Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Randall hơi nhếch khóe miệng, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hạ Mạt nhìn hắn không cự tuyệt, liền mừng khấp khởi ăn một ngụm cơm lớn, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Randall.

Đây là lần đầu tiên cậu ngồi quan sát Randall ở khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi ngay cả mỗi một sợi lông trên người đối phương đều thấy rõ ràng.
Nam nhân chậm chạp mà cẩn thận nhấm nuốt đồ ăn, động tác ưu nhã làm cho người cảnh đẹp ý vui, Hạ Mạt cảm thấy câu thành ngữ “Tú sắc khả xan” (nghĩa là nhìn người đẹp cũng làm cho người ta cảm thấy no được) của Trái Đất cổ thực sự quá sâu sắc rồi! Hoàn toàn khái quát nội tâm chân thật của cậu bây giờ!
Một bữa cơm ăn xong, Hạ Mạt cơ bản không ăn bao nhiêu, trong nội tâm lại vô cùng thỏa mãn.
Sau khi nghỉ ngơi, Randall dẫn cậu đi đến phòng sưu tầm ở lầu hai.
Phòng sưu tầm rất lớn, ước chừng hơn 100 m², chia làm mấy gian nhỏ, mỗi một phòng đều không để đồ vật giống nhau.

Hạ Mạt nhìn thấy đồ chơi khi còn bé, chiếc cúp đầu tiên lấy được trong đời, ảnh chụp chung với Trương Lợi, Trần Khiết ở trong đó.
Hạ Mạt cảm thấy rất hứng thú đối với những cái này, mỗi khi gặp được cái gì thú vị thì đều bảo Randall giải thích một phen.
Randall luôn vô cùng kiên nhẫn kể lại chuyện cũ liên quan đến đồ sưu tập trong này cho cậu, thường xuyên qua lại, thời gian vậy mà nhanh chóng tới 10h30 tối.
“Ah…”
Vào lúc lần thứ hai Hạ Mạt híp mắt ngáp ngủ, Randall dừng lại, “Nên nghỉ ngơi.”
“Mắt có chút đau.” Hạ Mạt dùng lực nháy mắt mấy cái, nước mắt lưng tròng thấy thế nào đều làm cho người trìu mến.

Randall dẫn người ra khỏi phòng sưu tầm, “Mang áo ngủ không?”
Hạ Mạt theo ở phía sau, tròng mắt vòng vo một cái, nói: “Không mang.”
“Bên này có chuẩn bị cho Lance, em có thể…”
“Không sao, em có thể dùng của anh.”
Randall quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt hơi có chút ý vị thâm trường.
Hạ Mạt ngượng ngùng xoay tầm mắt, trong nội tâm chột dạ: Randall thông minh như vậy, không phải là đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu rồi đấy chứ? Đang khẩn trương, chỉ nghe thấy Randall nói: “Được.”
Âu de! Hạ Mạt làm một tư thế chiến thắng trong lòng.
Hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ, Hạ Mạt vừa nhìn thấy cái giường rộng rãi kia liền chảy nước miếng.
Randall lấy ra một bộ đồ ngủ mới được gấp lại chỉnh tề đưa cho Hạ Mạt, “Hôm nay thời gian tương đối trễ, tùy tiện tắm rửa là được rồi, sớm đi ngủ.”
“Ừm!” Hạ Mạt ôm áo ngủ, trong lòng bàn tay đều hơi chảy mồ hôi, áo ngủ cho người xúc cảm vô cùng tinh tế, chỉ cần dùng làn da cảm giác là biết nhất định là chất liệu thượng thừa.
Cậu mang theo tâm tình kích động xoay người đi vào nhà tắm.
Phòng tắm rất lớn, khoảng chừng ba mươi mét vuông, ở giữa là một bể tắm lớn hình bầu dục, căn cứ vào suy đoán của Hạ Mạt thì năm người ngâm trong đó cũng không thành vấn đề.

Ở bên trái nhà tắm còn có một vòi hoa sen màu vàng nhạt, cân nhắc đến vấn đề thời gian, Hạ Mạt quyết định dùng vòi hoa sen, còn bể tắm gì gì đó thì hoàn toàn có thể đợi đến sau khi cậu và Randall kết hôn rồi tắm uyên ương ah!
Rửa mặt xong, lau khô vệt nước trên người, Hạ Mạt tung ra áo ngủ của Randall, chợt phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc —— bộ đồ ngủ này đối với cậu mà nói thực sự quá, dài, rồi!

Randall dựa vào ở đầu giường, cầm trong tay một quyển sách cực kỳ cổ xưa, hắn định thông qua việc đọc sách để khiến cho đầu óc tỉnh táo lại, thế nhưng tâm tư lại vẫn không tự chủ bay đến phòng tắm.
Sau khi đau khổ hơn mười phút, phòng tắm rốt cục mở ra.
Đầu tiên xuất hiện chính là một đoạn bắp chân vô cùng duyên dáng, cổ họng của hắn bỗng dưng bỗng nhúc nhích qua một cái.

Ngay sau đó Hạ Mạt đứng ra, làn da vừa mới rủa qua nên vô cùng hồng nhuận, bởi vì áo ngủ không vừa vặn, cậu chỉ có thể nhấc cao vạt áo lên, áo ngủ là kiểu buộc cho nên chỗ ngực bị lộ ra một mảng lớn.
Hạ Mạt cúi thấp đầu, trên mái tóc ướt át ngẫu nhiên có giọt nước nhỏ xuống.
Cậu rụt rè đứng ở cửa ra vào, chờ đợi Randall phản ứng.

Cậu phải suy nghĩ trong phòng tắm rất lâu mới quyết định dùng phương thức tình thú như vậy xuất hiện, cậu cho rằng nhất định sẽ rất kinh diễm, lại không nghĩ rằng Randall căn bản không có một chút phản ứng  nào!
Làm sao có thể?!
《 Yêu đương bảo điển 》 nói hình ảnh mỹ nhân đi tắm rất có hiệu quả, thì ra tất cả đều là gạt người?!
Randall sửng sốt rất lâu, mới để quyển sách trong tay ở một bên, đứng dậy, yên lặng đi ngang qua người Hạ Mạt, đi vào phòng tắm, từ đầu tới đuôi cũng không nói với Hạ Mạt bất kỳ câu nào, thậm chí ngay cả một cái đối mặt đều không có!
Cửa phòng tắm đóng lại.
Tâm Hạ Mạt lạnh hơn nửa phần!

Cậu liều mạng như vậy, Randall còn có thể thờ ơ?! Là sức hấp dẫn của mình chưa đủ sao?!
Cậu kéo lấy bước chân nặng nề chậm rãi đi về phía giường lớn, cẩn thận ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mà vuốt ve tấm chăn mềm mại, Randall tại sao không để ý tới cậu? Là bởi vì mình quá chủ động? Hắn không thích người vô cùng chủ động? Nhưng có lẽ không phải a, rõ ràng trước kia hắn vô cùng dễ dàng tha thứ mình.
Hạ Mạt muốn đợi Randall đi ra, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy phòng tắm có dấu hiệu mở cửa, vòi sen phát ra tiếng nước tí tách, cậu không nghe được âm thanh nào khác, cũng không biết trải qua bao lâu, đầu cậu dần dần lệch xuống giường, ngủ thiếp đi.
Rốt cục, nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra.
Randall mặc một bộ áo ngủ giống như Hạ Mạt, chậm rãi đi tới.
Mái tóc màu vàng đều bị làm ướt, bị hắn vuốt đến đằng sau, bọt nước trượt xuống làn da trắng nhợt, đi qua lồng ngực rắn chắc, lưu lại dấu vết mờ mờ.
Hắn đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn người gần như co mình lại trong áo ngủ kia, làn da của Hạ Mạt rất tốt, tinh tế bóng loáng; ngũ quan của cậu cũng rất xinh đẹp, thanh tú tràn ngập thần thái.
Nhìn một chút, Randall chậm rãi cúi người, bờ môi chậm rãi tới gần, định vụng trộm hôn một cái lên mặt cậu, lại không nghĩ rằng bọt nước trên tóc hắn rơi xuống, trùng hợp rơi trên mí mắt cậu.
Randall khẽ giật mình, trong đầu nhanh chóng hiện lên ý nghĩ tranh thủ thời gian cách ra một chút, rồi lại bị hắn nhịn được.
Lúc này Hạ Mạt đã mở mắt ra, mịt mờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đuộc phóng đại của Randall, đợi thấy rõ người trước mắt, cậu lập tức thanh tỉnh, vội vàng xoay người ngồi xuống, “Anh, anh đã đi ra!”
Randall đưa tay sờ sờ sợi tóc vểnh lên của cậu, gật gật đầu, “Để em phải chờ rồi.”
Hạ Mạt vội vàng lắc đầu, “Không, không có.” Ánh mắt của cậu nhanh chóng liếc một cái qua lồng ngực rắn chắc của Randall, ah! Nam thần quả nhiên chính là nam thần! Thật sự rất gợi cảm có hay không!
“Tóc của em còn chưa khô mà đã đi ngủ rồi sao?”
“Ah?” Hạ Mạt đưa tay sờ một cái, “Hình như là vậy.

Vừa mới không chú ý tới, cho nên, ha ha ha…”
Randall lấy ra một cái máy sấy từ trong nhẫn không gian, cắm điện vào, sau đó ngồi ở bên giường, nói với Hạ Mạt: “Đầu gối trên đùi của ta.”
“Ah? Ân.” Hạ Mạt dịch sang bên cạnh một tí, sau đó đặt đầu lên đùi Randall, đậu xanh rau má, cậu quả thực muốn hạnh phúc đến ngất đi a!

Randall mở ra máy sấy, động tác không lưu loát và ôn nhu thay cậu thổi tóc, trong nội tâm Hạ Mạt cảm động vô cùng, Randall đối với cậu quá tốt, cậu cảm giác mình muốn hãm sâu vũng bùn không thể tự kềm chế rồi!
Tóc Hạ Mạt rất ngắn, rất nhanh liền khô.
Randall để xuống máy sấy, Hạ Mạt lập tức xung phong nhận việc thay Randall thổi tóc.
Randall cười lắc đầu, nói không cần, Trong nội tâm Hạ Mạt thất bại hồi lâu, cậu lại nghĩ đến chuyện lúc nãy Randall vào trong phòng tắm không để ý gì đến cậu
Chú ý tới cảm xúc của cậu sa sút, Randall lấy ra một cái khăn mặt, nói: “Không phải là ta không muốn cho em giúp ta, chỉ là… Em biết tự chủ của Alpha tương đối thấp, nếu như em luôn tới gần ta như vậy, ta sẽ khống chế không nổi chính mình.” Tin tức tố trong cơ thể hắn đã gần lên đến giới hạn giá trị, cho nên xin không cần lại thí nghiệm sự nhẫn nại của hắn.
Nghe thấy Randall giải thích, trong nội tâm Hạ Mạt lập tức thư thản, không muốn xem cùng với vì sợ không khống chế được mà không xem là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cậu rộng lượng gật đầu, bày tỏ chính mình hiểu, sau đó tay chân lưu loát chui vào chăn, chỉ lộ ra cái cằm ở ngoài cùng với hai bàn tay nắm mép chăn.
Randall trông thấy hình dạng của cậu, chỉ có thể lặng lẽ dời ánh mắt, sau khi nhanh chóng thổi khô tóc liền tắt đèn đi ngủ
Hai người phân biệt ngủ ở hai đầu, ngay từ đầu, bọn họ ai cũng không có động tác.
Hạ Mạt nằm ngang, trừng to mắt.

Trong bóng tối, ngoại trừ thị giác thì mọi cảm giác khác hình như đều được tăng cường, cậu có thể cảm giác được Randall ngay tại bên cạnh, cậu thậm chí có thể tinh tường nghe thấy thanh âm hô hấp của Randall, cậu lén lén lút lút rút cái tay cầm mép chăn vào trong, sau đó từng chút từng chút dịch về phía Randall.
Bàn tay đến một nửa, bỗng nhiên bị người níu lại, ngay sau đó cậu cảm thấy mình rơi vào trong một cái ôm ấm áp và nhiệt tình —— cái ôm mà cậu hy vọng đã lâu.
Lồng ngực lõa lồ áp sát vào nhau, làn da cùng làn da hơn ma sát cũng có thể tăng thêm hô hấp.
Hạ Mạt kích động run rẩy, tin tức tố đặc biệt trên thân nam nhân làm cho cậu không dừng dược suy nghĩ, cậu kề sát mặt vào, bờ môi không ngừng ma sát cái cằm, cái cổ, còn có bờ vai rắn chắc của nam nhân…
Hết chương 154..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận