Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Quá trình chế tạo cơ giáp đã tiến vào thời khắc mấu chốt, đống tài liệu đặt ở chính giữa phát ra luồng sáng màu trắng mờ, luồng sáng chậm rãi tăng mạnh, thế nhưng vẫn không thể đạt được tới dị trạng khi Hạ Mạt chế tạo ra Hắc Kiêu Hào.
Người vây xem không khỏi cảm khái tiếc hận.
Chế tạo sư vai trần Ngụy Vĩ ngược lại lại có tâm trạng vô cùng tốt, biết cơ giáp không đạt được cấp bậc như trong dự đoán mà vẫn không ảo não, chỉ là quay sang nói cảm ơn với hơn mười người trợ giúp bên cạnh, sau đó đi về phía đám đông vây xung quanh, chưa đi được mấy bước đã vô tình nhìn thấy Hạ Mạt đứng phía trước, thần sắc lập tức thay đổi.
Hắn nhanh chóng đi về phía Hạ Mạt, rồi lại như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, chợt dừng lại, sau đó khôi phục tốc độ không nhanh không chậm kia, đi đến trước mặt đám người Hạ Mạt.
“Không nghĩ tới Randall điện hạ cùng chuẩn Vương phi cũng tới.

Mấy vị này chính là…… Khách từ Gamma tinh cầu?”
A Đạt chủ động bắt tay với hắn, “Chúng ta là bằng hữu của Randall điện hạ và Hạ Mạt.”
“A.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Ngụy Vĩ cơ bản đã đánh giá được thân phận của bọn họ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Hạ Mạt đứng ở bên cạnh Randall, hắn cưỡng bách kiềm chế lại nội tâm kích động của mình, nói: “Chúc mừng Randall điện hạ, chúc mừng chuẩn Vương phi, song hỷ lâm môn.”
Hạ Mạt sửng sốt, Ngụy Vĩ trước kia có quen biết với cậu, vẫn luôn gọi nhau là xưởng trưởng, hiện giờ lại dùng xưng hô như vậy, sợ là sớm đã được người ở bên trên dặn dò không được tiết lộ thân phận của mình chăng? Bàn tay cầm tay Randall hơi hơi dùng sức, Randall cảm giác được lực đạo của cậu, cũng nắm trở lại.
“Cảm ơn.” Randall nhìn thoáng qua cơ giáp đang tiến hành đo lường cấp bậc ở cách đó không xa, nói: “Lần này đến chính là muốn mời các bằng hữu ở Gamma tinh cầu đến tham quan xưởng chế tạo cơ giáp, chúng ta sẽ rời đi rất nhanh, các ngài cứ tiếp tục công việc của mình là được, không cần để ý đến chúng ta.”
“Vâng, điện hạ.” Ngụy Vĩ khắc chế tâm lý bát quái, lẳng lặng rời đi.
Hạ Mạt nghiêng đầu hỏi Randall, “Tiếp đó chúng ta muốn đi chỗ nào?”
Randall nói: “Xưởng 2 khu 6.”
Vương thúc nhiệt tình giới thiệu: “Xưởng 2 khu 6 hôm nay không có kế hoạch chế tạo cơ giáp, bọn họ đang kiểm kê tài liệu.”
“Vậy đi xưởng 3 đi.”
“Được.”
Đoàn người tiếp tục chiến đấu ở chiến trường xưởng 3 khu 6.

Xưởng trưởng của xưởng 3 là một lão ngoan đồng đã hơn 50 tuổi, tên là Dương Thiên, tính trẻ con chưa hết, thường xuyên tranh thủ thời gian nhàn rỗi để chế tạo các loại đồ chơi hiếm lạ cổ quái, cũng thường đem những món đồ chơi này đưa cho đám nhỏ vây xem.
Loại chuyện này nếu như vào ngày thường thì cũng không phải là chuyện lớn, thế nhưng ở giai đoạn quan trọng như khi có khách từ tinh cầu khác đến chơi thì lại có vấn đề rất lớn!
Những người lớn đã được dặn dò không được bại lộ thân phận của Hạ Mạt trước mặt người ngoài tinh cầu, thế nhưng bọn nhỏ lại không thể như vậy, cho dù người lớn có ngàn dặn vạn dặn như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần bọn nhỏ kích động lên là có thể lập tức vứt ra sau đầu.
Dương Thiên hợp thành nhóm đồ chơi đầu tiên, tổng cộng có hơn 10 cái, là các loại mèo máy, mèo máy dài hơn 20cm đi lại, lăn lộn trên mặt đất, thậm chí là phát ra tiếng meo meo mềm nhũn, đáng yêu vô cùng, làm cho bọn nhỏ diễn ra một trận tranh đoạt kịch liệt.
Thế nhưng số lượng mèo máy lại có hạn, đương nhiên không thể thỏa mãn được tất cả mọi người, chờ đến khi hơn mười con mèo máy đều đã có chủ nhân, lập tức bắt đầu có bạn nhỏ dụi dụi mắt, sụt sịt mũi, làm bộ muốn khóc. 
Dương Thiên làm sao có thể chịu được tấn công bằng nước mắt của các bạn nhỏ, lập tức ôm đầu ồn ào  “Được được được, đừng khóc, đừng khóc, ta lại làm cho các cháu.”
Bọn nhỏ tạm thời thu lại tiếng khóc, nhóm mười con mèo thứ hai vẫn không đủ phân, đám hài tử liên tiếp hai lần đều không giành được mèo máy cuối cùng cũng không chịu nổi, ủy khuất mà oa oa khóc lớn.
Chỉ một hai đứa khóc thì cũng không quan trọng, chỉ là tiểu hài tử thường có một đặc điểm đó là nhìn thấy đứa khác khóc, cho dù mình không có chuyện gì cả thì cũng có thể gào theo hai tiếng.
Kết quả là, chờ đến khi đám Hạ Mạt đến đã thấy Dương Thiên cùng với trợ thủ của hắn bị tiếng khóc của đám nhóc làm cho rối loạn.
Suy xét đến chuyện đám nhóc trong vô thức sẽ chọc phá thân phận của Hạ Mạt, Randall chỉ là nhìn từ xa, cũng không có ý muốn tiếp cận, “Đây là làm sao vậy?” Hắn hỏi.
Vương thúc thấy đám người lớn chân tay luống cuống ở giữa sân, cười nói: “Chuyện này cứ cách hai ba ngày lại xảy ra một lần.

Hơn phân nửa lại là nhóm đồ chơi nhỏ của Dương xưởng trưởng không đủ để phân chia rồi.”
“Nhóm đồ chơi nhỏ?” Gail hỏi.
“Dương xưởng trưởng có một đặc điểm, đó là chỉ cần hợp thành cơ giáp cỡ lớn liền sẽ tận dụng tinh thần lực còn thừa chế tạo các món đồ chơi nhỏ, hắn thích đưa những món đồ này cho đám nhỏ vây xem, cho nên chúng rất thích chạy đến xưởng của hắn.”
“Bác ý đúng là một vị chế tạo sư thú vị.” Gail nói.
Hạ Mạt đa số đều nhận ra đám nhóc giữa sân, còn nhớ rõ khi cậu mới đến xưởng 10, ngẫu nhiên có thể thấy được một hai đứa được bố mẹ dẫn lại đây ân cần dạy bảo.

Hiện giờ đám nhỏ khóc đến thương tâm như vậy vừa cảm thấy buồn cười, cũng không tránh được có chút đau lòng, huống chi bây giờ chính cậu cũng có hài tử, cho nên vẫn luôn có một loại cảm tình đặc thù với đám nhỏ này.


Vì thế cậu nói với Randall: “Nghĩ cách thỏa mãn bọn họ đi.

Nếu cứ khóc như vậy nhỡ đâu khóc hỏng mắt rồi thì phải làm sao?”
“Để cho trợ thủ của bác ấy hỗ trợ hợp thành đồ chơi.” Randall nói với Vương thúc.
“Vâng.” Vương thúc mở ra quang não, phát ra thỉnh cầu video với Dương Thiên.
Dương Thiên ấn xuống nút nghe trong cơn hoảng loạn: “Vương xưởng trưởng, chào ngài.”
Vương thúc cười cười: “Bị bọn nhỏ ồn ào đến không chịu nổi đi?”
“Hix……” Dương Thiên xấu hổ mà sờ sờ đầu, “Tôi đang nghĩ biện pháp để an ủi bọn chúng a.”
“Randall điện hạ nói, để cho trợ thủ của anh hỗ trợ, cùng nhau hợp thành đồ chơi đưa cho bọn nhỏ.”
“Randall điện hạ?” Dương Thiên nghi hoặc nhìn bốn phía, lập tức phát hiện mấy người Randall đứng ở trước lối vào xưởng.

Thị lực của hắn trước nay vẫn luôn tốt, đương nhiên liếc mắt một cái đã có thể thấy Hạ Mạt kim quang lấp lánh đang đứng ở bên người Randall!
A!
Đây chính là nam thần trong cảm nhận của hắn a!
Dương Thiên quá kích động, không tự giác mà chạy về phía lối vào xưởng, kết quả không cẩn thận đụng vào một nhóc, thành ra lại chọc phải một tổ ong vò vẽ.
Tiểu hài tử mặc nhiều, ngã trên mặt đất kỳ thật cũng không đau, chỉ là sau khi nhóc ngây ngốc sửng sốt, tiếng khóc lập tức tăng lớn.
Ngay lập tức, Dương Thiên liền cảm thấy ma âm xuyên não, quả thực là muốn bức điên hắn!
Hắn hoảng hoảng loạn loạn bế đứa nhỏ đang bị ủy khuất lên, ôn nhu mà an ủi lừa gạt, kết quả nó lại không dễ dỗ như vậy, chỉ biết gân cổ gào khóc.

Dương Thiên không còn cách nào khác, chỉ còn biết dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vương thúc.
Vương thúc xin chỉ thị của Randall.
Randall nắm tay, trên mặt không có biểu tình gì.
Hạ Mạt bất đắc dĩ mà lắc đầu, đẩy đẩy Randall, “Chúng ta đi qua nhìn xem.”
“Em ở lại chỗ này, ta đi qua là được.”
“Anh?” Hạ Mạt tưởng tượng một chút hình ảnh Randall mang theo khuôn mặt lạnh băng, động tác cứng đờ mà an ủi hài tử, tức khắc cả người nổi lên một tầng da gà,, “Vẫn là thôi đi.

Để em đi cùng với anh.”
Mấy người đi về phía Dương Thiên.
Dương Thiên ôm hài tử, hài tử khóc đến tê tâm liệt phế, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã bị nấc cụt.
Hạ Mạt nói với Randall: “Anh ở bên cạnh chờ.”
Randall có chút do dự.
“Yên tâm, nơi này thực an toàn; huống hồ lực tương tác của em cao hơn anh không biết bao nhiêu lần.”
Randall không nói chuyện nữa, yên yên tĩnh tĩnh mà đứng ở một bên.
Hạ Mạt đi lên phía trước.
Mấy người A Đạt cùng Gail cũng đứng ở bên người Randall.

A Đạt nhìn bóng dáng Hạ Mạt, nhẹ giọng nói với Randall: “Cậu ấy là một Omega vô cùng ưu tú.”
Randall hơi hơi gợi lên khóe miệng, “Cho nên ta yêu em ấy.”
Hạ Mạt đi đến bên người Dương Thiên, tiếp nhận tiểu gia hỏa đang khóc đến tối tăm mặt mày trong tay hắn.
Tiểu gia hỏa là một Alpha, xem chiều cao cũng chỉ tầm 4-5 tuổi, bộ dáng thực tuấn tú, chỉ là nước mắt nước mũi làm cả khuôn mặt đều nhăn lại.
“Em tên là gì?” Hạ Mạt một bên nhẹ nhàng ôm tiểu hài tử, một bên vỗ vỗ lưng nhóc.
Ngay từ đầu tiểu Alpha khóc thật sự ra sức, thanh âm rung trời, đang khóc bỗng nhiên phát hiện ra người ôm nhóc đã thay đổi, liếc mắt nhìn lên, sửng sốt một chút, đầu tiên là lắc lắc đầu, lại trợn to đôi mắt tròn xoe nhìn kỹ, tức khắc không còn khóc nữa, lại còn đặc biệt ngoan ngoãn mà lấy ra giấy ăn từ trong túi nhỏ, vụng về mà lau khô mặt, lúc này mới đỏ mắt, ngoan ngoãn kêu: “Hạ, Hạ Mạt ca ca.”

Dương Thiên khóc!
Mịa nó đây là đãi ngộ khác biệt đến mức nào?! Lão tử ăn nói khép nép dỗ nửa ngày, chỉ thiếu không cầu ông cầu bà, tiểu tổ tông này vẫn không để ý đến hắn!
Chuẩn Vương phi Hạ Mạt đến, mẹ nó cái gì cũng chưa nói mà tiểu gia hỏa này đã được vuốt lông?!
Ai có thể nói cho hắn, hắn cùng Hạ Mạt khác nhau chỗ nào?!
Hạ Mạt cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại biết mình, vì thế cho đám Randall một ánh mắt yên tâm, “Làm sao lại khóc, là Dương thúc thúc bắt nạt em?”
Đôi mắt ngây thơ đen trắng rõ ràng nhìn thoáng qua Dương Thiên đang hận trời hận đất muốn tự sát ở bên cạnh, khi nhìn lại về phía Hạ Mạt đôi mắt đã cong lại thành hình trăng khuyết, “Dương thúc thúc quá ngu ngốc! Đa Đa thích Hạ Mạt ca ca lợi hại!”
Lời nhói này của nhóc vừa to vừa vang, làm cho đám tiểu quỷ đang khóc lóc quên mình tỉnh lại từ trong thế giới riêng.
Nhóm tiểu quỷ quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Mạt.
Mấy đứa bởi vì vấn đề góc độ mà không nhìn trực diện được Hạ Mạt còn ngây ngốc đi đến trước mặt cậu, đợi đến khi bọn nhóc nhìn thấy rõ, lập tức dừng tiếng khóc, một giây sau liền biến thành bảo bảo ngoan ngoãn! 
Dương Thiên: Phân biệt đối xử đến như vậy, ta cũng choáng.
Cách đó không xa, A Đạt nhướng mày, nói với Randall: “Bọn nhỏ thực thích cậu ý.”
Randall không tự giác mà giơ lên khóe miệng, hắn trước kia cũng không phát hiện Hạ Mạt lại được lòng tiểu hài tử như vậy, nếu cứ dựa theo tình hình này, chờ đến khi bảo bối của hắn và Hạ Mạt sinh ra, hai vật nhỏ đó nhất định sẽ phi thường dính Hạ Mạt.
Gail hai tay ôm mặt, sùng bái hỏi: “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hạ Mạt có thể một lần mang hai?”
Tiểu Alpha lớn lên rắn chắc, Hạ Mạt ôm mấy phút tay đã có chút mỏi, cậu ngồi xổm xuống, đặt tiểu Alpha lên đất, sau đó vẫy tay với đám tiểu quỷ mặt đỏ bừng ở xung quanh, “Đến, đều lại đây.

Nói cho Hạ Mạt ca ca, tại sao các em lại khóc?”
Đám nhóc tì đồng thời cúi đầu, hai tay xoa vào nhau, một lúc lâu cũng không lên tiếng, bộ dáng hết sức chọc người trìu mến.
Hạ Mạt cười sờ sờ đầu tiểu Alpha cách mình gần nhất, hỏi: “Muốn mèo máy nhỏ sao?”
Nhóm tiểu quỷ gật đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu không chớp.
“Muốn thì nói với Dương Thiên thúc thúc, Dương Thiên thúc thúc cùng với các thúc thúc khác có thể làm cho mỗi người một cái.”
Tiểu Alpha nhấp miệng, đầu tiên là nhìn Dương Thiên đang khóc không ra nước mắt, sau đó lại chuyển rời đến bên người Hạ Mạt, nghẹn một lúc lâu, làm cho cả khuôn mặt đều nghẹn đến mức đỏ bừng, lúc này mới nói to: “Ba ba nói, Hạ Mạt ca ca là chế tạo sư giỏi nhất thế giới, Đa Đa muốn mèo nhỏ do Hạ Mạt ca ca làm, không cần mèo nhỏ do Dương thúc thúc làm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui