Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Đợi hiệu trưởng Frankie giới thiệu xong xuôi, các phóng viên đã hiểu khá rõ về thành viên của các tiểu đội
Laurent đoan chính ngồi trên ghế, nhìn không chớp mắt, tận lực duy trì phong độ bình thường của mình, nhưng vấn đề ngay ở chỗ ngay khi gã nghe được những lời bàn luận ở phía sau, cái gì “Áp súc là tinh hoa”, “Nhiều người chưa hẳn có thể thắng”, “khí chất lãnh tụ của Randall điện hạ” vân vân…, quả thực làm cho gã giận điên lên!
Randall vẫn là đối thủ cạnh tranh của gã, từ nhỏ đến lớn đều là vậy!
Mặc dù gã vẫn luôn tìm cách thông qua những phương thức khác để làm ngắn lại chênh lệch về phân loại nhân chủng giữa gã và Randall, nhưng tại sao gã đã cố gắng nhiều như vậy mà lại không người nào có thể thấy trả giá, thành quả của gã?!
Không công bằng!
Đơn giản là chênh lệch giữa Alpha và Beta làm cho dù gã có cố gắng hơn Randall gấp một trăm lần thì cũng sẽ không cách nào nhận được công nhận!
Dựa vào cái gì?!
Cũng bởi vì Randall là Alpha mà gã Laurent lại là Beta?!
Laurent mím môi thật chặc, toàn thân vì căng cứng quá độ mà run rẩy.
Ngồi ở bên cạnh gã chính là một Alpha, hắn chú ý tới tình huống của Laurent, nhẹ nhàng mà đụng đụng bờ vai của gã, bản ý của hắn rất là hảo tâm nhắc nhở, lại không nghĩ Laurent bỗng nhiên nắm mở ra tay của hắn, tàn khốc nói: “Đừng chạm tôi!”
Alpha bị nét mặt hung ác của gẫ chấn động, rất nhanh liền dịch chuyển ánh mắt, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Tôi chỉ là nhìn thấy cậu đang ngẩn người, nhắc nhở cậu mà thôi.”
“Tôi không cần anh nhắc nhở!”
Alpha hơi nhíu mày nhìn gã một cái, thầm nghĩ hôm nay cái tên này ăn thuốc nổ hả? Nói chuyện nóng nảy như thế?
Sau thời gian ngừng lại ngắn ngủi, Frankie nói tiếp: “Tổng cộng có 124 tinh cầu tham gia giải đấu liên minh giữa các tinh cầu này, tương ứng cũng có 124 trường học cao cấp.

Những học sinh đến từ các trường học này đều là những nhân tài kiệt xuất nổi tiếng.

Các em đang ngồi ở đây đang chuẩn bị thi đấu cùng với các nhân tài có trình độ cao nhất của các trường cao cấp, ở chỗ này, thầy muốn tiễn các em bằng sáu chữ.”
Hơi ngưng lại, Frankie dõng dạc nói: “Đó chính là, đoàn kết, kiên trì, phấn đấu! Hy vọng mọi người ghi nhớ sáu chữ châm ngôn này, trong trận đấu tuần sau, phát huy tinh thần đoàn đội, lấy thừa bù thiếu, dũng mãnh tranh giành số một!”
Đại hội động viên diễn ra tầm nửa giờ cũng theo đó mà chấm dứt.
Bảy người Randall đi ra khỏi phòng họp quốc tế.
Trương Lợi đang nói cho Hạ Mạt, Vu Triết cùng Lance về phúc lợi của đoàn đội dự thi mà hắn nghe ngóng được, còn không đợi hắn nói hết lời, liền nghe phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc khác thường.
“Hai vị điện hạ, xin dừng bước.”
Đậu xanh rau má, Laurent lại muốn làm cái trò gì? Trương Lợi yên lặng chửi bậy.
Randall dừng chân, nhìn lại, tiểu đội mười người do Laurent cầm đầu đang đi tới.

Thần sắc hắn lãnh đạm hướng bọn họ gật gật đầu.
Laurent cười nhẹ nhàng mà đi đến trước mặt hắn, khẽ khom người hành lễ.
Lance liếc mắt, căn bản không muốn nhìn thấy nét mặt giả tạo của Laurent
“Mấy vị đi thật là nhanh.

Từ nay quan hệ giữa chúng ta đã là vừa hợp tác vừa cạnh tranh, nghĩ lại nội tâm thật là thấp thỏm không yên.”
Lance nhướng mày nhìn gã, “Làm sao, sợ thua?”
Các phóng viên vốn đang định tản ra lại nhìn thấy hai tiểu đội nói chuyện, căn cứ bản tính nhiều chuyện, dứt khoát dừng bước lại cầm lấy camera nhắm ngay bọn họ.
“Tự nhiên không phải.” Ánh mắt liếc qua cameras quay về phía bên này, Laurent tươi cười, “Chúng ta cùng thuộc Exxon, cùng thuộc Lạp Hỗ tinh cầu, cho dù thắng lợi thuộc về các ngài hay thuộc về tôi thì tôi đều cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
Lance cùng Hạ Mạt trao đổi ánh mắt: Người này còn có thể càng dối trá một chút sao? Nếu như không phải cameras ngay tại bên cạnh, gã sợ là đã triệt để tiết lộ bản tính chứ?!
Randall vẫn như cũ không bởi vì lời nói của Laurent mà thay đổi chút nào, “Cậu đặc biệt đuổi theo, chính là vì nói mấy câu nói đó?”
Sắc mặt Laurent ngưng tụ, hoàn toàn không nghĩ tới Randall lại có thể không nể mặt trước nhiều ký giả như vậy, gã cho rằng Randall ít nhất sẽ cùng gã qua loa hai câu, không nghĩ tới người này lại ngay cả qua loa cũng không muốn? Là hắn đánh giá cao EQ của Randall sao?
Randall thấy gã nãy giờ không nói gì, nhạt nói: “Nếu cậu không còn gì khác thì bọn ta đi trước.”
Nói xong, hắn căn bản không cho thời gian để Laurent trả lời, trực tiếp quay người rời khỏi, sáu người còn lại của tiểu đội cũng đi theo phía sau lưng hắn.
Laurent sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm bóng lưng của đoàn người Randall, cả buổi cũng không có động tĩnh.
Beta nữ ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Đại nhân, chúng ta có phải cũng nên rời khỏi không?”
Laurent mặt đen lên liếc nữ nhân kia, hạ giọng nói: “Nếu không cô còn muốn ở lại chỗ này làm gì? Mất mặt xấu hổ sao?!”
Beta nữ vội vàng cúi đầu xuống, trên khuôn mặt tràn đầy uất ức cùng phẫn nộ
Người bên cạnh nữ Beta trông thấy nét mặt của nàng, nhao nhao vụng trộm đưa mắt ra hiệu cho nàng, để cho nàng nhất định phải khống chế cảm xúc.
Ánh mắt chuyển dời đến bên Randall
Bảy người ngồi trên phi thuyền, Hạ Mạt cùng Lance không hẹn mà cùng kêu to: “Không cần lên khóa?! Có phải như là tớ (bổn cung) đang hiểu không?!”
Trương Lợi bắt chéo hai chân, đặc biệt đại gia uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: “Ừ, lúc nãy tớ đang định nói với hai người cậu chuyện này, chỉ tiếc bị Laurent cắt đứt.”
“Bắt đầu từ ngày mai chúng ta không cần đến trường học?!” Lance nắm chặt cổ áo của Trương Lợi lay động, làm cho cà phê trong tay hắn tràn ra đầy đất
Randall lắc đầu, thấp giọng nói: “Hình tượng.”
Lance lập tức buông cổ áo của Trương Lợi ra, khôi phục cao lãnh, y đặt mông ngồi trên ghế dựa, hai tay thả ở trên đầu gối, khí chất cả người muốn bao nhiêu cao lãnh thì có bấy nhiêu cao lãnh.
Trần Tuấn Vũ tựa ở bên cạnh cửa sổ, trông thấy bộ dáng tinh quái của Lance, trong ánh mắt càng ngày càng nhu hòa.
Trương Lợi tự nhận xui xẻo để ly xuống, “Chẳng lẽ không, trên web trường đã chính thức thông báo”.

Hắn mở web ra cho mọi người xem, Lance tỉ mỉ xem hết một lần, lúc này mới khoan khoái dễ chịu dựa vào ghế, vẻ mặt tự chơi tự vui.
Hạ Mạt mở trừng hai mắt, vẫn còn có chút không thể tin được loại nhân bánh từ trên trời rơi xuống này, “Hôm nay mới thứ ba, nói cách khác chúng ta còn có tận năm ngày để nghỉ ngơi?”
Randall bất đắc dĩ nhìn cậu, “Là nghỉ ngơi và hồi phục, không phải nghỉ ngơi.”
“Ah? Hai cái này khác nhau ở chỗ nào?”
Trương Lợi nói bổ sung: “Trường học cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi dài như vậy không chỉ là để hồi phục lại tâm tình, mà còn để cho chúng ta tiến hành huấn luyện quen thuộc đoàn đội, kể ra chuẩn bị vũ khí, điều chỉnh tình trạng cơ thể của thành viên, nghiên cứu về sân thực chiến các loại.

Cho nên mấy ngày nay nói hoa mỹ một chút thì là nghỉ ngơi và hồi phục nhưng thực ra cũng không dễ dàng.”
“Ah?” Lance lập tức biến thành mặt khổ qua.
Giống như là để chứng thực lời nói của Trương Lợi, năm ngày kế tiếp, đối với Lance mà nói thực sự giống như là  địa  ngục.
Thời gian nhanh chóng đi đến tối chủ nhật, đó chính là một ngày trước giải đấu.
Bảy người mở ra quang não tiến hành một hội nghị ngắn.
Randall cùng Hạ Mạt ngồi ở trước bàn sách, trước mắt theo thứ tự là hình chiếu ba chiều của năm người Lance, Trần Tuấn Vũ, Trương Lợi, Vu Triết cùng Trần Khiết.
Trương Lợi đầu tiên nói ra: “Nhắc mọi người hai chuyện.
Một, căn cứ vào quy định của nhân viên nhà trường, 7 giờ sáng mai tất cả mọi người phải tập trung ở sân vận động Triều Huy để tiến hành xuất phát.

Cho nên bên chúng ta yêu cầu là, đội viên phải đến sân vận động Triều Huy vào 6h55.
Hai, mọi người phải chuẩn bị đầy đủ đồ dùng dùng trong năm ngày này, thiếu một thứ cũng không được.”
Sau khi nói xong, hắn gật gật đầu với Randall.
Randall tiếp lời, “Thông qua phân tích lúc trước, tất cả mọi người đều nhận thức rõ được tầm quan trọng của giải thi đấu lần này.

Giải đấu tinh cầu lần này, không chỉ quan hệ đến an nguy cá nhân của chúng ta, còn quan hệ đến an nguy của toàn bộ Lạp Hỗ tinh cầu.

Cho nên, chúng ta phải làm cho tiểu đội của Laurent không có bất kỳ cơ hội nào đánh bại chúng ta; tiếp theo, nhất định phải đề phòng mọi lúc, phòng ngừa Hắc Vương tinh tập kích.”
“Vâng!”
Randall: “Nếu như mọi người không có nghi vấn, hội nghị hôm nay liền kết thúc ở đây, mọi người dành thời gian nghỉ ngơi.

Ngày mai nhớ rõ sáng sớm.”
Ngắt video, Randall cùng Hạ Mạt trở lại phòng ngủ.
Hạ Mạt ngồi ở bên giường, luôn cảm thấy trái tim đập “pằng pằng pằng”, giống như có gì chuyện không tốt sắp xảy ra.

Cậu không tự chủ nói với mình là do giải thi đấu sắp tới mà hồi hộp, nhưng mà lý do này lại không có một chút tác dụng nào.
Randall đã thay đổi áo ngủ, chú ý tới vẻ mặt hốt hoảng của Hạ Mạt, vì vậy ngồi ở bên cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Mạt nắm tay của hắn, đặt ở lồng ngực của mình, “Anh có thể cảm giác được không? Nó nhảy rất nhanh.”
Bàn tay lớn gần như bao trùm hơn phân nửa lồng ngực của Hạ Mạt, Randall hơi nhếch miệng, “Ngày mai là ngày đầu tiên của giải đấu, thể lực tiêu hao đặc biệt lớn, ta không muốn gia tăng gánh nặng cho thân thể của em bây giờ.

Cho nên, đừng hấp dẫn ta, được không?”
Hạ Mạt buông tay của hắn, đôi má phiếm hồng, “Không phải em có ý đó.”
Randall khôi phục đứng đắn, một tay nắm bả vai Hạ Mạt, cúi đầu hôn đỉnh đầu của cậu, “Yên tâm được không? Sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai mới có thể có tinh lực dư thừa đi đối phó với khiêu chiến.”
“… Ân.”
Hai người ôm nhau ngủ.
Trong bóng tối, Hạ Mạt hai mắt trống rỗng nhìn phía xa.
Tâm thần không yên…
Thật chỉ là ảo tưởng của cậu nghĩ ra sao?
Hết chương 249.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui