Ngày hôm sau.
Sau khi tiễn chân sứ đoàn đến từ ba tinh cầu, Hạ Mạt khôi phục sinh hoạt hai điểm một đường lúc trước.
Buổi sáng xuất phát đi đến trường từ xưởng chế tạo cơ giáp hoàng gia, buổi chiều 5h từ trường học lại trở về xưởng chế tạo cơ giáp.
Giữa trưa 12h, chuông tan học vừa mới vang lên, Randall liền đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng học.
Mấy học sinh đứng gần cửa nhìn thấy hắn liền lập tức che miệng cười trộm.
“A, ta đã nói Randall điện hạ nhất định sẽ đến!”
“Hạ Mạt các hạ đã sắp bầu 2 tháng đúng không? Thật hạnh phúc, tuổi trẻ như vậy đã có bảo bảo.”
Vào lúc bọn họ đang nhỏ giọng bát quái, Hạ Mạt đã thu thập xong mọi thứ và đi ra phòng học, Randall đón lấy túi xách của cậu, tự nhiên mà ôm lấy bờ vai của cậu, cúi đầu nói với cậu cái gì.
Mấy người trong phòng học hưng phấn đến giậm chân tại chỗ.
“Trời ạ trời ạ! Các cậu có thấy Randall điện hạ cười không? Trên thế giới này vậy mà lại có nụ cười mê người như vậy, tâm đều phải say! Bọn họ quả nhiên thực ân ái!”
“Đúng vậy, cậu cũng không nghĩ xem bụng của Hạ Mạt các hạ như thế nào? Nếu tớ là Alpha, gặp được một Omega ưu tú như vậy thì không chỉ ôn nhu mà còn hận không thể nâng hắn trong lòng bàn tay!”
“Thật hâm mộ, nếu tớ có thể giống như Hạ Mạt các hạ thì thật là tốt a.”
“Hạ Mạt các hạ đó là trời giáng hồng phúc, cậu nha, cầu cũng cầu không được.”
“……”
Hạ Mạt được Randall nửa ôm đi xuống tầng, dọc theo đường đi liên tiếp nhận được ánh mắt hâm mộ của người khác Cậu cảm thấy thật ngượng ngùng, vì thế không được tự nhiên động động bả vai.
“Không thoải mái?” Randall nhẹ giọng hỏi.
“Không, không phải.” Hạ Mạt cười cười, ánh mắt liếc thấy có một Beta nữ đang trộm chụp ảnh cậu, vì thế nhỏ giọng nói với Randall: “Chúng ta vẫn là đừng như vậy, ảnh hưởng không tốt.”
Cố kỵ của Hạ Mạt cũng có lý, Exxon dù sao cũng là trường quân đội phong cách nghiêm cẩn, có yêu cầu rất khắt khe đối với việc thể hiện tình cảm của các học sinh.
Randall tỏ vẻ phi thường lý giải, buông ra bờ vai của cậu, nhưng vẫn đề phòng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như cũ.
Hai người cùng đi vào nhà ăn học sinh, mấy người Lance đã đến trước, ngồi bên cửa sổ.
Đồ ăn đã gọi xong
Randall trước tiên đỡ Hạ Mạt ngồi xuống rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhìn thoáng qua mâm đồ ăn, nói với Lance: “Là cậu gọi giúp tớ đúng không?”
Lance rõ ràng đang thả bay tâm hồn, không đáp lại câu hỏi của cậu.
Hạ Mạt nghi hoặc mà nhìn về phía Trương Lợi, Trương Lợi nhún nhún vai, “Hôm nay lúc nhìn thấy y đã là như thế này rồi.”
Vu Triết một bên vùi đầu ăn cái gì, một bên không để ý lắm mà nói: “Trúng tà.”
Hạ Mạt lo lắng nhìn về phía Randall, Randall cảm giác được ánh mắt của cậu liền chuyển tầm mắt từ Lance đến Hạ Mạt, nhàn nhạt nói: “Mau ăn gì đó đi.”
“Á.” Hạ Mạt vùi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa phân thần quan sát Lance.
Quanh mắt của Lance là màu xanh đen, hẳn là do tối hôm qua không ngủ ngon, thế nhưng xem vẻ mặt của y lại không giống như gặp phải chuyện không tốt.
Hạ Mạt lòng tràn đầy nghi hoặc mà ăn xong cơm.
Đoàn người đi ra cửa nhà ăn, Hạ Mạt cố ý dừng lại đi ở phía sau với Lance, cậu ủ đầy một bụng lời muốn nói, vừa mới chuẩn bị nói ra những thứ đang suy nghĩ trong đầu liền thấy Lance bỗng nhiên nâng cánh tay, đầy mặt chờ mong mà mở ra quang não.
Hạ Mạt liếc mắt một cái, trên quang não là một dòng tin nhắn chữ.
Tin nhắn chữ?
Khoa học kỹ thuật ngày càng phát đạt, trong tình huống bình thường mọi người đều sẽ không dùng tin nhắn chữ mà là chọn dùng video để truyền tin.
A……
Người gửi tin nhắn này thật là kỳ quái.
Cậu muốn ghé sát vào để nhìn rõ nội dung, Lance lại như là đề phòng cậu vậy, bỗng nhiên đóng quang não lại, nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Làm gì?”
Hạ Mạt xua xua tay, “Chỉ là tò mò tại sao hôm nay cậu lại vẫn luôn thất thần.”
“Có sao?”
“Có, mọi người đều đã nhìn ra.”
Lance thấy tất cả mọi người nhìn y, ý tứ rõ ràng,y thật sự thất thần, y sờ sờ mặt của mình, sau đó đông cứng mà cười hai cái, “Chỉ là tối hôm qua mất ngủ mà thôi.”
“Vì cái gì mất ngủ?”
Lance giương miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Đại khái là bởi vì hoàng huynh cùng hoàng tẩu rốt cuộc có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, tâm tình thực kích động.”
“A?” Hạ Mạt kỳ quái mà nhìn y, cậu cùng Randall hôm trước đó đính hôn, đêm hôm qua mới mất ngủ, trước sau kém 24 tiếng đồng hồ, có phải là quá trì độn hay không? Tuy rằng trong lòng Hạ Mạt tràn đầy hoài nghi, thế nhưng Lance không muốn nói thì cậu cũng không bắt buộc, chỉ nghẹn lại nghi hoặc trong lòng rồi về phòng ngủ hỏi Randall.
Lance cùng Vu Triết trở lại chung cư Omega.
Hạ Mạt thân là Omega, vốn dĩ cũng nên nghỉ ở chung cư Omega, thế nhưng xét thấy cậu đã mang thai bảo bảo cho nên thầy cô đặc biệt cho phép cậu ở cùng một chỗ với Randall.
Sau khi Hạ Mạt cùng Randall vào phòng, Randall lập tức thu xếp trải giường chiếu.
Hạ Mạt muốn hỗ trợ, Randall lập tức ngăn lại cậu, để cậu ngồi bên mép giường, lời nói thấm thía: “Tình huống của em bây giờ rất đặc biệt, làm sao ta lại để em làm những chuyện này?”
Hạ Mạt dở khóc dở cười, “Em đâu có yếu ớt như vậy?” Tuy nói cậu cũng vô cùng coi trọng bảo bảo trong bụng, nhưng nếu như dựa theo lời nói của Randall thì chẳng lẽ một ngày 24 tiếng không cần làm gì hay sao?
Randall nửa quỳ trên mặt đất, hơi hơi rũ đầu, giúp cậu cởi bỏ dây giày.
Tuy nói đây đã không phải lần đầu tiên Randall làm chuyện này cho cậu nhưng Hạ Mạt vẫn cảm thấy không thích ứng, cậu nhẹ nhàng mà sờ sờ mái tóc màu vàng nhạt của Randall, những sợi tóc hơi cong nhìn qua thực mềm mại nhưng trên thực tế lại có chút đâm tay, cậu mở lòng bàn tay, vuốt nhẹ.
Randall chậm rãi cong khóe miệng, thấp giọng dò hỏi: “Thú vị sao?”
Hạ Mạt xấu hổ mà thu hồi tay, co chân ở bên ngoài vào trong chăn “Em không nghịch.”
Randall cười không nói lời nào, đứng dậy cởi bỏ quần áo đồng phục, lộ ra áo thun dài tay bên trong “Em đi ngủ đi, ta đi tắm rửa một cái.”
“Được.” Hạ Mạt nhìn theo Randall tiến vào phòng tắm, đợi đến khi cửa kính nửa trong suốt khép lại mới nhắm mắt ngủ.
—————
Lance vừa về đến phòng ngủ đã không chờ nổi mà chui vào trong phòng, khóa cửa lại.
Y hai ba cái cởi quần áo ngoài, chui vào trong ổ chăn rồi mở ra quang não, ấn vào tin nhắn mới nhận được kia, trong tin nhắn viết là: “Vừa mới thi xong, toàn bộ môn học kỳ này coi như đã kết thúc.”
Lance nhìn chằm chằm dòng chữ kia hồi lâu mới trả lời lại: “Các anh cũng đã lớp 4, chương trình học hẳn là cũng sắp xong.
Môn chuyên nghành của em còn một môn chưa xong, bây giờ vẫn còn đang ôn tập.”
Tin nhắn mới gửi đi chưa được hai giây y đã nhận được trả lời của Trần Tuấn Vũ “Sau khi thi xong đã có kế hoạch chưa? Có lẽ anh sẽ vào quân đội làm quen với sinh hoạt trong đấy trước.”
“Vậy….” Về sau không phải không gặp được? Lance xóa những lời này đi, sửa đi sửa lại nhiều lần mới nói: “Chú ý an toàn.”
Trần Tuấn Vũ trả lời bằng một icon tươi cười, “Được.”
Hai người đều phi thường ăn ý mà không nói đến tin nhắn hôm qua, thật giống như cái tin nhắn kia chưa từng xuất hiện.
Bọn họ vẫn luôn duy trì loại quan hệ ái muội này lại không ai chủ động nhảy qua tầng lá mỏng kia.
——————-
Trong nháy mắt, đám học sinh tiến vào kỳ nghỉ dài hạn
Thiếu đi sinh hoạt trường học, cuộc sống của Hạ Mạt lại càng trở nên đơn giản, mỗi ngày trừ hợp thành cơ giáp thì hầu như không có chuyện gì khác.
Cậu vốn dĩ rất có hứng thú đối với việc chế tạo cơ giáp nên phi thường vừa lòng với cuộc sống sinh hoạt như vậy, thế nhưng Randall lại vô cùng đau lòng.
Mỗi khi thấy Hạ Mạt chảy mồ hôi đầy trán chỉ vì hợp thành cơ giáp, trong lòng của hắn liền khó chịu không nói nên lời.
Tối hôm nay ăn cơm xong, Hạ Mạt thoáng nghỉ ngơi một chút liền lại chui đầu vào đống nguyên vật liệu.
Randall ngăn lại cậu, “Em đã liên tục một tuần không được nghỉ ngơi rồi.”
“Em không có việc gì.”
Randall ôm bờ vai của cậu, kéo cậu về phía mình, cắn vành tai cậu rồi nhẹ giọng nói: “Lance nói thai nhi đã vào kỳ ổn định.”
Vừa nghe thấy lời này, Hạ Mạt nháy mắt minh bạch ý ngầm của Randall.
Từ sau khi cậu mang thai hai người chưa từng thân mật thêm lần nào, trong khoảng thời gian này Randall từng trải qua hai lần kỳ sinh lý đều trải qua ở phòng luyện võ.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy, cậu cầm nhẹ cánh tay của Randall trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng “Hôm nay tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục.”
Randall cong khóe miệng, nhanh chóng dùng môi chạm vào chóp mũi của cậu, sau đó trực tiếp bế ngang Hạ Mạt về phòng.
Hắn đã nghẹn lâu lắm rồi, không thể chờ được khát vọng gần gũi với Hạ Mạt, thưng cho dù vậy động tác của hắn vẫn cẩn thận như cũ, thoáng có cảm giác liền nhanh chóng phóng thích.
———————
Sáng ngày hôm sau, Hạ Mạt mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh cố tình đè thấp của Randall, mở to mắt nhìn nhìn quang não, vậy mà đã 8h sáng.
Cậu đứng dậy tìm kiếm Randall, thực mau đã thấy thân ảnh nam nhân đứng ở bên ban công.
Trải qua tình sự tối hôm qua, Hạ Mạt vậy mà không cảm thấy được khác thường, nhất định là Randall đã giúp cậu rửa sạch.
Cậu hạnh phúc mà cong khóe miệng, chậm rãi mặc xong quần áo, mở ra cửa kính đi đến ban công.
Randall chú ý tới cậu, biểu tình nghiêm túc lập tức bị ôn nhu thay thế.
Hắn ôm Hạ Mạt đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Bên ngoài gió lớn, đừng để cảm lạnh.”
Hạ Mạt cười nói: “Em làm gì nhu nhược như vậy?”
“Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
“Lúc nãy anh nói chuyện với ai?”
“Phụ hoàng.” Randall cúi đầu cài nút áo cho cậu, không để ý lắm mà bổ sung: “Phụ hoàng nói ngày mai đoàn khảo sát tinh cầu đến”
Hết chương 289..