương Lợi cùng Trần Khiết chậm rãi ăn xong bữa sáng, một đoàn người rốt cục xuất phát về phía sân thi đấu.
Giải thi đấu chế tạo cơ giáp là lẽ hội lớn mỗi năm một lần của Exxon.

Trong những ngày này, toàn bộ thầy trò trong trường có thể trực tiếp hoặc thông qua quang não để xem tranh tài.
Trận đấu được phân thành các lớp, những lớp khác nhau sẽ dựa vào trình độ học tập của bọn họ để xây dựng lên những cách thi đấu khác nhau.
Dùng năm thứ nhất cùng với năm thứ tư làm ví dụ.
Tân sinh năm nhất phần lớn đều chỉ mới tiếp xúc với chế tạo cơ giáp không lâu, nội dung chủ yếu trong giải thi đấu lần này chỉ là hợp thành bộ kiện.
Học sinh năm thứ tư sắp phải tốt nghiệp, phần lớn trong đó sẽ tiến vào quân đội, cho nên bọn họ sẽ phải đấu võ với cơ giáp, người dự thi đều là cơ giáp sư năm thứ tư, mục đích là làm cho học sinh thích ứng với tiết tấu ở trên chiến trường.
Mấy người Hạ Mạt đi vào ngoài sân thi đấu.
Cá độ chi thần Trương đại gia đã chuyển lều đặt cược của hắn ra phía ngoài sân thi đấu
Giờ phút này bên trong cái lều nho nhỏ đều đầy ắp người, mọi người giống như tôm hùm nhỏ, giương nanh múa vuốt tranh nhau tiến về phía trước.

Hạ Mạt sửng sốt vài giây, thật vất vả mới nặn ra dược một câu: “Trương đại gia làm ăn… Thật đúng là tốt.”
“Ha ha.” Trương Lợi đứng sau lưng Hạ Mạt, “Làm ăn tốt là bình thường, rất ít người có thể làm cho đánh bạc trở nên sáng tạo như vậy.”
“Xin hỏi sáng ý ở nơi nào?” Hạ Mạt vẻ mặt nhăn nhó, cậu nhìn chằm chằm vào cái lều vải tùy thười đều có thể sụp cùng với cái màn hình LED cũ kỹ kia, còn kém không nghiến răng nghiến lợi.
“A,xem đi, nói sáng ý sáng ý đã tới rồi.”
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một cái khí cầu to lớn bay lên khỏi mặt đất, trên khinh khí cầu còn treo một dải ruy băng, mặt trên viết là, “Khoảng cách ‘Dự đoán thời gian tàn đại đập chết đối thủ’ chấm dứt chỉ còn 2 tiếng đồng hồ!”
Hạ Mạt lặng lẽ lau một vệt mồ hôi lạnh, đậu xanh rau má cái này cũng có thể gọi sáng ý?! Cái này gọi là trêu chọc đi!
Tâm tính thiện lương mệt mỏi, đã không có cách nào trao đổi bình thường với đám người này.
Cậu cứng mặt, tận lực bỏ qua cái lều vải sắp sập cùng với khinh khí cầu trên trời, dời tầm mắt chuyển qua đám người nối đuôi nhau vào sân thi đấu, tưởng tượng mình đang sắp thi đấu dưới ánh nhìn của nhiều người như vậy, trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Randall cúi đầu nói với cậu: “Không cần quá để ý bọn họ.”
Hạ Mạt miễn cưỡng cười cười.
Lance thật vất vả mới rời mắt khỏi sàn đặt cược, y hào hứng vỗ vỗ bả vai Hạ Mạt, “Cậu lo lắng cái gì? Những người phải thi đấu với cậu mới nên lo lắng a.”
Hạ Mạt không có lên tiếng, trong nội tâm điên cuồng chửi bậy: Đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng ah nhị hàng! Nếu không chiến thắng được trong vòng 30 giây thì sẽ hết sạch ngân sách để kết hôn! Có thể không lo lắng sao?!
Sáu người đi vào từ cửa phía bắc của hội trường, ngay khi sắp tiến vào thông đạo, bỗng nhiên trông thấy đoàn người Laurent cách đó không xa đang đi về phía họ.
Randall lạnh nhìn, cất bước đi lên phía trước.
Lại không nghĩ rằng Laurent lại vẫn có thể mày dạn mặt dày chủ động chào hỏi với bọn họ, “Randall điện hạ, Lance điện hạ, thật là trùng hợp, chúng ta lại đụng phải.”
Randall lạnh lùng nhìn gã, không nói một lời.
Lance liếc nhìn Laurent đứng cách năm mét, cười lạnh: “Làm sao, là muốn nói đến chuyện lúc trước đội viên của ngươi thất bại thảm hại hả?”
Sắc mặt Laurent cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục dáng tươi cười, “Ha ha, lần trước chẳng qua là hai cơ giáp sư của hai đội luận bàn dưới sự ủng hộ cuồng nhiệt của mọi người thôi, thắng bại cũng không phải trọng yếu như thế.” Ánh mắt của gã xẹt qua Hạ Mạt, “Cũng không biết hôm nay Hạ Mạt sẽ cho chúng ta niềm vui bất ngờ như thế nào.”
Luận bàn đọ sức?
Lance trợn mắt trong lòng, ngươi còn có thể càng vô sỉ một chút sao?
“Đối với ngươi mà nói, kinh hỉ chưa nói tới, kinh hãi ngược lại là có.


Làm phiền ngươi cũng đừng đừng hao tâm tổn phí đánh chủ ý lên người Hạ Mạt nữa.” Nói xong, y bá khí vung tay lên, “Chúng ta đi!” Trực tiếp dắt lấy Hạ Mạt tiến vào thông đạo phía bắc.
Đợi sau khi bọn hắn rời đi, dáng cười của Laurent dần dần trở lên lạnh lẽo.
Beta nữ Tử Húc cúi đầu đứng ở phía sau, sợ gã đem lửa giận trút lên người mình.
Tống Tu do dự nửa ngày, mới tiến lên phía trước nói: “Đại nhân, bọn họ thật sự là càng ngày càng khoa trương.”
“Có thể càn quấy hung hăng bên trong trường học thì có bản lãnh gì? Nhìn khắp Lạp Hỗ tinh cầu này, quyền hành còn không phải ở trong tay Nội các!”
“Đại nhân nói đúng lắm.”
“Để cho bọn họ đắc ý một hai ngày, sỉ nhục này sớm muộn gì cũng sẽ hoàn trả cho bọn họ!”
Hạ Mạt đi phía sau lưng Lance, bước nhanh vào sân thi đấu.
Đây là lần thứ hai cậu dùng thân phận người dự thi tiến vào sân thi đấu, lần đầu tiên là bởi vì tiếp nhận khiêu chiến của Beta nữ Tử Húc, lần thứ hai chính là bây giờ.
Sân thi đấu có hình tổ chim, có thể chứa đựng hơn một vạn người xem.

Con số này xem qua thì rất lớn nhưng đối với một danh giáo như trường Exxon thì vẫn không đủ dùng.

Chỉ riêng tân sinh năm nhất của Exxon đã có hơn vạn người, bốn lớp cộng lại đã có tổng số hơn 6 vạn, hơn nữa số lượng to lớn của đội ngũ giáo viên, bảo vệ, bác gái căn tin, nhân số dễ dàng qua 7 vạn.

Kể từ đó, chỗ ngồi sân thi đấu trở nên vô cùng đắt đỏ.
Nhìn đám người bên trong sân, Hạ Mạt cảm khái: “Mới bảy giờ hơn, thính phòng cũng đã ngồi đầy hơn một nửa.

May mà chúng ta tranh thủ thời gian đến sớm nếu không thì ngay cả chỗ ngồi cũng không có.”
Trương Lợi giới thiệu cho cậu, “Dựa theo quy củ, người dự thi có thể ngồi ở chỗ top 5.

Căn cứ bảng chỉ dẫn, tuyển thủ dự thi năm đầu tiên đều ngồi ở đối diện.” Hắn chỉ vào chỗ đối diện dụng cụ chiếu ba chiều.
Hạ Mạt nhìn theo tay của hắn, quả nhiên thấy bên trong dụng cụ chiếu ba chiều có viết “Khu vực chỗ ngồi của tuyển thủ dự thi năm nhất”.
“Vậy các cậu thì sao?”
“Sẽ không tách khỏi em.” Randall nói: “Chúng ta đi hàng thứ sáu.”
“Được.”
Sáu người Hạ Mạt đi đến phía nam sân thi đấu.

Đầu tiên bọn họ đi đến hàng thứ năm.
Hạ Mạt nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc trong đó, thế nhưng cũng không nhớ tên.
Những bạn học kia vốn khẩn trương tụ lại thành một nhóm để trao đổi, vừa nhìn thấy Hạ Mạt xuất hiện, lập tức giống hệt như gà con nhìn thấy mẹ, nhao nhao dùng ánh mắt khát vọng nhìn cậu.
Hạ Mạt bị nhìn đến nỗi nổi da gà.
“Em muốn ngồi ở đâu?” Randall hỏi.
“Tại đây đi.” Hạ Mạt dứt khoát ngồi ở chỗ gần lối đi nhất của hàng thứ năm
Randall thấy thế, lạnh lùng nhìn lướt qua đám học sinh ngồi hàng thứ sáu, những học sinh kia toàn thân run lên, nhao nhao lùi ra chỗ khác như nhìn thấy mãnh thú.
Đã có đầy đủ chỗ trống, Trương Lợi, Trần Khiết, Vu Triết, Lance cùng Randall ngồi xuống theo thứ tự.

Vị trí của Randall ở ngay phía sau lưng Hạ Mạt.
Đợi mấy người ngồi xuống, đám tuyển thủ dự thi năm nhất vẫn hưng phấn từ lâu rốt cục không kiềm nén nổi nội tâm hưng phấn, chống lại áp lực thật lớn do hai vị điện hạ tạo thành, quay người nói chuyện với Hạ Mạt.
“Tàn, tàn đại, mình là fan não tàn.

Không biết hôm nay ngài định dùng thời gian bao lâu để đánh bại bọn mình?”
“Tớ đã đặt toàn bộ tích góp của tớ vào B, gia cảnh của tớ khốn quẫn, còn muốn thừa cơ hội này để tăng thêm phụ cấp trong hai năm tới.

Ngài cảm thấy khả năng chiến thắng của tớ là bao nhiêu?”
“Cái gì?! Chọn B còn dám nói chuyện trước mặt tàn đại? Xem thường tàn đại sao?!”
“Tớ không có?!”
“Rõ ràng có! Cậu biết tôi chọn cái gì không? A! A! Lão nương đem toàn bộ gia sản đều quăng vào đó! Đây mới gọi là tuyệt đôi tín nhiệm tàn đại!”
“Tôi cũng tuyệt đối tín nhiệm tàn đại nhưng mà tôi cảm thấy làm như vậy thì tàn đại rất mệt a, chọn B mới là săn sóc yêu mến tàn đại!”
“Cậu…”
“…”
Vẻ mặt Hạ Mạt hắc tuyến, mặc dù rất cảm động các cậu tín nhiệm tôi như vậy, quan tâm tôi như vậy, nhưng mà đem đem tôi cùng với chuyện đạt cược tiền vào chung một chỗ thực sự được không?!
Hết chương 139..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận