Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Cái bàn to đến quá phận, bốn món ăn đặt ở chính giữa, lẻ loi, có phần đáng thương.

Hạ Mạt cùng Randall ngồi đối mặt nhau, cách thật xa.
Hạ Mạt khoát khoát tay với Dương Xuân hoa.
Dương Xuân Hoa lập tức vô cùng biết điều rời khỏi.
Cửa chính vừa khép lai, Hạ Mạt đã chủ động thu ngắn lại bàn, sau đó chuyển vị trí của mình đến bên người Randall.
Sống lưng của nam nhân thẳng tắp, mỗi một động tác đều vô cùng tiêu chuẩn, giống như người máy đã được lập trình sẵn.
Hạ Mạt cười híp mắt kéo đĩa thức ăn đến trước mặt hai người, sau đó đánh bạo gắp một miếng thịt vào trong bát của Randall, “Ăn đi.”
Phản ứng của Randall có phần cứng ngắc, hắn chậm rãi giơ tay lên, dùng đũa gỗ kẹp miếng thịt, bỏ vào trong miệng.
Hạ Mạt một tay chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm Randall, bụng rõ ràng đói đến mức phát ra tiếng kêu lại không nhận ra.
Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Randall nghiêng đầu nhìn Hạ Mạt.
Bốn mắt nhìn nhau, Randall bỗng nhiên thở dài một hơi, “Em luôn như vậy thì sao ta có thể yên tâm?”
“Ah?” Hạ Mạt hoàn hồn, bỗng nhiên ý thức được cái cằm lành lạnh, lấy tay cọ, Móa! Nước miếng?! Cậu vậy mà nhìn chằm chằm Randall chảy nước miếng?! Trời ạ! Còn có thể càng mất mặt một chút sao? Cậu vội vội vàng vàng lấy lên giấy ăn cọ mạnh, sau đó giấu đầu hở đuôi vùi đầu xúc cơm.
Randall rũ mí mắt xuống, nhìn thấy cái đầu màu đen gần như muốn vùi vào trong bát kia, không khỏi bất đắc dĩ động khóe miệng.
Bởi chuyện lúc trước, Hạ Mạt ăn cơm vô cùng nhanh, chỉ chừng mười phút đã bỏ bát đũa xuống.
Vuốt cái bụng có chút nhô ra, Hạ Mạt không thể không thừa nhận tài nấu nướng của đầu bếp cao cấp thực sự quá tốt! Về phần thứ đã ăn buổi trưa, cậu hiểu thành “Ức khổ tư điềm” (ngày nay đã hạnh phúc sung sướng, hồi tưởng lại quá khứ cực khổ) !
Rất nhanh, Randall cũng để bát đũa xuống.
Hạ Mạt nhìn Randall ăn sạch sẽ, ngay cả một chút vụn cơm đều không có; trái lại mình, nhìn là biết thấp hơn không biết bao nhiêu cấp bậc! Cho nên a, vương tử thủy chung là vương tử, cho dù làm cái gì đều làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.
Hạ Mạt lặng lẽ cảm khái trong lòng, sau đó đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề vô cùng nghiêm túc.
“Anh, anh phải đi về sao?”
Randall nhìn thời gian, “7 giờ rồi.”
“Anh, …” Hạ Mạt mất tự nhiên đứng lên, buông thỏng đầu, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn Randall, “Nếu như anh cũng trở về thì trong căn phòng lớn này cũng chỉ còn lại mình em…”
“…”
“Em, em cũng không có ý gì khác.

Chỉ là cảm thấy có chút sợ hãi.

Đã lớn như vậy còn chưa từng ở một mình, cảm giác thực sự rất âm trầm…”
Ý cười của Randall dần dần sâu, “Muốn cho ta lưu lại?”
“Ah?!” Vành tai Hạ Mạt ửng đỏ, nhìn chằm chằm mặt đất, “Anh có thể ở lại không? Sẽ không bị những người khác phát hiện sao?”
Randall không nói gì.
Không nhận được trả lời, Hạ Mạt liền vội vàng nói: “Em nói đùa, em làm sao sẽ không hiểu tình hình như thế? Anh chính là vương tử điện hạ, xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, cho nên…”
“Còn chưa chịu đi lên?”
“Ah?”
“Không phải muốn ta lưu lại sao? Còn không trở về phòng?”
“Anh, anh có thể ở lại sao?”
“Vì cái gì không thể?” Randall hỏi lại.
“Không phải nói muốn giữ bí mật sao?” Được rồi! Hạ Mạt quả thực cũng bị cái tin tức tốt này nện choáng váng đầu!
“Ta có biện pháp.” Randall ưu nhã đi đến lầu hai, chờ đi đến một nửa, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Phòng ngủ của em ở nơi nào?”
Hạ Mạt rốt cục khôi phục lại từ cơn chấn kinh, bước dài đi về phía trước, kích động nói: “Còn chưa có xác định! Thế nhưng em đã nhìn trúng một gian! Tầm mắt cực kỳ tốt!”
Cậu hưng phấn dẫn đường cho Randall.
Hai người đi đến phòng ngủ trên lầu hai.
Hạ Mạt chạy như bay vào phòng, khoái hoạt giới thiệu: “Cũng không tệ lắm đúng không! Lúc trước em đã xem qua, trang trí rất tốt! Giường cũng đặc biệt thoải mái! Anh tới thử xem?!” Cậu nhanh chóng kéo Randall ngã xuống giường.
Nơi dừng chân của xưởng chế tạo cơ giáp cũng chỉ là thuận tiện, muốn nói thật sự vô cùng thoải mái là điều không thể, cho nên câu nói “Giường rất thoải mái” này chẳng qua chỉ là cái cớ để Hạ Mạt thân cận với Randall mà thôi.
Hai người nằm ngửa ở trên giường.
Randall nghiêm túc quan sát mỗi một ngõ ngách trong phòng.
Hạ Mạt thì thừa cơ hội này, lén lút rồi lại không chút kiêng kỵ quan sát phần mặt nghiêng hoàn hảo của nam nhân.
Bỗng nhiên, Randall không hề có điềm báo trước quay đầu, Hạ Mạt bị tóm gọm, vội vàng cười cười chuyển dịch tầm mắt, ý đồ đứng dậy để lảng tránh xấu hổ, lại không nghĩ Randall vậy mà bắt lấy cánh tay của cậu!
Lực đạo nam nhân sử dụng cũng không lớn, Hạ Mạt lại vô cùng thuận theo ngã vào trong lòng hắn.
Từ sau lần thân mật lần trước, hai người vẫn tận lực duy trì khoảng cách khi ở chung.
Hạ Mạt vốn tưởng rằng sau khi tiến một bước với Randall thì khát vọng cùng hư không trung nội tâm có thể được hòa hoãn, nhưng mà trên thực tế, khát vọng của cậu với Randall lại càng thêm mãnh liệt, cậu như nghiện Randall, ở sâu trong nội tâm không ngừng có âm thanh thúc giục cậu đến gần Randall.
Cậu lặng lẽ tựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, hai mắt thích ý nhắm lại, trong hơi thở quanh quẩn lấy mùi hương nhàn nhạt mê người kia, chỉ trong nháy mắt, xao động trong nội tâm liền bình tĩnh hơn phân nửa.
Cằm của Randall chống ở trên đầu cậu, một tay ôm bờ vai của cậu, một tay quàng lấy eo của cậu.
“Mạt Mạt…”
“Hả?”
“Ta nghĩ bảo vệ em, nhưng mình lại vô năng như thế.”
“Điện hạ?” Hạ Mạt muốn ngẩng đầu, cánh tay đặt ở trên bờ vai lại cường thế đè cậu lại, làm cho cậu không thể động đậy.
“Hãy nghe ta nói, được không?” Thanh âm Randall rất thấp, có phần khàn khàn.
Hạ Mạt luôn cảm thấy thanh âm của Randall nghe buồn buồn, như khóc, cậu lập tức không dám nhúc nhích lung tung, “Uh, nghe lời anh.”
“Ta rất yêu em, vô cùng vô cùng yêu em.

nhưng là ta lại không thể cho em bất cứ cái gì, thân phận, địa vị, vinh quang, thậm chí là an toàn ta cũng không thể bảo đảm.

Dù vậy, em vẫn có thể yêu ta như trước sao?”
“Điện hạ…” Trong nội tâm Hạ Mạt có phần ê ẩm, cậu cách một tầng áo sơ mi mỏng, nhẹ nhàng hôn nhẹ lồng ngực của nam nhân, “Em biết anh đã tận lực, làm sao lại có thể trách anh, có lẽ anh không biết…”
Hạ Mạt nhắm mắt lại, trên mặt nét mặt vô cùng hạnh phúc, “Chỉ cần là vì anh, tất cả những cố gắng của em đều có ý nghĩa.

Cho nên, xin anh đừng có lại cảm thấy áy náy.

Vì anh trả giá toàn bộ, chính là phương thức em yêu anh.”
“Mạt Mạt, ta cam đoan với em, đời này chỉ thích một mình em…”
“Điện hạ, em biết…”
Trong phòng của Tiền Võ
Bốn người ngồi thành vòng.
Tiền Võ ngắt video, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây đã là cuộc điện thoại thứ 97 mà tôi nhận được hôm nay rồi.”
“Mục đích vẫn giống thế?”
“Ừm.”
“Những người này thật là vô sỉ! Lúc không biết thực lực của Hạ xưởng trưởng của chúng ta thì sợ hãi bị tuyển chọn! Giờ thì tốt rồi, biết rõ Hạ xưởng trưởng là chế tạo sư cấp quốc gia thì bắt đầu tìm mọi cách bấu víu quan hệ! Còn có thể lại không có giới hạn một chút sao?!”
“Chúng ta có thể ở lại hay không vẫn còn là vấn đề, cho nên Hạ xưởng trưởng vẫn còn chưa phải là nhà chúng ta.”
“Ây…”
“Ai, đều tại tôi, tại sao não lại ngừng hoạt động như vậy, vậy mà lại cho Hạ xưởng trưởng ăn dịch dinh dưỡng?”
“Tôi cũng vậy, làm sao sẽ lại khóc than trước mặt Hạ xưởng trưởng? Bị thuộc hạ đối đãi như vậy, Hạ xưởng trưởng nhất định cảm thấy thật mất mặt đúng không?”
Lập tức mọi người lại rơi vào hình thức tự phê bình tuần hoàn, Tiền Võ không nhịn được gõ bàn một cái, “Được rồi được rồi, hiện tại lại nói những lời kia có ích gì? Còn không bằng tranh thủ thời gian ngẫm lại tiếp theo nên làm như thế nào để có thể lưu lại!”
“Tiền đại gia có ý kiến gì không?”
“Muốn vãn hồi hình tượng của chúng ta trong lòng Hạ xưởng trường là điều gần như không thể, thế nhưng…”
“Cái gì?!”
“Ngăn cản những người khác càng tiếp xúc với Hạ xưởng trưởng vẫn là có khả năng!”
“Cái gì?? Ý là?”
“Các người hãy nghe tôi nói, chúng ta tốt xấu là công nhân do Hạ xưởng trưởng tự mình tuyển chọn, mà thân phận của tôi lại là nhân viên quản lý chung, những người khác nếu như muốn tiếp cận Hạ xưởng trưởng thì sẽ phải thông   qua tôi trước.

Nếu như tôi không đồng ý thì không phải bọn họ sẽ không có cách liên lạc với Hạ xưởng trưởng sao?! Chỉ cần không có cách nào gặp mặt, chúng ta có thể bị thay thế sao?”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng vậy a!”
“Gừng càng già càng cay!”
“Khà khà khà…”
Một khi bốn người bọn họ làm ra quyết định âm hiểm như vậy, thì những người muốn thông qua Tiền Võ tiếp cận Hạ Mạt đều hận đến răng ngứa ngứa!
“Lão già Tiền Võ kia! Cũng dám cố ý cắt đứt đề nghị video của ta!”
“Cậu tốt xấu còn có thể gọi, chỗ của tôi liên tiếp phát ra hơn 10 đề nghị đều ở vào trạng thái đường dây bận.”
“Vãi~? Mấy người Tiền Võ kia tại sao lại may mắn như vậy?! Lại có thể đụng tới nhân vật lợi hại như vậy!”
“Có thể trách người khác sao? Cơ hội rõ ràng là chạy từ tay của chúng ta.”
“Lúc ấy không phải là do tôi không biết Hạ xưởng trưởng lại lợi hại như vậy sao?! Nếu như biết rõ, cho dù là lên núi đao xuống vạc dầu tôi cũng muốn đi theo hắn!”
“Hối hận làm được cái gì? Nghe nói quản đốc của xưởng 9 Thiết Nhị đều muốn buông tha cho vị trí xưởng trưởng đi theo Hạ đại sư lăn lộn kìa! Nghĩ theo góc độ khác, cho dù Hạ xưởng trưởng có công khai chiêu mộ lần nữa thì cậu có thể đấu lại mấy vị xưởng trưởng kia không?”
“Còn muốn để cho người sống hay không?!”
Hết chương 204..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui