Randall cùng Trương Lợi trò chuyện hơn mười phút vẫn chưa xong.
Trong lòng Hạ Mạt nghĩ đến chuyện phân loại nhân chủng của nhóm bảo bảo, lăn qua lộn lại ở trên giường không yên, giãy dụa nửa ngày rốt cuộc quyết định gửi tin tức cho Lance.
Lance trước giờ vẫn luôn vô cùng để tâm đến nhóm bảo bối, cho nên đưa ra yêu cầu này y nhất định sẽ không cự tuyệt! Nghĩ như vậy, Hạ Mạt nhanh chóng nhập tin nhắn: “Sáng mai giúp tớ kiểm tra phân loại nhân chủng của các bảo bảo không?”
Sau khi tin nhắn được phát ra đã lập tức nhận được phản hồi nhiệt tình của Lance: “Được! Chín giờ sáng mai tớ sẽ đến Tả Thiên Điện!”
Hạ Mạt vốn muốn nói không cần gấp như vậy, nhưng ngữ khí của Lance thật sự quá kích động, làm hại cậu đều ngượng ngùng nói ra lời kêu y bình tĩnh.
Nửa giờ sau, Randall rốt cuộc cắt đứt video tiến vào, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Mạt ôm gối đầu nằm nghiêng trên giường, đầu gác trên đầu giường, hai chân lung lay trái phải có quy luật.
Trong lòng Randall mềm nhũn, lặng yên không một tiếng động đi qua, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân Hạ Mạt.
Hạ Mạt cả kinh, quay đầu lại nhìn thấy là Randall thì thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, ngay sau đó xoay người nhảy dựng lên.
Động tác mạnh mẽ này làm Randall hoảng sợ, vội vàng quỳ gối trên giường ôm lấy eo Hạ Mạt, “Chú ý an toàn.”
Hạ Mạt cúi đầu ôm lấy đầu Randall, hung hăng mà hôn một cái lên trán hắn, hưng phấn nói: “Em bảo Lance sáng mai qua kiểm tra phân loại nhân chủng của các bảo bảo, anh thấy được không?”
Randall hơi hơi ngửa đầu chuyên chú nhìn Hạ Mạt, thanh âm tất cả đều là sủng nịch, “Em quyết định là được.”
Hạ Mạt gặm một ngụm vào chóp mũi Randall, “Vậy thì cứ như vậy!”
Bởi vì trước khi ngủ quá mức hưng phấn nên đến tận 12 giờ đêm Hạ Mạt vẫn chưa ngủ được, Randall ôm hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Nhanh chóng bình phục tâm tình, thiếu ngủ không tốt cho bảo bảo.”
Hạ Mạt ở trên giường xoắn đến xoắn đi, “Nhưng mà ngủ không được a, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể biết được phân loại nhân chủng của bảo bảo là thấy thật kích động!”
“Em nha.” Randall nhẹ nhàng véo véo gương mặt cậu, “Nhanh chóng ngủ, nếu không nhóm bảo bảo sẽ phát giận.”
“Bọn chúng mới lớn chứng nào, làm sao biết phát giận……” Hạ Mạt còn muốn biện bạch đã bị một ánh mắt của Randall làm nghẹn lại, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích mà chui vào lồng ngực của nam nhân.
Randall một tay ôm cậu, một tay vuốt ve lưng cậu.
Dưới sự vuốt ve mềm nhẹ và có quy luật này, Hạ Mạt thật đúng là ngủ rồi.
———————
Kết quả, bởi vì ngày hôm trước ngủ quá muộn, ngày hôm sau Hạ Mạt đương nhiên sẽ dậy muộn, chờ cậu mở to mắt đã 8h30!
“Tạch” một phát nhảy ra khỏi giường, bởi vì dùng sức quá mạnh thiếu chút nữa rút gân.
Randall vừa vào cửa liền thấy biểu tình thống khổ che eo của Hạ Mạt dọa đến mức tim đập chậm nửa nhịp.
“Mạt Mạt!” Hắn bước vội lên trên, “Em làm sao vậy?!”
Hạ Mạt thấy biểu tình của Randall liền biết hắn hiểu lầm, vội vàng xua tay, “Em không có việc gì, đừng quá khẩn trương.” “Còn nói không có việc gì? Sắc mặt đều……”
“Em thật sự không có việc gì.” Hạ Mạt nói: “Chính là lúc nãy khi rời giường bị vặn eo, ha, ha ha, chắc là già rồi.”
Biểu tình lo lắng trên mặt Randall lập tức bị vẻ lạnh lùng thay thế, Hạ Mạt nhìn thấy thần sắc của hắn liền biết mình lần này đã thực sự làm hắn lo lắng, vội vàng cẩn thận giữ chặt lấy tay hắn, nhỏ giọng xin tha, “Đừng nóng giận, em thật sự không phải cố ý.”
“Trong bụng còn có hai bảo bảo yếu đuối, đừng làm ta sợ hãi như thế này nữa.” Randall cứng ngắc nói xong câu đó, đối mặt với vẻ mặt đáng thương của Hạ Mạt thì thái độ lại mềm xuống dưới, hai tay hắn ôm mặt Hạ Mạt, nhẹ giọng nói: “Các em thực sự quá quan trọng với ta, ta thật sự thực sợ hãi mất đi các em.
Vì ta, chăm sóc bản thân thật tốt, được không?”
Chú ý tới cảm xúc của Randall trầm xuống, Hạ Mạt lập tức hiểu ra mình thực sự làm Randall thương tâm, vội vàng ôm lấy nam nhân, liên tiếp hứa hẹn, “Em sẽ, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, lo lắng cho chính mình, đừng thương tâm.”
Cằm Randall gác ở trên vai Hạ Mạt, nghe thấy Hạ Mạt bảo đảm, trên mặt nhanh chóng hiện lên một nụ cười, sau đó lại nhanh chóng khôi phục thần sắc lạnh như băng kia, hắn hạ giọng hỏi: “Em nói thật?”
“Thật sự, đương nhiên là thật sự!” Vì làm Randall tin tưởng, cậu còn hung hăng vỗ vỗ ngực, “Giữ lời nói!”
Động tác tục tằng này làm Randall xem mà khiếp vía, “Được rồi được rồi, ta tin tưởng em.
Mau mặc quần áo vào rồi ra ngoài ăn cơm, không phải nói 9h hôm nay kiểm tra sao?”
“Đúng!” Hạ Mạt đột nhiên đứng dậy, sau khi đứng lên mới nhớ đến chuyện mình đã đồng ý với Randall luôn phải cẩn thận! Vội vàng chột dạ quan sát biểu tình của Randall, quả nhiên thấy vẻ mặt của hắn lại lạnh vài phần.
“Hắc hắc……” Hạ Mạt một bên cười ngây ngô lấy lòng, một bên thong thả mà ngồi trên giường, nhận áo khoác từ tay Randall.
Bình thường lúc này đều là Randall giúp cậu mặc quần áo, Hạ Mạt lặng lẽ đánh giá biểu tình của người nọ, nghĩ nghĩ, cầm quần áo đặt lên bàn tay to lớn của nam nhân, “Giúp em mặc quần áo, được không?”
Randall không nói một lời nhìn cậu.
Hạ Mạt xấu hổ cười cười, lại chậm rì rì mà lấy quần áo lại, mới vừa cầm một kiện đã bị Randall ấn xuống.
Nụ cười của Hạ Mạt lập tức biến lớn “Không tức giận?”
Randall không chần chừ, “Đối với em, ta đã bao giờ giận?”
Hạ Mạt càng thêm vui vẻ, duỗi tay ôm cổ Randall cười hì hì: “Em biết anh tốt nhất mà!”
Hai người xuống lầu ăn cơm sáng, thời gian vừa đúng 9 giờ.
Hạ Mạt ngồi trên sô pha, trong miệng ăn trái cây ngọt ngào, đôi mắt lại vẫn luôn nhìn thẳng về phía cửa, “Lance sao vẫn chưa tới vậy?”
Randall đặt miếng trái cây đã bóc vỏ vào tay cậu, “Hôm nay là ngày nghỉ, thời gian còn nhiều.”
Hạ Mạt ngẫm lại cũng đúng, vì thế lại ăn thêm vài miếng trái cây ngọt ngào nữa, lúc này mới thấy Lance vội vàng chạy tới.
“Ngượng ngùng, đến muộn!” Lance lau mồ hôi, một bên nói một bên lấy ra dụng cụ chữa bệnh, “Tối hôm qua quá hưng phấn vẫn luôn không ngủ, kết quả sáng nay dậy muộn.”
“Phốc.” Hạ Mạt nhất thời không nhịn cười lên tiếng.
Lance nghiêng đầu hỏi: “Cười cái gì?”
Randall trả lời: “Mạt Mạt cũng dậy muộn.”
“Ha ha.” Lance nhanh chóng sắp xếp xong dụng cụ chữa bệnh, “Lại đây đi, chúng ta siêu âm bụng.”
Hạ Mạt xoa xoa tay, đứng dậy đi qua, nằm vào trong thiết bị kiểm tra dưới sự chỉ đạo của Lance.
Lance quét người hầu xung quanh một vòng, nói với Randall: “Khi kiểm tra cần phải kéo quần áo lên……”
Randall hiểu ý, lập tức nói với đám người hầu chờ ở bên cạnh: “Các anh đều đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Người hầu lục tục rời khỏi đại sảnh.
Sau khi cửa lớn được đóng lại, Lance khởi động thiết bị kiểm tra.
Hạ Mạt nằm trong thiết bị đo lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm dụng cụ kim loại có cấu tạo tinh vi trước mặt.
Lance thay cậu vén lên vạt áo, lộ ra bụng nhỏ hơi nhô lên, y chú ý tới Hạ Mạt không tự giác mà nắm nắm tay, vì thế chủ động nói chuyện phân tán lực chú ý của cậu, “Sao lại không thấy Mao Mao đâu? Trần Tuấn Vũ không phải nói tiểu gia hỏa kia đặc biệt thích cậu sao?”
Nhắc tới Mao Mao, thần kinh Hạ Mạt quả nhiên thả lỏng rất nhiều “Mao Mao dìu già dắt trẻ, trong nhà có tận mười mấy nhân khẩu a.”
“Phốc!” Lance buồn cười, “Thật sự?!”
Randall nắm lấy tay Hạ Mạt, thấp giọng nói: “Mạt Mạt nói chính là thật sự.
Vật nhỏ kia phi thường trọng tình nghĩa, khi Mạt Mạt phải rời khỏi nó vẫn luyến tiếc, chạy theo phi thuyền cả mấy trăm mét.”
“A?” Lance cơ hồ có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, không khỏi có chút đồng tình Mao Mao, “Các cậu đi rồi, Mao Mao nhất định sẽ rất khổ sở đi?”
Randall cũng không đáp lại vấn đề của Lance, mà là nói: “Trong nhà của nó có những người khác, lại nói, chúng ta cũng không dám khẳng định hoàn cảnh của Lạp Hỗ có thích hợp nó hay không.
“Cái này cũng đúng.” Lance bĩu bĩu môi, thuần thục thao tác máy kiểm tra, “Tớ đã xem qua bộ dáng của nó, đầu nhỏ, mắt to, đuôi to lông xù xù, rất là đáng yêu a.”
Nghe thấy lời này, Hạ Mạt trêu ghẹo nói: “Biết từ chỗ của Trần Tuấn Vũ?”
“Đúng vậy.”
Hạ Mạt lại hỏi: “Gần đây cậu cùng Trần Tuấn Vũ rất thân thiết?”
“Ách……” Lance không biết nên trả lời như thế nào, nhấc mí mắt nhìn thoáng qua Randall, thấy Randall không nói gì liền rũ xuống tầm mắt, trốn tránh mà nhìn đếm ngược trong quang não, “Cũng không có a.”
“Thẹn thùng?”
“Sao có thể?!” Lance trừng lớn đôi mắt, một bộ “Cậu còn dám nói tớ thẹn thùng liền cùng cậu liều mạng”.
“Được được được, không có liền không có, làm gì phản ứng lớn như vậy?”
“Tớ……” Lance héo, biết mình không nói thắng được Hạ Mạt trong chuyện này, dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.
Ba người cùng trầm mặc, cũng may thời gian cần để kiểm tra không dài, không bao lâu liền nghe thấy thanh âm máy móc “Kiểm tra đo lường xong” truyền đến.
Randall nhanh chóng nhìn quan não của Lance.
Hạ Mạt cũng chui ra từ trong máy kiểm tra.
Hai người đều đến trước mặt Lance, ngừng thở chờ đợi Lance tuyên bố kết quả.
Lance nhìn kỹ kết quả kiểm tra từ đầu đến đuôi hai lần, lúc này mới ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một bụ cười lớn, nói: “Là tiểu O! Hai bé đều là tiểu O!” Nói xong, còn không đợi Hạ Mạt cùng Randall phản ứng đã lập tức gọi cho Edern.
Cuộc gọi được kết nối, Lance lập tức phấn khởi nói: “Omega! Phụ hậu, nhi thần có hai cháu trai Omega a! cháu trai Omega mềm mại đáng yêu!”
“Thật sự?!”
Trước khi nhận được cuộc gọi của Lance, Edern đang bàn chuyện khai phá Lục Tinh với Lannado, nghe thấy lời này liền kinh hỉ đến nhảy dựng lên!
Ở Lạp Hỗ tinh cầu Omega chỉ chiếm 5% tổng dân cư, chỉ có 1/3 Alpha!
Nếu nói mang thai bảo bảo Alpha có thể dùng kinh hỉ tới hình dung, như vậy mang thai bảo bảo Omega chính là thập phần kinh hỉ! Mà một lần mang thai tận hai Omega, tuyệt đối là vận khí tốt đến nghịch thiên!
Trời ạ! Edern che lại ngực thở dốc, hắn quả thực không thể bình tĩnh được!
Hết chương 332.