Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Hạ Mạt khô cằn trả lời: “Làm sao lại thế được?”
“Đừng nghĩ lừa ba ba.

Con nói xem từ khi chúng ta vào cửa đến bây giờ, gặp được bao nhiêu phi cơ mini?”
“Này……”
“Không có trăm cái, hai ba mươi cái chắc chắn là có.

Xe ngắm cảnh cũng gặp bốn năm cái, ta lại không thấy trên cái nào có người.”
Hạ Mạt lăng lăng nhìn Ngọc Chương, một lúc lâu sau mới nặn ra một nụ cười, “Ba ba, sức quan sát của ngài thật tốt……”
Ngọc Chương thở dài, ôn nhu vuốt ve cái ót của Hạ Mạt, “Ba ba tuy rằng ít đọc sách, nhưng rất nhiều đạo lý vẫn là minh bạch.

Ngồi xe ngắm cảnh ở trong này sẽ bị chê cười đúng không?”

“……” Hạ Mạt chậm rãi gục đầu xuống.
Ngọc Chương thấy cậu không nói lời nào liền biết chính mình nói đúng rồi, “Tình huống trong nhà quả thật không tốt lắm, nhưng tiền mua cho con một công cụ đi bộ tiên tiến vẫn có.”
“Ba, con đến nơi này là để đọc sách, cũng không phải vì so bì của cái với người khác.

Bọn họ muốn nói thì cứ nói, ai cũng không ngăn được!”
“Mạt Mạt……”
Nghe thanh âm kinh ngạc của Ngọc Chương, Hạ Mạt nhất thời ý thức được phản ứng của mình có chút quá khích, thanh âm lập tức mềm xuống, “Ba ba, con cũng không phải to tiếng với ba, con chỉ là muốn nói con thật sự không cần cái này……”
“Con……” Ngọc Chương nhìn ánh mắt kiên định của nhi tử mình, không khỏi thở dài, “Con là hài tử tốt, nhưng là……”
“Ba ba……” Hạ Mạt nắm tay Ngọc Chương, thanh âm ngọt nị nị.
“Được được được, ba ba không nói.” Ngọc Chương sủng nịnh ấn trán của cậu, không nói đến chuyện này nữa.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau, hai người xuống xe trước cửa ký túc xá.
Từng trải qua vài năm hoang đường ở trong này, Hạ Mạt đối với hoàn cảnh trường học quả thật thật sự quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.


Thế nhưng, vì không làm cho Ngọc Chương nghi hoặc, cậu vẫn mở ra quang não, vừa đi vừa giả vờ nghiên cứu đường.
Chung cư dành cho học sinh của trường Exxon ở phía nam, dưới tình hình chung là lấy chuyên nghiệp làm căn cứ phân chia, đương nhiên, bên nhà trường cho học sinh có quyền tự do lựa chọn, ngoại trừ trân quý mà thưa thớt Omega, mỗi người đều có quyền lợi tự do lựa chọn bạn cùng phòng.
Hai người đi đến nhà A ký túc xá.
Ngọc Chương ngửa đầu nhìn khu ký túc xá, “Thật cao, con ở tầng thứ 7?”
“Vâng.” Hạ Mạt cũng đánh giá khu cung cư vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.

Đời trước cậu lấy thân phận Omega tiến vào trường học, tự nhiên trở thành đối tượng được chiếu cố đặc biệt, ký túc xá được phân ở nhà F, một ngày 24 giờ đều có chuyên gia bảo hộ cùng chiếu cố.

Nay đi đến khu A tập trung chủ yếu là Alpha, bất tri bất giác trong lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.
Quản lú ký túc xá của nhà A là một beta nam khoảng 40 tuổi, hắn xuyên thấu qua thủy tinh xem xét hai người bên ngoài, không khỏi bồn chồn: Làm gì vậy, đứng ở nơi đấy chừng 20 phút rồi a? Đến cùng vào hay là không vào?
Ở bên trong lại đợi chừng mười phút, quản lý không ngồi yên được nữa, dứt khoát đi ra ngoài, “Nha, hai người là tới báo danh?”
Nghe thấy thanh âm, Hạ Mạt bận rộn lấy lại tinh thần, trên mặt đầy vẻ xin lỗi, kích động cúi đầu 90 độ, “Quấy rầy thầy.

Đây là ba ba của em, em là tân sinh mới nhập học năm nay, Hạ Mạt.”
Thấy phản ứng kinh sợ của Hạ Mạt, đầy bụng tức giận của quản lý bớt đi rất nhiều, hắn đánh giá Hạ Mạt mấy lần, đợi thấy rõ khuôn mặt tinh xảo của Hạ Mạt, lại xem xem Ngọc Chương.
Hết chương 27..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận