Vu Dục lập tức liên hệ với phái cầm quyền của Triều Qua tinh cầu, thỉnh cầu bọn họ hợp tác Lạp Hỗ tìm kiếm phó quan Cổ Nhạc, phái cầm quyền tỏ vẻ đạo nghĩa không thể chối từ, rốt cục Lạp Hỗ đã giúp bọn họ ân tình lớn trong việc dẹp loạn lần này!
Sau một ngày một đêm tìm kiếm, kết quả lại phi thường làm người ta thất vọng, bởi vì phó quan của bọn họ ―― chế tạo sư cao cấp Cổ Nhạc thực sự mất tích!
Lance phải đến lúc Hạ Mạt mất tích 2 tiếng đồng hồ mới biết được, hơn nữa vẫn là Vu Triết nói cho y.
Lúc ấy y đang cứu chữa cho người bệnh trong phòng bệnh tạm thời, liền thấy Vu Triết sắc mặt ngưng trọng đi vào, năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi.
Lance vui vẻ, bớt thời giờ hỏi: “Khi nào tiểu tử em cũng học được lễ phép?”
“Em……” Nếu là ngày thường Vu Triết đã sớm cãi nhau với Lance, chỉ là hôm nay hắn lại không có tâm trí này.
Hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt của Lance, châm chước dùng từ, “Có chuyện đến nói cho anh.”
“Cái gì?” Lance trêu ghẹo: “Không phải là em đã tìm được Alpha thích hợp đấy chứ?”
Vu Triết cười còn khó coi hơn cả khóc “Đương nhiên không phải!”
“Đó là cái gì?” Lance cúi đầu, tiếp tục giúp binh lính quấn băng vải.
Tâm Vu Triết trầm xuống, “Phó quan, phó quan mất tích.”
“……” Lance ngay từ đầu không phản ứng lại, sửng sốt một chút mới đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Em nói cái gì?”
Vu Triết cúi đầu tránh đi tầm mắt của Lance, thanh âm gian nan: “Phó quan mất tích.”
“Sao có thể?!” Nếu không phải bận tâm nhiều người bệnh ở đây như vậy Lance lập tức có thể nhảy dựng lên, y trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Vu Triết một hồi lâu, sau đó vội vàng giao công tác trong tay cho những y sư trị liệu khác, túm Vu Triết ra ngoài, “Em không lừa anh?! Loại chuyện này không thể nói giỡn!”
“Toàn bộ đội ngũ diễn tập gần như đều biết! Em còn cần lừa anh sao?”
“Chính là, chính là hắn không phải vẫn luôn ở trong sân chế tạo cơ giáp sao? Không, nhất định là các em vẫn chưa tìm được hắn, anh đi xem……” Chưa nói xong Lance đã chạy về phía sân chế tạo cơ giáp.
Vu Triết vội vàng giữ chặt y, “Em nói sự thật! Anh hiện tại không phải nên quan tâm Randall điện hạ sao?! Hắn mới là người thương tâm nhất, sợ hãi nhất!”
Nghe thấy lời này, Lance lập tức đứng lại, y quay đầu nhìn chằm chằm Vu Triết, tươi cười trên mặt phi thường miễn cưỡng, “Em đang nói đùa với anh đúng không?”
Vu Triết thấy y vẫn không đối diện với sự thật, dứt khoát gọi một tên lính đi ngang qua người, “Phó quan mất tích, đúng hay không?!”
Binh sĩ kia thấy hai người bọn họ, vội vàng hành quân lễ, “Báo cáo trưởng quan, phó quan quả thật mất tích.”
Lance ngây ngốc lùi lại mấy bước, té ngã ngồi trên mặt đất.
Vu Triết ngồi xổm bên người y, biểu tình trên mặt phi thường khổ sở “Randall điện hạ nhốt mình trong doanh trại, vẫn luôn không nói lời nào, cũng không cho phép người khác tiến vào.
Trương Lợi, Trần Khiết, Trần Tuấn Vũ đều đã đến khuyên bảo nhưng không người nào có tác dụng.
Trương Lợi nói anh khả năng sẽ có tác dụng cho nên mới bảo em đến đây……”
Lance lập tức không màng hình tượng, một đường chạy như điên.
Giờ phút này, bên ngoài doanh trại chỉ có mấy người Vu Dục, Trương Lợi, Trần Khiết, Trần Tuấn Vũ, những binh lính còn lại không biết nội tình nên đều bị Vu Dục đuổi đi.
Thấy Lance xông tới, mọi người đều như là thấy hy vọng.
Trương Lợi đi lên phía trước sắc mặt vô cùng thận trọng “Ngài cuối cùng cũng lại đây.”
“Hoàng huynh hắn……”
Trương Lợi hạ giọng, “Hiện giờ Hạ Mạt sinh tử chưa biết, Randall điện hạ lại vẫn luôn nhốt mình trong doanh trại, bọn tớ cũng không biết rõ tình huống lúc đấy, cho nên……”
“Tớ sẽ cố hết sức.”
Trương Lợi ngăn lại y, “Mở video ra, thuận tiện giúp cho bọn tớ biết thêm về tình huống.”
“Hiểu rồi.” Lance liên hệ video với Vu Triết, sau đó thử đẩy cửa ra, nhưng cửa giống như bị thứ gì chặn lại từ bên trong, y quay đầu ra hiệu cho Trần Tuấn Vũ, Trần Tuấn Vũ không nói hai lời liền tiến hành phân giải cả cửa lẫn đồ vật chặn bên trong.
Lance chậm rãi đi vào.
Trong doanh trại, Randall ngồi xếp bằng dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quang não, phí công mà gửi thỉnh cầu video cho Hạ Mạt.
Lance đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay bao trùm trên mu bàn tay của Randall.
Randall dừng một chút, động trên tay tuy dừng lại nhưng vẫn không ngẩng đầu như cũ.
“Hoàng huynh, hoàng tẩu……”
“Em ấy nhất định còn sống!” Randall bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng.
Lance thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng căng thẳng, ngay sau đó cố gắng giả vờ bình tĩnh bình tĩnh mà nói: “Em cũng biết cậu ấy nhất định còn sống, chỉ là dù sao cũng phải tranh thủ thời gian để tìm cậu ấy chứ? Vạn nhất chậm trễ thời gian cứu viện thì chẳng phải là gián tiếp thương tổn cậu ấy sao?”
“……”
Cho dù Randall không nói chuyện nhưng Lance lại có thể cảm giác được Randall đã dao động, y lập tức không ngừng cố gắng, “Hoàng tẩu quá quan trọng với chúng ta, cho nên bất luận thế nào đều cần phải xác định vị trí của cậu ấy đầu tiên.
Cho dù cậu ấy có bay đến hành tinh khác thì chúng ta cũng phải tìm được.”
“Em ấy bị bão không gian cuốn đi.”
“Cái gì?” Randall bỗng nhiên nói chuyện, Lance căn bản không phản ứng lại.
“Ta tận mắt nhìn thấy em ấy bị bão không gian cuốn đi.”
“……” Lance đã không biết nên nói tiếp như thế nào.
Mấy người bên ngoài doanh trại cũng kinh ngạc muốn chết.
Vu Dục phản ứng nhanh nhất, “Điện hạ nói hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Mạt bị cuốn đi, nói cách khác Hạ Mạt đã từng điều khiển Vinh Quang 3000X chạy tới chỗ đội đỏ?”
Đám người Trương Lợi nhìn hắn, không quá hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.
Vu Dục nói với Vu Triết: “Nhanh chóng tìm ảnh lưu lại trong vệ tinh của TU301!”
Vu Triết không nhiều lời, nghiêm mặt, nhanh chóng xâm nhập vệ tinh TU301 để tìm ra hình ảnh trong đó, thế nhưng dù có tìm đi tìm lại mấy lần cũng không phát hiện được tin tức liên quan.
“Tìm không thấy sao?” Vu Dục tựa hồ rất là thất vọng.
Vu Triết lắc đầu, “Con đã điều tra hình ảnh ghi lại, từ 11h30 tối vệ tinh đã bị động tay động chân, hẳn là phái đoạt quyền của Triều Qua tinh cầu làm.”
Vốn tưởng rằng rốt cục có thể tìm được manh mối, lại không nghĩ bị chặt đứt như vậy, mấy người nhất thời không nói gì.
Trong doanh trại.
Lance rốt cuộc lấy lại tinh thần, “Gần mặt đất làm sao có thể xuất hiện bão không gian?”
“Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng trên bầu trời quả thật xuất hiện lốc xoáy cổ quái, hơn nữa……”
“Cái gì?”
“Cỗ phi thuyền Vinh Quang 3000X mà Hạ Mạt điều khiển đột nhiên xuất hiện.”
“Đột nhiên xuất hiện? Anh không nhìn lầm?” “Không có khả năng nhìn lầm.” Randall miêu tả kỹ càng lại tình huống lúc đó một lần, sau đó mở ra quang não, ấn vào lịch sử trò chuyện, “Chính là lúc rạng sáng 2h10, ta còn nhận được video của Hạ Mạt.”
Bên ngoài doanh trại, lúc Vu Dục đang nghe thấy bốn chữ “đột nhiên xuất hiện” sắc mặt đã thay đổi, tiếp theo nghe được 2h10 thì càng thêm nhíu mày, như suy tư gì, hắn nói với Vu Triết: “Giúp ta tính toán thời gian để đến đội đỏ từ chỗ này!”
“Điều khiển Vinh Quang 3000X?”
“Đúng!”
Vu Triết cúi đầu, ngón tay lướt như bay mà thao túng bàn phím giả thuyết, nhanh chóng cho ra kết luận “Nhanh nhất mười lăm phút.”
“Mười lăm phút……” Vu Dục lẩm bẩm mà đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng lại bước chân, thần sắc điên cuồng nói với mấy người: “Không đúng, không đúng!”
“Cái gì không đúng?”
“Hạ Mạt không có khả năng xuất hiện ở nơi đóng quân của đội đỏ lúc 2h10!”
“Vì cái gì?”
“Còn nhớ rõ khi chúng ta tìm được Randall điện hạ đã là 2h28! Cho dù chúng ta xuất phát lúc 2h13, muộn hơn Hạ Mạt 5 phút, Hạ Mạt đi lúc 2h08, vậy hắn cũng phải đến 2h23 mới có thể đến nơi.
Chính là thời gian trò chuyện trong quang não của Randall điện hạ lại là 2h10?! Còn nhanh hơn bình thường 13 phút, nói cách khác Hạ Mạt chỉ dùng 2 phút đã đến bên người Randall? Điều này căn bản không phù hợp lẽ thường! Trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?”
“Nhảy không gian.” Đôi mắt của Vu Dục sáng lên, “Trừ phi cơ giáp mà Hạ Mạt ngồi có thể tiến hành nhảy không gian!”
Biểu tình của mọi người nháy mắt sáng lên, sau đó lại tối tăm trở lại.
Trương Lợi thở dài, “Không tìm được Hạ Mạt, tất cả đều chỉ có thể là phỏng đoán.”
Vu Dục cũng gật gật đầu, “Chuyện Hạ Mạt mất tích ta còn chưa báo cáo cho bệ hạ cùng Đế hậu…… Ta đã có thể tưởng tượng biểu tình của bệ hạ cùng Đế hậu ……”
Trương Lợi phân tích: “Nếu đúng như lời của Randall điện hạ, Hạ Mạt bị bão không gian cuốn đi, như vậy muốn tìm được cậu ấy trong thời gian ngắn cũng phi thường khó khăn.
Cũng may lúc ấy cậu ấy ngồi Vinh Quang 3000X, có thể chống đỡ lực kéo của bão không gian, sinh mệnh an toàn hẳn là có thể được bảo đảm.
Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là hắn sẽ bị lốc xoáy đưa đến nơi nào?”
Vấn đề này vừa nói ra không ai có thể trả lời.
Đúng lúc này, Randall cùng Lance đi ra khỏi doanh trại, hốc mắt Randall vẫn đỏ tươi như cũ, thế nhưng có vẻ đã hơi bình tĩnh lại.
Vu Dục áy náy nói: “Thực xin lỗi, là chú không làm tốt trách nhiệm chăm sóc hắn.”
“Không liên quan gì đến ngài.” Randall tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh ngày xưa, ngữ khí của hắn phi thường trấn định, “Cháu muốn lập tức quay trở lại Lạp Hỗ, thỉnh cầu phụ hoàng cùng phụ hậu hỗ trợ.”
“Chuyện này là đương nhiên, thế nhưng chú còn chưa nói chuyện cậu ấy mất tích cho bệ hạ cùng Đế hậu……”
Biểu tình Randall thực nhạt, giống như không có một chút cảm xúc nào, “Để cháu nói đi.”
Vu Dục gật đầu, “Chú cùng với cháu?”
“Triều Qua tinh cầu mở tiệc khoản đãi tướng sĩ của Lạp Hỗ tinh cầu, ngài là chỉ huy không thể rời đi.
Lance cũng cần lưu lại nơi này ứng phó tiệc chiến thắng sau đó.”
Vu Dục mở miệng nhưng cũng không biết nên nói gì, dựa theo tình hình trước mắt thì đây quả thực là phương án tốt nhất, vì thế hắn gật gật đầu, thế nhưng vẫn nói: “Chú lo lắng Vị Chinh nguyên soái……”
“Chỉ huy chỉ cần xử lý tốt chuyện của Triều Qua tinh cầu là được.” Vu Dục tâm tình phức tạp gật đầu.
An bài đơn giản xong, Randall lập tức mang theo Vu Triết, Trương Lợi cùng Trần Tuấn Vũ trở về Lạp Hỗ.
Lannado cùng Edern nhận được tin tức bọn họ sắp trở về liền cao hứng vô cùng, lập tức liên hệ video thông báo cho Vị Chinh cùng Ngọc Chương vào cung cùng ăn tối.
Sáu giờ tối, tổ bốn người Randall rốt cuộc trở lại hoàng cung, vừa xuống phi thuyền liền nhanh chóng tiến vào đại sảnh.
Lannado cùng Edern ngồi ở chỗ cao nhất, Vị Chinh cùng Ngọc Chương ngồi ở bên trái.
Ánh sáng trong phòng đặc biệt ấm áp, Edern một bên thường xuyên nhìn về phía cửa, một bên nói: “Đứa nhỏ Mạt Mạt này thật đúng là, nơi nguy hiểm vậy mà cũng dám đi.”
Ngọc Chương trừng mắt nhìn Vị Chinh một cái, “Còn không phải đều là gia hỏa này sủng ra, Mạt Mạt nói cái gì chính là cái gì, hoàn toàn không chủ kiến.”
Vị Chinh nắm lấy tay hắn không nói lời nào.
Edern lại cười, “Thế nhưng cái này cũng không sao cả, người trẻ tuổi a, luôn nghẹn ở nhà còn không nghẹn phải hỏng rồi? Đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.
Chỉ cần có thể bình an trở về là được.”
Lannado xoa xoa tay, vui rạo rực nói: “Tiểu tôn tôn đã hơn 3 tháng, Bụng của Mạt Mạt hẳn đã hơi nhô lên? Đó là song bào thai đó.”
Edern chụp vai của hắn một cái, cười nói với hai người Vị Chinh: “Hắn a, chính là muốn hài tử đến điên rồi.
Mỗi ngày đều lải nhải mấy câu như vậy ở bên tai ta.
Các anh đừng cười.”
Vị Chinh thần sắc bất biến, “Thần cũng thường xuyên nghe bệ hạ nói những câu như vậy.”
“Ha ha ha……”
Không khí trong đại sảnh vô cùng hài hòa.
Bốn người Randall một đường chạy chậm tiến vào, thần sắc của mỗi người đều nghiêm túc.
Lannado, Edern, Vị Chinh cùng Ngọc Chương đồng thời nhìn về phía mấy người, xem xung quanh một vòng rồi lại một vòng, thế nhưng vẫn không thể nhìn thấy Hạ Mạt tâm tâm niệm niệm của bọn họ.
Rốt cuộc, Lannado ra tiếng hỏi: “Đứa nhỏ Hạ Mạt đâu?”
Hết chương 310.