Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Quân đội tham gia huấn luyện đóng quân ở trong rừng cây, tất cả kiến trúc đều được dựng lên trong mấy tiếng ngắn ngủi nên đương nhiên sẽ không có quá nhiều tinh tế.
Nam Beta cùng Alpha đều ngủ chung giường lớn, khoảng chừng 20 người một giường, một phòng năm giường.

Trương Lợi hoảng loạn trốn về ký túc xá.

Lúc này đã khuya, các nam nhân kéo lê thân thể mệt mỏi đi vào, phần lớn đều tùy tiện tìm vị trí nằm xuống.
Trương Lợi cùng Randall, Trần Khiết, Trần Tuấn Vũ đều được phân cùng một phòng lớn.
Khi hắn đi vào, Trần Tuấn Vũ đã tìm được vị trí ngủ, thấy hắn, hắn lập tức cười gian xảo vẫy tay với hắn.
Trương Lợi dừng lại ở cửa, đợi đến khi lòng hơi bình tĩnh lại mới đi về phía Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thâm ý, không nhiều lời mà nằm xuống, thế nhưng cũng không ngủ luôn mà mở ra quang não gõ tin nhắn.
Trương Lợi không đặt chú ý lên người hắn.
Trần Tuấn Vũ ngủ ở sát vách tường, Trương Lợi do dự một chút, nghiêng người nằm bên cạnh Trần Tuấn Vũ.
Trương Lợi nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được, trong đầu hắn toàn là hình ảnh trong nhà tắm kia, khoang miệng đến bây giờ vẫn còn cảm giác được vị máu.

Hắn mơ hồ cảm thấy Trần Khiết cũng để ý hắn, loại để ý này không chỉ là để ý giữa những anh em bạn bè thân thiết mà là dục vọng độc chiếm với vật sở hữu của mình.
Chỉ là tại sao a?
Chẳng lẽ Trần Khiết cũng thích hắn? Chỉ là không muốn thừa nhận?
Trương Lợi đối mặt với phía cửa phòng, có thể thấy lục tục có người tiến vào.


Chỉ chốc lát sau, Randall cùng Trần Khiết một trước một sau đi tới, trong lòng hắn khẩn trương, cũng không biết nghĩ thế nào lại trở mình.
Phía sau truyền đến thanh âm cọ sát của vật liệu may mặc, Trương Lợi cảm thấy thực khẩn trương, bốn người ngủ cùng nhau là không thể tránh khỏi, chỉ là Trần Khiết nhất định sẽ lựa chọn ngủ ở chỗ cách xa hắn nhất đi?
Ngay sau đó, hắn cảm giác được có người nằm xuống.
Hẳn là Randall điện hạ đi?
Hắn cùng Trần Khiết vừa mới xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, Trần Khiết làm sao có thể ngủ bên cạnh hắn được?
Trương Lợi trợn tròn mắt, trong tầm mắt một mảnh hắc ám, chỉ có thể mơ hồ thấy luồng sáng mỏng manh từ bên Trần Tuấn Vũ.

Trần Tuấn Vũ như đang nói chuyện phiếm với ai nên vẫn chưa ngủ.

Trương Lợi mở mắt nhìn, đôi mắt chua xót muốn chết, cứ như vậy mà đần độn ngủ mất.
Nửa đêm, hắn cảm thấy tay chân lạnh băng, thân thể không tự giác mà co thành một đoàn.
Đúng lúc này, phía sau có một thân thể nóng rực dán lên, Trương Lợi không tự giác mà dựa vào phía sau, toàn bộ phía sau lưng và mông đều dính sát vào thân thể ấm áp đó.
Ngay từ đầu hắn còn không nghĩ quá nhiều, thế nhưng sau khi định hồn lại hắn bỗng nhiên kinh ngạc mà mở to mắt, toàn bộ thân thể đều trở nên cứng đờ!
Hắn vẫn luôn cho rằng phía sau là Randall điện hạ, nhưng mà sao Randall điện hạ có thể nằm gần hắn như vậy?
Như vậy người này nhất định là……
Trần Khiết!
Hắn không cách nào hình dung tâm trạng của mình bây giờ, thật giống như trong nháy mắt có vô số loại cảm xúc kích động phun ra như suối, làm cả người hắn chết lặng.
Hắn không dám quay đầu lại, cơ bắp toàn thân cứng giống hòn đá.
Có một cánh tay duỗi ra từ phía sau, ôm lấy eo hắn.
Trương Lợi đã sắp bị sợ đến choáng váng, hắn không dám nhúc nhích, sợ một khi làm Trần Khiết biết mình đã tỉnh thì cánh tay, lồng ngực nóng rực kia sẽ rời đi hắn.

Thân thể bởi vì khẩn trương trong thời gian dài mà đau nhức run rẩy.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác được hô hấp phả lên cổ kia dồn dập hơn, hắn trừng lớn đôi mắt, thống khổ khó nhịn mà chờ Trần Khiết phản ứng.

Trần Khiết nhất định đã nhận ra hắn tỉnh, thế nên tiếp theo một chút ấm áp bên cạnh kia sẽ rời đi sao?
Lại không nghĩ rằng sau một lúc lâu, Trần Khiết lại còn đến gần hơn.
Lúc này hắn còn chôn toàn bộ mặt lên cần cổ của Trương Lợi.
“Trương Lợi.”
Cả người Trương Lợi trấn động.
“Hôm nay…… Thực xin lỗi.” cánh tay để lên eo của hắn chậm rãi buộc chặt, “Tôi cũng không biết minh bị làm sao, vừa nhìn thấy cậu không mặc gì liền……”
Trương Lợi không lên tiếng, không đáp lại cái gì cả.
“Có câu muốn nói với cậu.”
“……”
“Chúng ta…… Có thể thử kết giao không?” Thanh âm của hắn thực nhẹ, mỗi một chữ, hơi thở đều sẽ phả lên làm da của hắn, làm cho cả người hắn run rẩy khó chịu.
“Không muốn trả lời sao?”
Trương Lợi vẫn không nói chuyện như cũ.
“Giận?”
Chung quanh truyền đến tiếng nói mớ của chiến hữu, Trương Lợi sợ đánh thức người bên cạnh nên quay người nhìn Trần Khiết.
Hai người dựa vào rất gần, mùi tin tức tố phát ra từ cơ thể đối phương quanh quẩn bên chóp mũi, như thuốc mê làm cho người ta đắm chìm vào trong đó.

Trương Lợi do dự thật lâu, hỏi: “Cậu nghiêm túc?”
Trần Khiết không quá hiểu mục đích câu nói này của hắn.
“Không phải đang thương hại tôi sao?”
“Thương hại cậu?” Trần Khiết chuyên chú mà nhìn Trương Lợi, trong bóng đêm, cặp mắt kia vô cùng sáng, giống như là ngọn đèn vậy, có thể trưc tiếp chiếu đến sâu trong lòng, mang đến hy vọng cùng quang minh cho người khác.
“Không phải tôi đang thương hại cậu.” Trần Khiết muốn làm cho biểu tình của mình trở nên nhu hòa một chút, lại bởi vì khẽ động đến miệng vết thương trên khóe miệng mà làm cho ngũ quan trở nên vặn vẹo.
Trương Lợi vội vàng sốt ruột hỏi: “Là tôi làm thương? Tôi không phải cố ý……”
“Không có việc gì.” Trần Khiết nắm lấy tay Trương Lợi, “Cho nên, cậu đồng ý sao? Kết giao cùng tớ.”
Trương Lợi gục đầu xuống, “Tôi không biết tại sao tự dưng cậu lại nói như vậy.”
“Trong khoảng thời gian này tôi đã nghĩ kỹ.” Trần Khiết nhéo cằm hắn, cưỡng ép hắn đối diện với mình, “Tôi không thể mất đi cậu, mặc kệ cậu là bạn tốt của tôi hay là người yêu.

Cho nên tôi muốn thử kết giao cùng với cậu trước.

Ở trong quá trình cùng nhau nỗ lực này, tôi sẽ cố hết sức để chăm sóc cậu, quan tâm cậu dưới vai trò bạn trai, cậu thấy như vậy có được không?”
Trương Lợi dời mắt, “Không cần miễn cưỡng mình như vậy.”
“Cậu cảm thấy tôi miễn cưỡng?” Trần Khiết nắm lấy tay hắn đặt trên khố bộ của mình.
Trương Lợi nhận ra động tác của hắn muốn rút tay về, thế nhưng lại bị Trần Khiết cường thế kéo xuống, trong nháy mắt chạm vào, Trương Lợi cảm thấy mạch máu đều sắp nổ mạnh!
“Kỳ sinh lý của tôi một năm trước đã đến, cậu cũng biết điều này.” Trần Khiết cúi đầu nói với hắn, “Sau đó tuy rằng tôi rất ít sử dụng thuốc ức chế tin tức tố Alpha, thế nhưng trước khi diễn ra tập huấn, tôi đã đặc biệt tiêm cho mình một liều.

Vậy mà ở trong phòng tắm, bởi vì nhìn thấy thân thể của cậu……”
“Tôi biết.” Trương Lợi rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm ngực Trần Khiết, lặp lại: “Tôi biết.”
“Vậy cậu đồng ý kết giao với tôi không?”
“……”
Trần Khiết dùng sức ấn tay của Trương Lợi lên khố bộ của mình, “Đồng ý không?”

Trương Lợi chỉ thấy tay nóng muốn chết, vội vàng khô khốc trả lời: “Đồng ý, đồng ý.”
“Vậy về sau không được lộ thân thể trước mặt người khác, được không? Ngay cả nửa người trên cũng không được.”
“Đã biết.”
5h30 sáng ngày hôm sau.
Tiếng còi chợt thổi lên, toàn bộ đám người đang nằm trên giường bỗng nhảy dựng lên giống như tôm, nhanh chóng đi giày vọt vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đứng xếp hàng.
Tướng tổng chỉ huy phụ trách huấn luyện bọn họ là đại tướng Vu Dục.
Vu Dục mặc một thân quân phục nghiêm cẩn, quân ủng màu đen giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng vang “Bộp bộp bộp”.
Bốn phía doanh trại có các loại đèn pha siêu mạnh, chiếu rõ khuôn mặt mệt mỏi của từng người.
Randall đứng ở vị trí đầu hàng thứ nhất, Trần Tuấn Vũ cùng Trần Khiết đứng ở bên người hắn, mà Trương Lợi bởi vì chiều cao tương đối thấp nên đứng ở vị trí cuối cùng hàng đầu tiên.
Vu Dục chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài vòng trước mặt mọi người, đột nhiên dừng lại, đối mặt với mọi người, lớn tiếng: “Ta muốn nói cho các cậu một tin tức vô cùng không tốt!”
Trong khoảng tạm nghỉ giữa các câu, không người nào phát ra một tiếng vang nào cả.
“Trong các trận đấu trước kia hầu như không xuất hiện tình huống đột nhiên gia tăng nhân viên tiếp viện, thế nhưng tình huống gia tăng tiếp viện của cơ giáp lại đặc biệt rõ ràng.

Căn cứ vào cuộc họp bàn với tướng quân phụ trách tập trận lần này của Triều Qua tinh cầu, bọn họ đã tiến hành điều chỉnh lại quy tắc! Yêu cầu, hai bên thi đấu, cho dù là chiến sĩ cơ giáp hay là cơ giáp tham gia chiến đấu đều không được thay đổi! Nói cách khác, một khi diễn tập chính thức bắt đầu, chiến sĩ hai bên sẽ không nhận được tiếp viện về cả mặt nhân sự lẫn cơ giáp! Đương nhiên, cơ giáp được chế tạo sư hợp thành trong quá trình chiến đấu không được tính là tiếp viện.
Bởi vậy, trước khi bắt đầu trận đấu tập lần này, chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra nghiêm khắc đối với tất cả các binh lính tham gia diễn tập.

Đối với chiến sĩ cơ giáp, bài kiểm tra sẽ chú trọng đến tố chất thân thể cùng với kỹ năng chiến đấu, đối với nhân viên đội hậu cần thì sẽ kiểm tra chủ yếu ở các kỹ năng chuyên ngành.
Trong đó yêu cầu đặc biệt chính là, xin các vị chế tạo sư chú ý! Bởi vì trong trận đấu tập này có gần một nửa số cơ giáp là cơ giáp X, cho nên, bài kiểm tra của chúng ta đối với chế tạo sư chính là, có thể tiến hành bổ sung năng lượng cho cơ giáp X hay không!
Bên trên chính là nội dung huấn luyện chủ yếu lần này!
Tất cả binh lính nghe lệnh! Chiến sĩ cơ giáp chạy 15km phụ trọng 40 kg! Nhân viên hậu cần chạy 15 km không phụ trọng! Lập tức xuất phát!
Hết chương 295.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận