Sáng sớm hôm sau.
Trong Hoàng cung Tả Thiên điện, tẩm cung của Randall.
Trong mơ hồ, thứ đầu tiên mà Hạ Mạt cảm giác được chính là độ ấm sau lưng cùng với hương thơm thoang thoảng quanh chóp mũi, thoáng quay đầu, liền đối mặt với đôi mắt cực kỳ xinh đẹp kia, trong nội tâm tràn đầy, hạnh phúc vô cùng.
Mỗi khi rơi vào khoảnh khắc ngọt ngào này, cậu luôn sẽ khó mà tránh khỏi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra đời trước.
Nếu như lúc trước cậu có thể tỉnh ngộ sớm hơn thì có lẽ tất cả những thứ sau này đều sẽ không phát sinh, có lẽ hạnh phúc hiện tại đã sớm được cậu nắm vào trong lòng bàn tay…
“Ngẩn người?”
Hạ Mạt vội vàng hoàn hồn, “Điện hạ, ngài đã tỉnh, làm sao còn chưa rời giường…”
Dựa theo thói quen của Randall, lúc này hắn hẳn là đã sớm rời giường tập thể dục, hôm nay vẫn còn ngủ ở trên giường, cậu có thể tự kỷ cho rằng đây là bởi vì cậu sao?
Randall không nói lời nào, chỉ là cúi đầu hôn hình vẽ giọt nước màu lam trên cánh tay của cậu.
Hạ Mạt cảm thấy ngại ngùng cực kỳ, mất tự nhiên quay mặt đi, rồi lại nhịn không được nhìn về phía đó.
Đối với Omega mà nói, hình vẽ này cực kỳ bí mật, thậm chí có thể nói là bộ vị bí ẩn nhất, mặc dù cậu luôn cảm thấy mình là một người sến súa, nhưng đối mặt với sự vuốt ve trắng trợn của Randall như thế, vẫn là không nhịn được máu sôi trào, miên man bất định.
Randall buộc chặt cánh tay ôm chặt Hạ Mạt vào trong ngực, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Khó được có thể ngủ nướng, lại ngủ một lát?”
“Có thể như vậy sao?” bên tai Hạ Mạt đỏ bừng, “Nếu như bị người bên ngoài nghe được ngài tám giờ còn chưa chịu rời giường, nhất định sẽ nói ngài mê muội mất cả ý chí, hoang dâm vô độ…”
“Hoang dâm vô độ?”
“Không, ý của em là…”
“Em cảm thấy ta là người như vậy?” Randall tựa hồ cố tình trêu chọc, há miệng ngậm lấy vành tai của cậu, lúc nặng lúc nhẹ mút vào.
Hạ Mạt bị động tác mập mờ như vậy làm cho tâm hoảng ý loạn, cậu muốn giữ tỉnh táo trước mặt Randall, nhưng tin tức tố dày đặc vờn quanh người lại có sức hấp dẫn chí mạng, làm cho cậu thật muốn cứ như vậy mà trầm luân trong đó.
“Đêm qua em ngủ thật là sớm.”
Giọng nam trầm thấp mang theo lười biếng cùng khàn khàn đặc trưng của sáng sớm, như lông vũ phẩy qua tim.
Hạ Mạt rụt cổ lại, căng thẳng toàn thân!
“Biết rõ em gần đây rất mệt mỏi, cho nên tối hôm qua luôn luôn lặng yên nằm ở bên cạnh em, thế nhưng hôm nay…”
Hạ Mạt mẫn cảm phát giác được có gì đó trơn ướt lướt qua cánh tay trái, cậu không khỏi run lên, thanh âm nói chuyện đều run run, “Điện hạ…”
Randall cũng không ngẩng đầu lên, chuyên chú hôn phần da thịt luôn luôn hấp dẫn hắn kia, “Lúc chỉ có hai người, gọi tên ta.”
“Vâng, Randall.”
Hạ Mạt hung hăng nhắm một con mắt lại.
Được rồi được rồi, chẳng qua là lười biếng một ngày mà thôi, dân đi làm còn phải có hai ngày nghỉ a, huống chi cậu chỉ là một học sinh? Làm đủ chuẩn bị tâm lý, cậu cũng không xấu hổ nữa, quay người mặt đối mặt với Randall, nhắm mắt chu môi, một bộ mặc người chà đạp.
Randall cười nhẹ, chóp mũi chống đỡ lấy chóp mũi của cậu, “Bằng lòng?”
“Bằng lòng.”
“Ừm.”
“Ta sẽ cho em ăn no.”
—— ——
Bởi vì sáng sớm Randall đã thông báo với mấy người Lance cho nên bọn họ đều vô cùng ăn ý không đến quấy rối.
5 giờ chiều, sau khi tan học, Lance vừa ra phòng học liền gặp phải Trương Lợi.
Khí sắc của Trương Lợi cũng không phải cực kỳ tốt, tròng trắng mắt ố vàng phủ kín tia máu, hơn nữa quan trọng nhất là, sức quan sát từ trước đến nay không sai Trương Lợi vậy mà không nhìn thẳng y, đi ngang qua người y?!
Tình huống thế nào?
Tồn tại chói mắt giống như minh tinh như y vậy mà bị không thấy?!
Y căm giận bất bình nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Lợi một hồi lâu, hai, ba bước đuổi theo, một cái tát vỗ vào trên bả vai hắn, “Này!”
Trương Lợi toàn thân run một cái, quay đầu trông thấy là y, kéo lên khóe miệng hỏi: “Lance điện hạ, ngài không có ý định hồi cung?”
Lance ghét bỏ nhìn hắn, “Không muốn cười cũng đừng cười, giống như là khóc vậy.”
Sắc mặt Trương Lợi cứng đờ, ngụy trang cũng chầm chậm trút đi.
Hai người chầm chậm đi trên đường, Trương Lợi thủy chung không có chủ động nói lời nào.
Lance càng xem càng cảm thấy bồn chồn, cái tên này bình thường là người vô sỉ đến mức nào a, làm sao bỗng nhiên học ngoan? Quả thực làm cho y không thích ứng được ah! Do dự liên tục, y tùy tiện tìm một cái chủ đề, “Trần Khiết không cùng với cậu?”
Trương Lợi như trước cúi đầu, “Hắn là Alpha, tớ là Beta, tại sao lại ở cùng nhau?”
“Cái gì???”
Trương Lợi ngẩng đầu, trông thấy nét mặt nghi ngờ của Lance, lập tức kịp phản ứng, vì vậy giải thích nói: “Ờ, tớ là nói, phân loại nhân chủng của chúng tớ không giống nhau, làm sao sẽ đi học chung?”
“Trưa hôm nay lúc ăn cơm cũng không nhìn thấy hắn, sẽ không phải là đối chiến với Hắc Vương Tinh xong vẫn chưa hồi phục lại đấy chứ?”
“Có lẽ.”
“Thật yếu! Bổn cung đại triển thần uy trong cuộc phản đánh lén cũng không mệt mỏi như hắn.
Chẳng qua chỉ là đối phó với hai ba khung cơ giáp hình người đã mệt mỏi thành như vậy… Xem ra cũng không phải Alpha nào cũng có thể lực tương đương như hoàng huynh.” Nói đến đây, Lance liền chuyển chủ đề, nhỏ giọng bát quái nói: “Biết không? Tối hôm qua Hạ Mạt ngủ lại!”
“Đại khái đoán được.”
“Làm sao cậu biết?”
“Đêm qua Randall điện hạ phát tin nhắn, bảo hôm nay hắn và Hạ Mạt sẽ không tới trường học, tớ liền đoán được.”
“Đoán còn rất chuẩn.
Chà chà!” Lance để sát vào Trương Lợi, tễ mi lộng nhãn nói: “Buổi sáng hôm nay lúc bổn cung đi ra ngoài bên hoàng huynh còn chưa có động tĩnh! Tớ đoán tối hôm qua bọn họ nhất định là đại chiến 300 hiệp! Cố gắng chế tạo hoàng điệt cho bổn cung!”
“Thật sao?”
“Chẳng lẽ không! Cậu nghĩ a! Hạ Mạt là chế tạo sư ngàn năm khó gặp, hoàng huynh là quan chỉ huy quân sự anh tuấn tiêu sái văn võ song toàn, chậc chậc chậc, một người là Omega, một người là Alpha, thật xứng ah! Tương lai sinh ra hài tử nhất định vừa thông minh vừa đẹp, đương nhiên, một hài tử vẫn chưa đủ, tốt nhất có thể…”
Câu nói kế tiếp Trương Lợi trên cơ bản không nghe được nữa, bên tai của hắn chỉ không ngừng mà tái diễn “Một người là Omega, một người là Alpha, thật xứng”, những lời này trong đầu vô hạn tuần hoàn, làm cho hắn nhịn không được đầu váng mắt hoa.
Lance tiếp tục thao thao bất tuyệt nói xong tưởng tượng về tương lai tốt đẹp của Randall với Hạ Mạt, căn bản không có chú ý tới sắc mặt của Trương Lợi càng ngày càng khó coi
Chờ hai người tới đại lộ, lúc sắp chia tay, Trương Lợi bỗng nhiên ngã xuống đất ngất đi!
—— ——
Bệnh viện Hoàng gia, trong phòng bệnh đơn.
Trương Lợi chậm rãi mở to mắt, đập vào mi mắt đều là màu trắng không dính tí bụi nào
Ý thức còn có chút hỗn độn, hắn nghe thấy được thanh âm hưng phấn của Lance, “Tỉnh tỉnh! Rốt cục tỉnh!” Hắn chầm chậm quay đầu, nhìn về phía phát ra thanh âm, Lance, Randall, Hạ Mạt, Vu Triết…
Duy chỉ có không có người kia.
Quả nhiên là bởi vì lời tỏ tình ngu xuẩn kia, cả bạn đều làm không được?
Trong nội tâm rất khó chịu, lại cố nén không có biểu hiện ra ngoài, vụng trộm hít sâu nhiều lần, hắn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hạ Mạt nói: “Tám giờ tối.
Cậu ngủ mê ba giờ.”
Lance ngồi ở mép giường, “Kiểm tra nói lúc cậu té xỉu thể xác và tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, tốt nhất nằm viện tĩnh dưỡng hai ngày.
Vẫn thật không nghĩ tới, người của tiểu đội chúng ta một người so một người yếu, ngay cả Omega như bổn cung cũng không bằng.”
“Thật ra…” đôi mắt của Trương Lợi nhìn về phía lối ra, trong lòng của hắn thực sự hy vọng vào lúc này trông thấy cái gì, thế nhưng cánh cửa đóng chặt cơ bản không chịu đáp ứng kỳ vọng của hắn, “Chỉ là nhất thời không chú ý, chẳng mấy chốc sẽ tốt.”
Lance đặc biệt tỉ mỉ nhìn nhìn các hạng chỉ tiêu trong màn hình “Về sau cũng đừng như vậy.
Thân thể của mình mình phải chiếu cố tốt.
Huống hồ hiện tại các thúc thúc lại không ở Hoàng thành, một mình cậu ở càng thêm phải cẩn thận.”
“Ừm.”
Thấy bên Lance dặn dò không sai biệt lắm, Hạ Mạt nói: “Cậu nhất định đói bụng đúng không, Randall điện hạ tự mình làm đồ ăn, ngửi rất thơm.”
Trương Lợi khẽ khom người, “Tạ điện hạ.”
Randall khoát khoát tay, ánh mắt rơi vào trên người hắn phức tạp khác thường, “Hai ngày nữa chính là cuối tuần, hãy dưỡng tốt thân thể.”
“Ừm.”
Mấy người cùng làm, đồ ăn rất nhanh được dọn lên bàn.
Đồ ăn thanh đạm lịch sự tao nhã, Trương Lợi lại không có cảm giác đói, nhưng nghĩ tới thức ăn trong chén chính là Randall tự tay làm, liền cường chống ăn hết.
Lance trông thấy trong chén đều hết, khích lệ nói: “Biểu hiện rất không tệ, nhanh nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Trương Lợi một lần nữa nằm dài trên giường, “Bên của tớ không có gì đáng ngại, hai vị điện hạ, Hạ Mạt, Vu Triết, các cậu đều trở về đi.”
Hạ Mạt do dự nhìn nhìn Randall, nói với Trương Lợi: “Một người nằm viện, nếu như không có người chiếu cố thì rất cô đơn a?”
Randall nói: “Ba người các em trở về đi, ta lưu lại cùng hắn.”
Trương Lợi lập tức muốn phản đối, “Điện hạ…”
Randall khoát khoát tay, ra hiệu hắn nghỉ ngơi thật tốt.
“Điện hạ, tớ thật …”
“Cậu không nghe thấy mệnh lệnh của bổn cung?”
Trương Lợi lập tức phục nhuyễn, mắt hạ xuống nói: “Vâng…”
Sau khi ba người Hạ Mạt rời đi, Randall đóng cửa phòng, kéo một cái ghế, ngồi ở cạnh giường bệnh.
Hắn không nói lời nào, Trương Lợi cũng không nói chuyện.
Phòng bệnh bởi vì hai người trầm mặc mà lộ ra áp lực khác thường, sau khi yên tĩnh chừng mười phút đồng hồ, Randall rốt cục nói: “Là vì Trần Khiết, đúng không?”
Hết chương 221.