Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Tư liệu của Lạp Hỗ tinh cầu đa số đều công khai, chỉ cần có được bản mật mã thân phận công dân của tinh cầu là có thể tuần tra.
Danh sách sinh viên năm nhất rất dài, tổng cộng 15000 người, tên của mọi người đều được phân theo các viện khác nhau, đời trước Randall là Viện chỉ huy quân sự, đời này hẳn là cũng giống như vậy.

Cậu đánh tên Randall vào trong mục tìm kiếm, trong màn hình nháy mắt xuất hiện tin tức cá nhân cơ bản của Randall.
Randall, đại vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu, sinh vào năm 7110 của Lạp Hỗ kỷ nguyên, hiện tại 18 tuổi, Alpha thuần huyết thống, phụ vương Kenneth, phụ hậu Larry.

Hiện tại là học sinh năm nhất của học viện quân sự Exxon.
Bên cạnh giới thiệu vắn tắt cơ bản còn có một tấm ảnh cá nhân, trong ảnh chụp, nam nhân có làn da khá trắng, khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan khắc sâu, mái tóc vàng nhạt hơi quăn, ánh mắt màu lam băng giá giống như có thể xuyên thấu quan tâm của người khác.

Áo vương tử cao cổ có ba màu đỏ vàng trắng giao nhau làm nổi bật sự cao quý ưu nhã, khí chất vương giả của hắn.
Cậu đã bao lâu không thấy được hắn?

Từ khi cậu bị cầm tù đến bây giờ, có 2 năm đi.
Cũng không biết hắn hiện tại như thế nào, có phải vẫn luôn đem tất cả cảm xúc giấu đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng hay không.
Hạ Mạt không tự giác lấy tay chạm vào hình chiếu ba chiều kia, ngón tay xuyên qua hình ảnh 3D, khuôn mặt với những đường cong lãnh ngạnh bởi vậy mà phát sinh vặn vẹo.
Hình chiếu lập thể trước mắt cũng không phải người thật, tự nhiên không có bất cứ thực cảm, thế nhưng Hạ Mạt lại giống như chạm vào một mặt nước bằng phẳng, trong lòng gợi ra từng đợt sóng.
Trên giường nhỏ, Ngọc Chương chậm rãi mở to mắt, tầm mắt dao động qua lại giữa thân ảnh của Hạ Mạt và hình chiếu ba chiều của nam nhân, mâu quang lóe ra không ngừng.
Qua hồi lâu, hắn ho nhẹ hai tiếng, gợi ra sự chú ý của nhi tử.
Hạ Mạt nghe thấy thanh âm này, lập tức quay đầu, thấy ba ba đã tỉnh, mới phát giác nguyên lai bất tri bất giác đã 12:05, tay mắt lanh lẹ tắt đi giao diện trước mặt, dường như không có việc gì đi đến bên giường nhỏ, cười nói: “Ba tỉnh, con đi lấy thức ăn.”
“Ân.”
—-
Rất nhanh, Hạ Mạt bưng một cái khay lớn tiến vào, hiện phi thuyền lớn cực kỳ lợi dụng không gian, độc lập bàn ghế đã sớm không được sử dụng.


Hạ Mạt sờ soạng một trận ở chỗ mép giường, ấn một cái nút tròn, hai cái gậy làm bằng kim loại chậm rãi vươn ra, biến thành một cái bàn ăn nhỏ trong sự cảm thán của Ngọc Chương.
Hạ Mạt đặt khay lên trên bàn, nói dối Ngọc Chương: “Lúc trước con cũng không biết là có chốt mở như vậy, là vừa nãy nhân viên phục vụ phòng ăn nói với con.”
Ngọc Chương liên tục gật đầu, dùng đũa gắp một miếng thịt đặt ở trong bát Hạ Mạt “Ăn nhiều một chút anbumin, đối thân thể có lợi.”
“Cám ơn ba ba, ba cũng ăn.” Cậu để vào trong bát ba ba một quả trứng kho.
Hai người lẳng lặng ăn cơm trưa.
Ngọc Chương tuy rằng không nói gì, trong đầu lại vẫn đang suy nghĩ đến hình ảnh mới thấy, hắn tuy rằng chưa bao giờ thực sự trải qua luyến ái, nhưng làm người từng trải, vẫn có chút hiểu biết đối với chuyện cảm tình.

Mới vừa nãy ánh mắt của nhi tử nhìn đại vương tử tràn ngập ái mộ.

Nếu nhi tử thật sự thích đại vương tử, như vậy rất nhiều chuyện liền có thể giải thích rõ được, tỷ như cậu vì cái gì muốn đi Exxon, vì cái gì muốn đi chỉ huy quân sự……
Suy nghĩ hồi lâu, Ngọc Chương chần chờ hỏi:“Mạt Mạt?”
“A?”
“Con có phải…… Thích Randall vương tử hay không?”
Hết chương 19..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận