Con ngươi của Trương Lợi co rụt lại.
Randall chú ý tới phản ứng của hắn, thở dài một hơi, “Ta đã sớm biết.
Ngay từ đầu ta rất lo lắng, nghĩ là, cậu thông minh như vậy, nên biết đúng mực, lại không nghĩ rằng…”
Trương Lợi quay đầu, ngoan cường không nói lời nào.
“Không phải ta muốn cậu buông tha chỉ hi vọng là cậu không cần bởi vì tình cảm thương tổn chính mình.
Cậu và Trần Khiết cùng chơi với nhau từ nhỏ, vô cùng hiểu biết tính cách của nhau.
Hắn rất trọng tình cảm, cũng luôn luôn coi cậu là bạn thân.
Từ bạn chuyển đổi thành người yêu không phải đơn giản như vậy.
Huống chi vị trí của cậu ở trong mắt hắn cơ bản đã thành hình.”
Trương Lợi chậm rãi nhắm mắt lại, “Tớ hiểu, điện hạ.”
“Cậu có thể nghĩ thông là tốt nhất, mọi thứ không thể cưỡng cầu.
Nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Ừm.” Trương Lợi xoay người, đưa lưng về phía Randall.
Hắn đã sớm nghĩ tới sự việc có thể sẽ phát triển như vậy, nhưng vẫn là bỏ mặc cho nó xảy ra.
Từ đêm qua, hắn cũng đã nghĩ đến mọi việc, chỉ là nhất thời không có cách nào thay đổi tâm tình, mới xuất hiện tình huống hôm nay.
Qua một thời gian ngắn là sẽ được?
Chỉ cần không đi tận lực nhớ tới, thời gian sẽ hòa tan hết thảy.
—— ——
Hạ Mạt, Lance cùng Vu Triết cùng đi ra khỏi bệnh viện.
Sau khi tạm biệt Vu Triết, liền chỉ còn lại có Hạ Mạt cùng Lance.
Lance nói: “Cậu còn chưa có phi thuyền, tớ đưa cậu.”
Hạ Mạt sảng khoái đáp ứng.
Hai người một trước một sau tiến vào phi thuyền, Hạ Mạt ngồi trên ghế dựa, có phần bồn chồn, “Tớ đã nghĩ là tại sao luôn cảm thấy thiếu một người rồi mà! Trần Khiết đi đâu vậy?”
“Không biết, cả ngày không thấy nhân ảnh.”
“Gọi cho hắn?”
“Được, cậu thử xem.”
“Được.” Lance mở ra quang não, điều tra danh bạ, phát ra đề nghị video với Trần Khiết
Không bao lâu, video được kết nối.
Bên Trần Khiết vô cùng tối, nam nhân tùy ý ngồi dưới đất, xem ra rất chán chường.
Lance bĩu môi lầm bầm, “Đây là làm sao vậy? Cả đám đều là lạ.
Trương Lợi là như thế này, Trần Khiết cũng là như vậy.”
Hạ Mạt giật nhẹ vạt áo của hắn, sau đó nói với Trần Khiết: “Trương Lợi ngã bệnh, cậu…”
“Cậu nói cái gì?!” Trần Khiết đột nhiên nhảy dựng lên, con mắt trừng rất lớn, “Trương Lợi ngã bệnh?!”
“Ừm.” Hạ Mạt bị phản ứng kịch liệt của Trần Khiết hù dọa, liền vội vàng nói: “Xế chiều hôm nay hắn té xỉu, Lance điện hạ đưa hắn đến bệnh viện…”
“Bệnh viện nào?!”
“Bệnh, bệnh viện Hoàng gia…”
Lời Hạ Mạt còn chưa hết, video đã bị “Răng rắc” chặt đứt kết nối.
Cậu nghi ngờ nhìn Lance, “Đây là thế nào? Đột nhiên nhiệt tình như vậy?”
Lance sờ lên cằm, phỏng đoán nói: “Đây là thanh mai trúc mã a.”
—— ——
Lance đưa Hạ Mạt đến cổng ký túc xá của Thính Vũ hoa viên, sau đó liền điều khiển phi thuyền rời khỏi.
Hạ Mạt đi vào tiệm tạp hóa, vừa vặn trông thấy Ngọc Chương đang tại chuyển thùng hộp.
Cái kia thùng hộp rất nặng, Ngọc Chương đang gắng sức chuyển đồ.
Hạ Mạt muốn xông tới giúp đỡ, bên cạnh lại có một nam nhân xa lạ xông ra, tiếp nhận thùng hộp trong tay Ngọc Chương, dễ dàng chuyển đến trong góc.
Hạ Mạt nhìn chằm chằm người đàn ông kia thật lâu, thẳng đến xác định thân phận của hắn, mới đi đi vào, cao hứng nói: “Con đã trở về.”
Ngọc Chương nghe thấy thanh âm, vội vàng quay đầu, trông thấy Hạ Mạt, lập tức kích động đến hốc mắt đỏ lên, “Thật là may vì không có chuyện gì, thật là may vì không có chuyện gì.”
Hắn hai, ba bước đi qua, đánh giá từ đầu đến chân Hạ Mạt một lần, sợ cậu thiếu tay thiếu chân.
Hạ Mạt bị bộ dáng luống cuống của hắn chọc cười, “Ba ba, con không sao, rất tốt.” Nói xong, cậu nhìn qua nam nhân đứng ở phía sau Ngọc Chương, lặng lẽ làm hình dáng phát âm “Cha”
“Dạ dạ dạ, không có việc gì là tốt rồi.” Chờ Ngọc Chương kiểm tra xong, hắn hỏi: “Ăn xong bữa tối chưa?”
“Trong Hoàng cung đã ăn rồi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ngọc Chương quay đầu nói với nam nhân cao lớn: “Buổi tối hôm nay đóng cửa sớm một chút đi, Mạt Mạt thật vất vả trở về một chuyến, em còn có lời muốn nói với nó.”
“Được.”
Nam nhân thu dọn chỉnh tề đồ đạc trong cửa hàng, khóa cửa, sau đó vô cùng tự giác đi đằng sau Ngọc Chương cùng Hạ Mạt, cùng bọn họ trở lại ổ nhỏ trên lầu hai.
Trong phòng, tất cả bức màn đều được đóng chặt, trong phòng lóe lên hai ngọn đèn nhỏ hơi yếu.
Nam nhân dùng cớ sửa sang lại giường chiếu, sáng tạo cơ hội cho hai cha con
Hạ Mạt cùng Ngọc Chương ngồi ở trên ghế sofa, bàn bạc chuyện đã xảy ra ở FV 700.
“Thật sự là quá kinh hiểm, nếu như không có vài món vũ khí bảo vệ tính mạng kia, ba ba chẳng phải không còn nhìn thấy con rồi…”
“Làm sao lại như vậy?” Hạ Mạt nói: “Cho dù không có những vật kia, Randall điện hạ cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ con.”
“Randall điện hạ, Randall điện hạ, ta xem con a, là bị điện hạ triệt để mê hoặc đúng không?”
“Ngài không phải vẫn luôn biết sao?”
“Ba ba hy vọng con sớm có thể kết thúc cuộc sống che che lấp lấp khổ sở, cũng không biết cuộc chiến giữa hai đảng khi nào mới kết thúc a.”
“Rất nhanh.” Hạ Mạt nói: “Chỉ cần chờ Hoàng đảng tích trữ đầy đủ sức lực, mặc dù nội các đảng không muốn, chúng ta cũng muốn tiến hành phản kích.”
“Ai… Nghe cha con nói, hôm nay con không đi học?”
“Ừm.”
“Cùng Randall điện hạ cùng một chỗ?”
“Đúng rồi.”
Ngọc Chương chần chừ một lát, nói: “Cùng ba ba vào phòng.”
Sau khi Hạ Mạt đi vào, Ngọc Chương đóng cửa lại, nói: “Cho ba ba xem hình vẽ của con đi.”
“Ah?”
“Chỉ là muốn nhìn xem, không có ý tứ gì khác.”
“Vâng.” Hạ Mạt cởi áo khoác, vén lên ống tay áo, lộ ra cánh tay.
Ngọc Chương thấp thỏm dò xét hình vẽ giọt nước, thấy nó không có bất kỳ biến hóa nào, lập tức yên tâm, “Còn nhớ rõ chuyện ba ba nói với con chứ?”
“Cái gì?”
“Nhìn xem trí nhớ của con kìa.” Ngọc Chương quả thực là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Mỗi lần sau khi kết thúc chuyện phòng the, nhớ rõ trong vòng ba ngày kiểm tra cánh tay của mình, nếu như hình vẽ này biến sắc thì có nghĩa là con đã mang thai.”
“Ah?” Hạ Mạt vội vàng cẩn thận quan sát cánh tay của mình.
Ngọc Chương nói: “Bây giờ còn chưa có.
Làm sao, vội vã muốn?”
“Thật ra… Hì hì, cũng không phải.” Hạ Mạt gãi gãi đầu phát, “Con cùng với điện hạ tổng cộng cũng chỉ hai ba lần như vậy, cho dù không có phòng hộ, đều khó có khả năng mang thai nhanh như vậy, huống chi vẫn có biện pháp.”
“Cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm.
Hôm nay thế cục rung chuyển, nếu như ở trong khoảng thời gian mấu chốt này con lại hoài hài tử, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Hoàng đảng.
Đây vẫn chỉ là thứ nhất.
Thứ hai, nhân loại sau khi chuyển đến Lạp Hỗ tinh cầu, thụ thai vốn là vô cùng khó khăn.
Điều này cũng làm cho thai đầu càng ngày càng trở nên quan trọng.
Chỉ cần thai đầu của con giữ được thì sau này sẽ bớt nguy hiểm hơn rất nhiều.
Ngược lại, nếu như thai đầu của con không giữ được thì lần thụ thai kế tiếp sẽ vô cùng khó khăn.”
“Đã biết, đã biết.” Hạ Mạt kéo cánh tay Ngọc Chương, “Ba ba, lo lắng cho con còn không bằng hiện tại tha thứ cho cha, cùng cha sinh một đống đầu củ cải khả ái.”
“Nói bậy bạ gì đó? Ta đều bao nhiêu tuổi rồi, lại nói, ta còn chưa có tha thứ cho hắn.” Ngọc Chương bị Hạ Mạt đẩy ra khỏi gian phòng, vừa vặn gặp được Vị Chinh vừa đi ra khỏi gian phòng bên cạnh.
Hắn lúng túng ho khan hai tiếng, đẩy ra cánh tay Hạ Mạt, giải thích nói: “Đừng, đừng nghe đứa nhỏ nói bậy.”
Vị Chinh cười cười, “Mạt Mạt nói rất đúng.
Hai chúng ta cũng chỉ mới 40 tuổi, hiện tại Mạt Mạt đã lớn, chúng ta cũng có thể lại…”
“Đúng nha, ba ba, con cũng muốn có một đứa em trai.”
Ngọc Chương quả thực bị hai người ăn ý phối hợp khí cười, “Hai người các ngươi, cha con hai người các ngươi không giữ nguyên tắc cùng nhau khi dễ ta đúng không?”
“Nào dám ah?” Hạ Mạt dắt lấy cánh tay Ngọc Chương làm nũng, “Chúng con chẳng qua là ăn ngay nói thật.
Lại nói, cha hai ngày ba bữa chạy sang bên này, chẳng lẽ ngài cũng không cần cho chút dấu hiệu? Thuê người làm còn phải trả tiên công a, huống chi vị này còn là nguyên soái Vị Chinh của Lạp Hỗ tinh cầu?”
“Chỉ con biết nói chuyện.” Ngọc Chương xoa bóp chóp mũi Hạ Mạt.
Hạ Mạt tinh quái đẩy hai người về phía phòng ngủ.
Trải qua thời gian dài khảo nghiệm Vị Chinh, Ngọc Chương cảm thấy người này xem như thật lòng sám hối.
Trong vòng mấy tháng này, Vị Chinh luôn tìm cơ hội đến tiệm tạp hóa giúp đỡ, hắn chưa bao giờ nói những lời nói nịnh nọt, chỉ là hành động thực tế cũng đã làm cho hắn đại khái đã đồng ý sự tồn tại của hắn.
Do đó, Ngọc Chương cũng liền ỡm ờ đi vào phòng.
Cửa phòng bị Hạ Mạt đóng lại.
Không gian tựa hồ trong nháy mắt trở nên hẹp hòi thiệt nhiều.
Ngọc Chương không được tự nhiên quay đầu, không đối mặt với Vị Chinh.
Từ khi gặp lại lần nữa, nhận ra nhau, bọn họ còn chưa từng ở trong phòng ngủ cùng nhau, vừa nghĩ tới chuyện có thể xảy ra tiếp theo, trong nội tâm Ngọc Chương thấp thỏm vô cùng.
“Ta sẽ không miễn cưỡng em.” Vị Chinh thủy chung đứng cách Ngọc Chương 2 mét, hắn kéo xuống mặt nạ, thả ôn nhu âm nói.
Ngọc Chương nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt rơi xuống trên giường, bỗng nhiên khẩn trương không rõ, “Trong khoảng thời gian này thời tiết có phần lạnh, em đi lấy một cái chăn bông lại đây.”
“Ngọc Chương.” Vị Chinh bỗng nhiên đưa tay níu lại hắn.
Ngọc Chương cúi thấp đầu, “Cái gì?”
“Ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em, nhưng hãy nói cho ta biết, một ngày nào đó em sẽ lại một lần nữa tiếp nhận ta, đúng không?”
Hết chương 222..