Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Sắc mặt của Ngô Mai bắt đầu trở nên khó coi, nàng cắn chặt môi, biểu tình tựa hồ có chút thống khổ.

Ước chừng hai mươi phút sau, nàng rốt cục thở ra một hơi, chậm rãi mở to mắt.
Vu Dục nhướng mi, ra hiệu cho binh sĩ điều khiển cơ giáp kia, nhân viên thao tác lập tức tiến lên, bước vào cơ giáp, chiếu màn hình thể hiện năng lượng lên giữa không trung, lập tức có người kêu sợ hãi ra tiếng: “100%? Nàng cũng là 100%!”
Thực lực của Ngô Mai cũng coi như là nổi bật giữa những chế tạo sư cao cấp, nhưng sau khi Cổ Nhạc dẫn đầu thành công mà còn có thể giữ vững tinh thần chiến thắng như vậy thật đúng là không dễ!
Thấy màn hình 3d lần thứ hai xuất hiện dòng chữ “100%”, bọn lính đã hưng phấn đến không thể kiểm soát!
Đây tuy là trận đấu giữa hai chế tạo sư thế nhưng khi hai vị chế tạo sư đều có đủ thực lực cường đại thì cũng có nghĩa khả năng giành được thắng lợi của bọn họ cũng cao hơn một phần! Như thế nào có thể không làm người khác cảm thấy vui mừng chứ?!
Hạ Mạt đứng cạnh sân đấu, ánh mắt nhìn về phía Ngô Mai nhiều thêm vài phần thán phục.
Ngô Mai chậm rãi đi về phía cạnh sân, bên thái dương ướt đẫm mồ hôi nhưng biểu tình lại vẫn vô cùng sung sướng như cũ, nàng hình như cũng thực vừa lòng với biểu hiện vừa nãy của mình.
Khi đi ngang qua người Hạ Mạt, nàng không tự chủ mà liếc mắt nhìn cậu một cái, trong ánh mắt tựa hồ có ý trưởng bối giáo huấn vãn bối.
Tươi cười của Hạ Mạt không thay đổi, đi vào nơi thi đấu.
Chiếc phi thuyền thứ 3 được phóng thích, nhân viên điều khiển giới thiệu đơn giản “Cơ giáp X Vinh Quang 3000X, nguồn năng lượng còn thừa 60%”.
Binh lính vây xem dần dần an tĩnh lại, mang theo tâm tình nhảy nhót mà nhìn người trong sân.
Hạ Mạt nhắm mắt lại, phóng thích sợi tinh thần, không đến năm phút nguồn năng lượng đã được bổ sung xong, nhân viên thao tác chiếu biểu hiện năng lượng lên giữa không trung, vẫn là dòng chữ màu xanh lục “100%” như cũ!
Binh lính đồng thời phát ra kinh ngạc và cảm thán, ngay sau đó chuyển ánh mắt đến một vị tuyển thủ khác, Ngô Mai.
Tốc độ cùng xác suất thành công của Hạ Mạt quả thực nhanh đến không thể tưởng tượng!
Ngô Mai cưỡng chế sợ hãi trong lòng, cứng đờ đi lên sân thi đấu.

“Cơ giáp X Vinh Quang 3000X, nguồn năng lượng còn thừa 30%.”
Ngô Mai nhìn Vinh Quang 3000X hình thể khổng lồ, liên tiếp làm rất nhiều lần hít sâu mới nhắm mắt lại.
Lúc này, cảm giác khi đem tinh thần lực tham nhập vào cơ giáp khó khăn hơn trước rất nhiều, cũng không phải cấp bậc phòng ngự tinh thần lực của cơ giáp trở nên cao hơn mà là do cỗ cơ giáp thứ nhất đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực của nàng!
Trước khi tiến vào TU301, nàng cũng từng luyện tập tiến hành bổ sung năng lượng cho cơ giáp X, thế nhưng lúc ấy cũng không có cơ hội một lần bổ sung cho nhiều cơ giáp X.

Nàng vẫn luôn biết chênh lệch giữa mình và đại sư X vô cùng lớn, lại không nghĩ rằng lớn đến mức này!
Nàng nỗ lực mà thao tác tinh thần lực phá vỡ hàng rào phòng ngự của Vinh Quang 3000X, sau khi hao phí chừng mười mấy phút, sợi tinh thần rốt cục xâm nhập được vào khoang năng lượng.
Nàng có dự cảm, bổ sung xong một chiếc phi thuyền này cũng đã là cực hạn.
Nhưng ngược lại Cổ Nhạc trông vẫn nhẹ nhàng thoải mái như trước, giống như lúc nãy bổ sung năng lượng đối với hắn mà nói căn bản không là gì cả.
Biểu tình trên mặt Ngô Mai càng thêm thống khổ, ngay cả sắc mặt đều bắt đầu trắng bệch.
Binh lính lúc đầu còn cảm thấy hưng phấn, đến khi thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, tươi cười dần dần biến mất, nhiều hoặc ít đều lây dính thần sắc lo lắng.
Hạ Mạt thấy phản ứng của nàng cũng chậm rãi thu liễm tươi cười, ánh mắt ngưng trọng mà nhìn chằm chằm Ngô Mai.

Thân thể của Ngô Mai hơi đung đưa, cậu bỗng nhiên bước nhanh đến, vừa lúc tiếp được người vừa ngất xỉu.
Động tĩnh này lập tức làm kinh động tất cả mọi người.
Thế nhưng cũng may đám lính ở đây đã được huấn luyện bài bản, sau vài giây kinh hoàng ngắn ngủi, bọn họ liền lập tức  trật tự ngay ngắn đứng ở chỗ cũ, giành ra đủ không gian.
Ngô Mai thống khổ mà cuộn tròn thân thể, cơ bắp cả người đều đang run rẩy.

Vương Trường Thái hô to một tiếng “Mai Mai”, lập tức xông lên muốn ôm lấy Ngô Mai.
Hạ Mạt lạnh giọng ngăn cản: “Không được động vào cô ấy!”
“Tôi……” Vương Trường Thái bị câu nói này làm cho sửng sốt, tức khắc hai tay cứng lại giữa không trung, thu không được mà duỗi cũng không xong, toàn bộ ngũ quan đều vặn thành một đoàn.
Vu Dục xoải bước tiến lên, “Đây là có chuyện gì?”
“Tinh thần lực hao hết?” Vu Dục tuy ít khi gặp phải chuyện này thế nhưng cũng không trở ngại việc hắn ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, đang định kêu nhân viên chữa bệnh thì thấy Lance xông đến, nhanh chóng phóng ra thiết bị chữa bệnh từ nhẫn không gian, động tác thuần thục mà đưa Ngô Mai vào trong thiết bị quan sát.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, kết quả đã được đo lường ra.
“Tinh thần lực khô kiệt, thiếu chút nữa liền thành tổn thương tinh thần cường độ thấp.” Lance nhìn Hạ Mạt một cái, cũng may ngăn chặn kịp thời, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.
Nghe thấy lời này Vương Trường Thái sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Cổ Nhạc một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ôm Ngô Mai nhẹ giọng an ủi.
“Chỗ của tôi có thuốc làm dịu tinh thần lực, trước tiên uống một liều, nghỉ ngơi thật tốt.

Nhớ kỹ, trước khi hoàn toàn khôi phục thì tuyệt đối không thể sử dụng tinh thần lực.”
Vương Trường Thái cảm kích nhìn Lance, “Cảm ơn, chúng tôi hiểu.”
Thi đấu tiến hành đến một nửa, tuy rằng bởi vì chuyện bất ngờ xảy ra mà đột nhiên cắt đứt thế nhưng thắng bại đã phi thường rõ ràng.
Vương Trường Thái cùng với nhân viên y tế đưa Ngô Mai đi, đám lính vây xem cũng tan rã.
Hạ Mạt đi theo Vu Dục trở lại doanh trại chỉ huy, nghỉ ngơi trong phòng nhỏ, chờ đến khi cậu ngủ dậy đã đến giờ ăn cơm.
Bữa cơm thứ nhất ở TU301, nghĩ như thế nào như thế nào có ý nghĩa kỷ niệm.

Cơm trưa rất đơn giản, mỗi người một bình dịch dinh dưỡng.
Bình mà Hạ Mạt ăn nghe nói là vị xương sườn kho tàu, thế nhưng cậu vẫn không thể nếm ra vị sườn kho đó.

Dịch dinh dưỡng thực sự không tốt một chút nào, hơn nữa tình huống thân thể Hạ Mạt đặc thù nên phản ứng bài xích với loại đồ ăn này khá lớn.
Thật vất vả nghẹn xuống cảm giác dính nhão ghê tởm để nuốt chất lỏng này vào, lại còn còn uống thêm một ngụm nước ấm thật lớn, thế nhưng dù vậy trong lòng cậu vẫn thực không thoải mái, vì thế cậu quyết định đi WC, đỡ khỏi đến lúc đó lại nôn đầy đất.
Randall vẫn luôn chú ý phản ứng của cậu, nhìn thấy cậu đứng dậy rời đi cũng đứng lên đi theo.
Ngay khi hắn sắp đuổi kịp thì bỗng nhiên có một người chặn ngang, nhìn kỹ thì ra là Vương Trường Thái.
Vương Trường Thái tới làm gì
Trả đũa sao?
Randall âm thầm phỏng đoán, sau đó thu liễm tiếng bước chân, chậm rãi tới gần, nghiêng người dán lên quái thạch, lẳng lặng chú ý hành động của Vương Trường Thái.
Vương Trường Thái đi tới đi lui bên ngoài WC, tựa hồ rất buồn rầu.

Hán tử cao lớn thô kệch ủ rũ cụp đuôi, vò đầu bứt tai, làm cho cảm giác thị lực bị đánh sâu vào vô cùng lớn.
Một lúc sau Hạ Mạt bước ra, cảm giác không phải thực tốt.
Vương Trường Thái vừa nhìn thấy cậu như là bị điện giật, lập tức bó tay bó chân nói: “Cái kia, phó quan, ngài ra rồi sao?”
“A?” Hạ Mạt bị thanh âm của hắn khiếp sợ, nhìn theo tiếng nói liền phát hiện ra bên cạnh WC có một người, “Vương đội?”
“Ai, là tôi.” Vương Trường Thái nở nụ cười hàm hậu, trong giọng nói mang theo cẩn thận, “Tôi chính là…tôi thấy bữa trưa ngài không ăn mấy nên qua đây xem tình hình.”
“Cảm ơn, đã không có việc gì.” Hạ Mạt hào phóng cười cười, đi về phía trước.
Vương Trường Thái bỗng nhiên nhảy ra, ngăn ở trước mặt cậu, “Phó quan, tôi còn có chuyện muốn nói với ngài!”
Hạ Mạt sửng sốt một chút, điều đầu tiên nghĩ đến trong đầu chính là mấy cái tiết mục linh tinh “Ra mặt vì yêu”, “Bênh vực kẻ yếu”, sau đó cậu nhanh chóng khôi phục tự nhiên, cười hỏi: “Làm sao vậy? Còn có chuyện gì?”

“Cái kia, kỳ thật cũng không có gì……”
“Vậy tôi đi?”
“Không! Xin ngài từ từ!” Vương Trường Thái xấu hổ nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra hai chữ “Cảm ơn.”
“A?” Hạ Mạt thực kinh ngạc, phải nói là hoàn toàn không nghĩ tới, cậu cho rằng Vương Trường Thái sẽ trách tội cậu gián tiếp làm cho Ngô Mai ngất xỉu, không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành thế này?
Sau khi nói ra câu đầu tiên thì những câu kế tiếp cũng đơn giản hơn nhiều, Vương Trường Thái thở dài một hơi, sau đó đột nhiên đứng nghiêm, làm ra một động tác chào quân đội tiêu chuẩn “Phó quan, tôi xin lỗi vì hành vi lúc trước!”
“Xin lỗi?”
“Lance điện hạ đã nói cho chúng tôi biết, nếu không phải ngăn chặn kịp thời vợ của tôi rất có khả năng bởi vì tinh thần lực tổn thương mà bị trục xuất về nước.

Cảm ơn ngài đã kịp thời ngăn cản cô ấy!”
“Tôi cũng không làm cái gì.

Chủ yếu vẫn là Ngô Mai đồng chí phản ứng rất nhanh.”
“Tính tôi tương đối thẳng, xin ngài thông cảm, đồng thời cũng xin cảm ơn ngài, một chút tâm ý này xin ngài hãy nhận lấy.” Nói xong hắn lấy ra một chai nước trái cây, hai cái sandwich từ trong nhẫn không gian, “Đây vốn là bữa sáng mà tôi đã chuẩn bị trước lúc ra cửa, thế nhưng tôi vẫn luôn không có cơ hội ăn, nếu ngài không chê……”
“Tất cả đồ ăn bây giờ đều là lương thực cứu mạng trong diễn tập sau này, anh vẫn là lấy lại đi……”
Thái độ của Vương Trường Thái vô cùng cường ngạnh “Không được! Đây là tâm ý của chúng tôi! Nếu ngài không thu thì vẫn còn để ý đến thái độ của chúng tôi lúc trước!”
Hạ Mạt bị làm cho dở khóc dở cười, đành phải nhận lấy sandwich.
Từ sau khi cậu mang thai thì vẫn luôn không thích ăn sandwich lắm, thế nhưng nếu như Vương Trường Thái một hai bắt cậu phải nhận lấy thì cậu vẫn là cung kính không bằng tuân mệnh đi!
Hết chương 305..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận