Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Hạ Mạt hạ mí mắt, môi mấp máy, nhưng vẫn không nói ra lời nào.
“Tại sao không nói lời nào? Không phải lúc nãy còn cố chấp như vậy sao?”
Randall càng ngày càng gần, bờ môi cùng bờ môi như có như không đụng vào làm cho Hạ Mạt sắp điên rồi!
Tim đập không có tiết tháo chút nào, hô hấp hỗn loạn trầm trọng!
Cậu chăm chú nhìn hàng lông mi dài rậm của nam nhân, bất ngờ đối diện với cặp mắt xanh thẳm của nam nhân, trong chốc lát, chỉ cảm thấy có cái gì đang nổ tung trong mạch máu! Đầu óc của cậu vô cùng chóng mặt, thân thể lại dường như có được sức mạnh vô cùng vô tận! Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, cậu vậy mà như ma xui quỷ khiến ôm lấy cổ của nam nhân, nhón chân lên hôn bờ môi của nam nhân.
Toàn thân cơ bắp đều buộc chặt trong nháy mắt, Randall bỗng dưng thu hồi cánh tay chống trên tường, một tay nâng mông Hạ Mạt, một tay ôm eo của cậu, dễ dàng ôm người lên.
Hai chân Hạ Mạt tách ra quấn lấy eo của nam nhân, hai tay ôm đầu nam nhân, động tác hôn môi của cậu rất thô lỗ, dường như muốn đem tất cả lực lượng đều thông qua mặt tiếp xúc nho nhỏ này mà tiết ra ngoài.
Hai người ở phương diện này đều biểu hiện có chút không lưu loát.
Randall rất nhanh cướp đoạt quyền chủ động, hắn một bên ứng phó người trong lòng càn rỡ như một con thú nhỏ một bên ôm cậu đi về phía giường.
Hắn đã không muốn đợi thêm nữa.
Mặc dù thông qua loại thủ pháp cường ngạnh, không quá quang minh này khiến cho kỳ sinh lý của Hạ Mạt đến sớm, hắn cũng nhận!
Trong phòng điều khiển.
Lance hưng phấn mà canh giữ trước hình chiếu ba chiều, con mắt xinh đẹp mở thật to, sợ bỏ qua bất kỳ một động tác đặc sắc nào!
Vu Triết cũng xem vô cùng chuyên tâm.
Đuôi lông mày Trương Lợi nhảy lên, một tay bịt con mắt của Vu Triết.
Vu Triết dùng sức giãy dụa.
Trương Lợi giáo dục nói: “Không thích hợp thiếu nhi biết không?”
“Anh mới là thiếu nhi! Thứ tôi biết còn nhiều hơn anh! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Trần Khiết chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói với ba người còn lại: “Tớ đi trước một bước.” Alpha từ nhỏ liền vô cùng mẫn cảm với tình hình thực tế, hắn không muốn bởi vì tiến triển của Randall điện hạ và Hạ Mạt mà làm cho kỳ sinh lý của mình đến sớm.
Lance tùy ý khoát khoát tay, “Đi thôi đi thôi, chỉ cần đừng quấy rầy bổn cung là được.”
Trần Khiết rời khỏi phòng điều khiển, trực tiếp nhảy xuống khoang thuyền, phóng thích phi thuyền mini trở lại phòng ngủ
Trong phòng nghỉ ngơi.
Randall đặt Hạ Mạt ở dưới thân điên cuồng nếm thử gặm nhắm.
Hai người thật vất vả tách ra một lát.
Bốn mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn thấy dục vọng trần truồng cùng chiếm hữu.
Hạ Mạt chờ mong giờ khắc này quá lâu.

Đêm đó ở kiếp trước đã cho cậu quá nhiều an ủi cùng ôn hòa, thế cho nên đã trở thành hy vọng cùng động lực của cậu trong những tháng ngày bị nhốt trong lao tù lạnh lẽo.

Từ khoảnh khắc đầu tiên sau khi sống lại, cậu vẫn luôn mong đợi cùng Randall gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau.

Hôm nay, khát vọng cuối cùng của cậu đã được thực hiện!
“Em thực sự bằng lòng cùng với ta sao?” Thanh âm của Randall khàn đến lợi hại, lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, làn da căng cứng, cơ bắp hở ra, dường như đang thừa nhận dày vò không thể chịu nổi.
“Em bằng lòng.” Ngài không cần hoài nghi, em thật bằng lòng.
Hạ Mạt nhấc nửa người trên lên, chủ động dâng nụ hôn.
Con ngươi màu xanh lạnh bỗng nhiên co rút nhanh, Randall đột nhiên nằm phục người xuống, mạnh mẽ xé mở quần áo của Hạ Mạt! Lúc này đây, hắn muốn đem khát vọng đè ép ở sâu trong nội tâm thể hiện hết ra! Ai cũng không thể ngăn cản hắn!
Trong phòng điều khiển.
Vu Triết đỏ bừng cả khuôn mặt cắt đứt hình ảnh.
Lance đang nhìn nước miếng chảy ròng, hình chiếu đột nhiên biến mất, y lập tức bất mãn ồn ào: “Vu Triết! Làm gì đó?! Vẫn chưa xong! Vẫn chưa xong!”
Vu Triết dẩu môi, ra vẻ tỉnh táo nói: “Chúng ta nên tôn trọng riêng tư của người khác.”
Trương Lợi giơ ngón tay cái với hắn.
Lance tát một cái vào bả vai của Trương Lợi, cả giận nói: “Hai người các cậu cố ý nhằm vào bổn cung có đúng không?!”
Vu Triết căn bản không quan tâm kêu gào ngoài mạnh trong yếu của y, đóng cửa quang não đi ra phòng điều khiển, “Đi về.”
“Em…”
Trương Lợi vội vàng ngăn lại Lance, “Điện hạ nếu hiếu kỳ thì tí nữa có thể bảo Hạ Mạt chia sẻ kinh nghiệm cho mình a.

Đương nhiên, điện hạ cũng có thể cân nhắc tranh thủ thời gian xác định đối tượng, bởi như vậy có thể tự thể nghiệm…”
“Giống như có đạo lý.” Lance hung hăng trừng bóng lưng rời đi của Vu Triết, quay người ngồi trên ghế điều khiển, một tay nâng quai hàm, một bộ thanh niên văn nghệ xuân buồn thu đau, “Thế nhưng nửa kia của tớ lúc nào mới xuất hiện?”
Trương Lợi cười híp mắt trả lời: “Nhanh, nhanh.

Mặt khác, điện hạ…”
“Cái gì?”
“Tớ cũng phải về.”
“Về chỗ nào?”
“Phòng ngủ.”
“Tại sao?”
Trương Lợi ngụ ý nói: “Cũng không thể vẫn ở đây làm bóng đèn chứ?”
“Nói cũng đúng.” Lance gật gật đầu, lập tức hỏi: “Tớ nên làm cái gì bây giờ? Chiếc phi thuyền này lại nên làm cái gì bây giờ? Hai người bọn họ một lát khẳng định không có cách nào đi ra, chẳng lẽ phi thuyền vẫn xoay quanh trên trời?”
“Ây… Cái này…” Trương Lợi nghĩ nghĩ, “Thứ hai đến thứ sáu đều là giải thi đấu võ thuật cơ giáp, trong lúc diễn ra giải thi đấu học sinh có thể tự do xuất nhập.

Nếu không như thế này, ngài lái phi thuyền về hoàng cung, tình cảm của Randall điện hạ cùng Hạ Mạt tạm thời vẫn không thể công bố, trong hoàng cung luôn an toàn hơn bên ngoài một ít.”
“Được rồi.”
Đợi Trương Lợi cũng rời khỏi, Lance trực tiếp lái về Thiên điện của hoàng cung, sau đó cấp thiết chạy đến Chính điện tìm Lannado cùng Edern, nói lại chuyện của Randall cùng Hạ Mạt.
Sau khi Lannado cùng Edern nghe xong, sau nửa ngày không nói chuyện.
Lance đang kỳ quái vì sao phản ứng của bọn họ lại lạnh nhạt như vậy, tiếp theo liền thấy Edern nhảy dựng lên, kích động nói: “Nhanh! Vội vàng lấy quần áo, đồ chơi mà đại bảo bối và nhị bảo bối ra rửa ráy sạch sẽ! Ha ha, ha ha ha, rốt cục ta đã có thể làm gia gia! Rốt cục có cháu nhỏ rồi!”
Lance lập tức linh cảm tăng cao, cũng đi theo ồn ào: “Đúng rồi đúng rồi! Làm sao con có thể quên chuyện này chứ! A! Con từng mua rất nhiều quần áo đồ chơi cho trẻ con trên taobao, rốt cục cũng đã có công dụng rồi!”
Nhìn người yêu cùng tiểu nhi tử hưng phấn quá mức, Lannado yên lặng thở dài, nói khẽ: “Đừng làm ồn, không có bảo bảo.”
“Cái gì?!”
“Cái gì?!”
Edern cùng Lance đồng loạt quay đầu theo dõi hắn, ánh mắt sắc bén, hận không thể đốt ra một cái động trên người hắn!
“Tình thế khẩn trương, Hoàng đảng vốn đang ở trong hoàn cảnh xấu.

Trưởng tử làm sao có thể để cho Hạ Mạt mang thai trong tình cảnh đầy nguy cơ này?”
Tất!
Chỉ một câu, liền đem tâm tình kích động của Edern cùng Lance rốt cục dội tắt
Nụ cười trên mặt Edern lập tức ngưng trệ, biến mất hầu như không còn, hắn cúi thấp đầu, chậm rãi ngồi trên ghế dựa.
Lance phờ phạc mà đi đến bên cạnh bàn tròn, hữu khí vô lực ngồi xuống, hai tay đặt trên mặt bàn, hai mắt vô thần, ánh mắt trống rỗng.
Thấy hai người bởi vì mình mà tối tăm buồn phiền không nói lời nào, Lannado áy náy không thôi.
Đều là hắn, đều bởi vì hắn không có năng lực, mới có thể ngay cả người trong gia đình của mình cũng không bảo vệ được.

Hoàng đảng thế yếu, nội các nhìn chằm chằm.

Hắn làm lãnh tụ của Hoàng đảng, đem hết khả năng súc tích lực lượng, nhưng thủy chung vẫn không thể chiếm thượng phong trong cuộc tranh đấu giữa hai phái.

Hôm nay còn phải làm cho bảo bối nhi tử của mình gánh chịu hậu quả của sự bất lực của mình, rốt cuộc là lỗi của hắn ah!
Hắn đi đến chính giữa Edern cùng Lance, một tay khoác lên bờ vai của Edern, một tay đặt lên đầu Lance.
“Xin hai người hãy tin tưởng ta.

Ngày Hoàng đảng quật khởi đã không xa.

Chúng ta có dân tâm, còn có đồng bọn đoàn kết một lòng… Chúng ta nhất định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.”
“Phụ hoàng…”
“Lannado…”
“Chúng ta tin tưởng.”
Thân thể giống như phiêu trên đám mây, trên da truyền tới xúc cảm tuyệt vời như vậy.
Hạ Mạt từ từ mở mắt, đồ trang trí màu trắng tao nhã trên trần nhà đập vào mắt, cậu quay đầu nhìn bốn phía, bố trí quen thuộc, mùi vị quen thuộc, là phòng Randall?
Cậu chậm rãi đứng dậy, đệm giường mềm mại như đám mây lập tức lõm xuống.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng mà phất qua cái chăn mới tinh, Hạ Mạt nhớ mang mang cậu đã từng nói đệm quá cứng, Randall nói có thể vì cậu mà đổi thành giường mềm.

Cậu còn tưởng rằng đây chỉ là một câu nói thuận miệng, lại không nghĩ rằng quả nhiên thay đổi ah.
Trong một chỗ rất nhỏ dưới đáy lòng tràn đầy hạnh phúc, đây là cảm giác được người quý trọng, trong nội tâm ngọt ngào, cậu vén chăn lên, trên người là áo ngủ màu vàng nhạt có ký hiệu của hoàng thất, quần áo lớn nhỏ vừa phải, mềm mại thư thái, vải vóc tinh tế ôn hòa, cậu yêu thích không buông tay cầm vạt áo lên nhìn một lúc lâu, lúc này mới xuống giường, xỏ dép đi tới phòng tắm.
Bồn rửa mặt đặt hai bộ đồ dùng vệ sinh giống nhau như đúc, Hạ Mạt cẩn thận quan sát một lát, cầm lấy đồ bên trái.

Đánh răng xong, cậu bắt đầu rửa mặt.

Hết thảy giải quyết, lại đặc biệt ngọt ngào mà đắc chí cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da trên giá, cẩn thận xoa lên mặt.
Hạ Mạt mở cửa phòng đi ra ngoài, trùng hợp lúc này Randall cũng bưng điểm tâm đi tới.
“Tỉnh?” Randall bước đến bên giường, lấy ra mặt bàn giản dị, đem đồ ăn đặt ở trên, sau đó bước nhanh đi đến bên người Hạ Mạt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu.
“Có không thoải mái không?” Hai tay của hắn ôm lấy eo Hạ Mạt, hai thân thể áp sát vào cùng nhau.
Hạ Mạt lắc đầu.
Từ lúc bắt đầu cho đến lúc chấm dứt, cảm giác mà Randall mang đến cho cậu vẫn luôn vô cùng mỹ diệu.

Mặc dù lúc tiến hành được một nửa thì cậu đã sắp không chịu được nữa rồi...!Nhớ tới bản thân lúc ấy vậy mà bởi vì quá mức kích động khóc lên, Hạ Mạt cảm thấy toàn thân nóng vô cùng, không ngóc đầu lên được.

Dù sao cậu cũng là nam nhân, cho dù trên giường không thể ở vị trí chủ đạo, nhưng cũng không thể chịu không được như thế a…
Randall tựa hồ xem thấu ý nghĩ của cậu, một tay ôm  bờ vai của cậu đi đến bên giường, “Bụng đói bụng rồi đúng không? Từ sáng hôm qua vẫn luôn ngủ đến bây giờ…”
“Sáng hôm qua?”
“Đúng vậy a.

Hôm nay đã thứ tư rồi.”
“Cái gì?!”
“Hôm nay thứ tư.” Randall để cậu ngồi vào trên giường, bưng lên chén nhỏ tinh xảo, động tác ôn nhu đút cậu húp cháo.
Mặt Hạ Mạt càng đỏ hơn, trong nội tâm nhịn không được có phần đắc ý, cậu ăn cả thìa cháo vào trong miệng, sau đó một bên nhấm nuốt, một bên mơ hồ không rõ nói: “Chúng ta, chúng ta làm lâu như vậy?”
Tay Randall cầm thìa dừng lại, đôi mắt màu xanh lam rất nhanh nhìn cậu một cái, sau đó rũ mí mắt xuống, nhẹ nói: “Ta còn chưa có tận hứng.”
Phản ứng của Hạ Mạt rõ ràng chậm nửa nhịp, chờ cậu hiểu rõ lời nói của Randall, trong nội tâm vang lên báo động!
Đây là chưa thỏa mãn dục vọng sao?!
Nhất định đúng đúng không!
Cậu đã cố gắng hết sức mà vẫn không thể làm cho Randall thỏa mãn?
Oh! Không thể tiếp tục như vậy được, cậu nhất định phải cố gắng rèn luyện thân thể tăng cường thể chất, tranh thủ cùng Randall đại chiến 300 hiệp mà vẫn không ngã!
Hết chương 182..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui