Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Mao Mao cũng không biết tâm tình khẩn trương của Hạ Mạt, thấy đại quái vật lật qua lật lại mình, còn tưởng rằng cậu đang chơi đùa với nó, tứ chi hưng phấn mà múa may lung tung, lông trên người đều dựng lên, còn phát ra âm thanh chi chi liên tục.
Hạ Mạt không còn sức mà phun tào, phát hiện Mao Mao quả thật có thể ăn thức ăn chín mới thả nó lại trên cỏ.
Randall nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Không có vấn đề là tốt, tại sao còn không cao hứng?”
Hạ Mạt do dự vuốt trán, lo lắng sốt ruột hỏi: “Nếu bảo bảo cũng giống như Mao Mao thường thường làm cho chúng ta tim đập nhanh như vậy thì phải làm sao?”
Nhắc tới hài tử, ý cười trên mặt Randall càng thêm rõ ràng, hắn dứt khoát ngồi xuống bên người Hạ Mạt, một tay vuốt ve bụng cậu, một tay không nặng không nhẹ mà chọc đầu Mao Mao, “Hài tử làm sao có thể giống nó?”
Mao Mao quay đầu, hơi có chút bất mãn mà nhìn chằm chằm ngón tay quấy rầy nó kia.
Randall tay thoáng dùng một chút lực đã đẩy tiểu gia hỏa ngã lăn quay.
Mao Mao vừa mới ăn no giống như một quả bóng cao su tròn tròn lăn vài vòng trên đất, nó linh hoạt bò dậy, dựng thẳng đuôi kêu chi chi với ngón ray của Randall.
Hạ Mạt không chú ý tới bộ dáng ồn ồn ào ào của Mao Mao, cậu cũng đặt tay lên bụng mình, trùm lên bàn tay của Randall, thả lỏng híp mắt lại, thích ý hưởng thụ khoảng thời gian yên bình hiếm có này.
Tối hôm đó, lúc Randall cùng Hạ Mạt trở lại khu cắm trại đã hơn 10h tối.
Khu cắm trại trừ bỏ mấy binh sĩ phụ trách tuần tra ra thì tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Randall cùng Hạ Mạt bởi vì thân phận đặc thù nên được ở riêng một cái lều.
Hai người sóng vai đi vào lều.
Mao Mao sau khi xuống phi thuyền, nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn không giống trong trí nhớ, mới đầu còn có vẻ nhút nhát sợ sệt, nhưng sau khi hai đại quái vật đã đi được một đoạn khá xa nó liền lập tức nhảy nhót đuổi theo, hơn nữa phi thường thuần thục mà bò từ quần áo Hạ Mạt lên vai của cậu.
Cảm giác được trọng lượng trên vai, Hạ Mạt thoáng nghiêng đầu đã thấy Mao Mao trợn to đôi mắt đáng yêu dáo dác nhìn xung quanh, “Lòng hiếu kỳ thật mãnh liệt a.”
Randall quay đầu lại nhìn Mao Mao, nhẹ giọng nói: “Nó ngủ ở chỗ nào?”
Hạ Mạt dừng một chút, trước đó hoàn toàn không hề nghĩ tới vấn đề này.
Randall chỉ tay vào một góc, “Vậy thì chỗ đó đi.”
Hạ Mạt nhìn theo phía ngón tay của hắn liền thấy một cái rương đựng đồ chứa đầy những thứ linh tinh, không khỏi run rẩy khóe miệng, cũng không phải ảo giác hay không mà cậu luôn cảm thấy Randall hình như không quá thích Mao Mao……
Bất luận Randall đối xử với Mao Mao như thế nào thì vào ban đêm Mao Mao vẫn bắt được tâm đồng tình của Hạ Mạt mà được quang minh chính đại ngủ bên cạnh gối đầu của cậu, đuôi to bù xù làm gối đầu, cái bụng nhỏ phập phồng lên xuống, miễn bàn có bao nhiêu thích ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Mạt mở to mắt, thói quen mà sờ sang bên cạnh, trống không.

Cậu bỗng chốc mở to mắt, sợ hãi chuyện gặp lại Randall chỉ là một giấc mộng, cũng may lều trại là chân thật, thanh âm các binh lính bận rộn bên ngoài cũng là chân thật.
Mao Mao nghe thấy động tĩnh của cậu cũng mở to mắt, mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, móng vuốt đầy thịt vuốt mặt một cái, lập tức lên tinh thần.
Thấy động tác đáng yêu của Mao Mao, Hạ Mạt nhịn không được ấn ấn trán của nó.
Mao Mao nghiêng đầu, tựa hồ không quá hiểu hàm nghĩa động tác này của đại quái vật.
Hạ Mạt không đùa nó nữa mà nhanh chóng đứng dậy, xốc chăn lên, mặc xong quần áo.

Vừa mới xỏ xong giày thì cửa bị mở ra.
Người đi vào chính là Randall, trong tay hắn đang bưng một chậu nước ấm, thấy Hạ Mạt tỉnh, ngũ quan lạnh lùng trở nên nhu hòa không ít, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “Rửa mặt đi.”
Hạ Mạt gật đầu, chủ động đi lên trước.
Randall vội vàng ngăn cản cậu, “Ngồi là được, ta giúp em.”
Hạ Mạt dừng lại, yên tâm thoải mái mà ngồi bên mép giường.

Bụng cậu đã bắt đầu to ra, ngồi xổm xuống cũng không được thuận tiện như trước kia, luôn lo lắng sẽ đè ép đến các bảo bảo.
Động tác của Randall phi thường mềm nhẹ, hắn vắt khô khăn rồi đưa cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt lau hai cái, xem như rửa mặt, sau đó đưa khăn cho Randall.
Randall giặt sạch khăn rồi giúp Hạ Mạt lau tay, động tác của hắn phi thường cẩn thận, cho dù là khe hở giữa các ngón tay cũng rửa sạch.
Vị trí ngồi của Hạ Mạt có chút cao, từ góc độ này vừa lúc có thể thấy lông mi màu vàng nhạt của Randall, còn có bóng ma ở chỗ hốc mắt.

Thần sắc chuyên chú của nam nhân như thế làm lòng Hạ Mạt rối tinh rối mù.

Cậu cứ nhìn chằm chằm Randall như vậy, bất tri bất giác lại nhìn đến xuất thần.
Randall giúp Hạ Mạt lau rửa xong mà vẫn không thấy cậu có phản ứng gì, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu vẫn luôn ngây ngốc nhìn chằm chằm mình.

Tâm tình nháy mắt vui vẻ, hắn đứng dậy mổ một cái lên giữa trán Hạ Mạt.
Hạ Mạt lúc này mới lấy lại tinh thần, xấu hổ mà cào cào mặt, “Rửa xong rồi? Nhanh như vậy?”
Randall không trêu chọc cậu mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Nên đi ra ngoài ăn cơm sáng.”
“A, được.”
Mao Mao đặc biệt nhanh trí mà nhảy lên trên vai Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhẹ nhàng vuốt ve lông mao mềm mại trên lưng nó, sau đó cùng Randall đi ra lều trại.
Lần này binh sĩ đi theo Randall đến Lục Tinh cũng không nhiều, số lượng còn chưa đủ một trăm người, thế nhưng những người này lấy số xếp hàng múc cơm cũng cần một đoạn thời gian.
Hạ Mạt cùng Randall vốn dĩ đứng ở cuối cùng.
Mấy binh sĩ phía trước quay đầu nhìn thấy bọn họ, đôi mắt nhanh chóng quét qua Mao Mao trên vai Hạ Mạt, âm thầm kinh sợ kêu thật đáng yêu, trên mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ rũ mắt cung kính nói: “Randall điện hạ, Hạ Mạt chuẩn vương phi, hai vị trực tiếp đi lên phía trước đi.”
Hạ Mạt xua tay, nhận đãi ngộ đặc thù luôn không phải là phong cách của cậu, “Không cần không cần, như vậy cũng rất tốt.”
Binh sĩ vẫn cảm thấy hai vị có thân phận tôn quý như vậy mà xếp hàng lấy cơm thì không tốt, huống chi chuẩn vương phi Hạ Mạt còn mang thai hai vị tiểu tiểu vương tử trân quý?! Chỉ là nhìn bộ dáng chuẩn vương phi như thế này thực sự không có ý định chen ngang, vậy phải làm sao bây giờ? Binh sĩ này cũng là người thành thật, làn da nâu đen hơi phiếm hồng, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ đứng trước ngài, luôn cảm thấy lòng không yên ổn……”
Hạ Mạt bị động tác ngây ngô của hắn chọc cười, “Điện hạ ở trong quân đội không phải cũng cùng ăn cùng ở với các anh sao? Sao lại đến chỗ của tôi thì lại thay đổi?”
“Chính là……” Binh sĩ cầu cứu nhìn Randall, hy vọng điện hạ có thể thay đổi ý tưởng của chuẩn vương phi, không nghĩ tới điện hạ không những không thuyết phục chuẩn vương phi, mà còn đầy tự hào vỗ vỗ vai chuẩn vương phi, cảm động nói: “Cảm ơn em đã suy nghĩ cho ta.”
Binh sĩ nháy mắt cứng đờ, hai phu phu đều tỏ thái độ kiên quyết, hắn cũng không tiện lại nói thêm gì, chỉ là trong lòng lại càng thêm kiên định suy nghĩ thành viên hoàng thất đều thanh minh liêm khiết, đáng giá đi theo.
Cơm sáng rất đơn giản, trong chén trang chính là một thứ sệt sệt xanh hồng đan xen, còn có hai trái cây nhỏ.
Sau khi Hạ Mạt nhận được đồ ăn liền cùng Randall đi đến một góc của khu vực ăn cơm ―― Vị trí của mấy người Trương Lợi.
Bọn Trương Lợi rời giường sớm, xếp hàng cũng sớm, lúc này đồ ăn trong bát đã ăn được hơn phân nửa.
Mao Mao nhảy từ bả vai Hạ Mạt đến trên mặt bàn, thăm dò nhìn vào bên trong bát.
Vu Triết trong nháy mắt nhìn thấy Mao Mao liền sáng cả mắt, tiểu hài tử trời sinh đã có niềm yêu thương vô bờ bến với động vật lông xù, Vu Triết coi như phi thường khắc chế, trừ bỏ Trương Lợi ngồi bên người cùng Randall ở đối diện thì những người khác đều không phát hiện ra ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Mao Mao ngửi ngửi bát cháo, tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú, sau đó liền nhìn Hạ Mạt, giơ lên móng vuốt nhỏ chỉ vào rừng cây đong đưa trên dưới.
Ở chung với Mao Mao ba ngày, Hạ Mạt cũng có thể hiểu được ý của Mao Mao, nhẹ nhàng gật đầu, lại dặn dò, “Cẩn thận một chút.”
Mao Mao lập tức nhảy xuống bàn, linh hoạt nhảy nhảy vài cái, thực mau đã chui vào trong lùm cây biến mất.
Ánh mắt Vu Triết ánh vẫn luôn đuổi theo Mao Mao, thẳng đến khi nó hoàn toàn biến mất mới lưu luyến thu hồi.
Hạ Mạt nhìn bát cháo, nóng hôi hổi, cậu hít vào một hơi, hương vị cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn dịch dinh dưỡng rất nhiều.
Trương Lợi tự giác giải thích: “Cái này làm từ thực vật phát hiện ở Lục Tinh mài thành phấn.”
“Thảo nào, trước đây tớ chưa từng thấy dịch dinh dưỡng nào kỳ lạ như vậy.” Hạ Mạt thử uống một ngụm nhỏ, cẩn thận nhấm nháp, hương vị không quá tốt nhưng ít ra ngon hơn dịch dinh dưỡng.
Randall thấy cậu không có dấu hiệu buồn nôn thì trái tim treo ở giữa không trung cung thả lỏng xuống.
Hạ Mạt không nhanh không chậm uống xong cháo, Randall đã giúp cậu gọt xong vỏ trái cây, đặt vào một cái đĩa tinh xảo.
Ba người còn lại đã sớm nhìn quen với mặt ôn nhu tinh tế của Randall như vậy.
Thừa dịp Hạ Mạt ăn trái cây, Trương Lợi nói: “Giữa trưa hôm nay chắc đoàn khảo sát sẽ đến.”
Hạ Mạt đột nhiên bị nghẹn lại, Randall vội vàng ôm cậu cẩn thận thuận khí.

Hạ Mạt thật vất vả nuốt xuống miếng trái cây liền trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Lợi: “Đoàn khảo sát Nội các phái tới?”
“Ừm.”
“A……” Hạ Mạt nháy mắt đã không còn tâm tình ăn uống, “Đoàn khảo sát có những ai? Ngàn vạn lần đừng để cho tên tra nam kia xuất hiện, nếu không tớ sẽ bị ghê tởm chết.”
“Tra nam?” Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của Vu Triết bởi vì từ ngữ này mà bị nứt ra.
Trương Lợi đồng tình nhìn Hạ Mạt, “Thực bất hạnh, gã quả thật đến.”
“……” Biểu tình của Hạ Mạt rối rắm như nuốt phải một con ruồi, “Gã không thể nghỉ một chút sao? Luôn ở trước mặt tớ soát độ tồn tại không sợ soát nổ sao?”
Randall đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cậu, không để ý lắm nói,: “Tới thì lại thế nào? Có rất nhiều người đối phó hắn.”
Hết chương 323.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui