Sau khi Vinh Quang 3000X của Randall cùng Hạ Mạt dừng lại thì phi thuyền của đội hộ vệ hoàng gia cũng dừng lại cách bọn họ 500m.
Cửa khoang mở ra, Randall che chở Hạ Mạt đi ra khoang thuyền.
Nơi này không hổ là rừng rậm nguyên thủy, vừa đặt chân xuống đất đã có thể cảm giác được hương vị tươi mát phả vào mặt.
Hạ Mạt hít sâu một hơi, tối tăm cùng áy náy nơi đáy lòng cũng nhạt bớt.
Cậu nắm chặt lấy tay của Randall, đôi mắt mở thật to, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Nơi này của bọn họ là một gò đất trống được cố tình tạo ra, tầng ngoài được tạo thành bởi thép hợp kim, chủ yếu dùng để đậu phi thuyền.
Nhìn tiếp về phía xa là bốn con đường nhỏ được lát gạch xanh dẫn ra bốn phía.
Hạ Mạt hỏi: “Nơi cắm trại bình thường của các anh ở hướng nào?”
“Chỗ đó.”
Hạ Mạt nhìn theo cánh tay của hắn, “Phương bắc?”
“Đúng vậy.” Randall ôm bả vai Hạ Mạt không nhanh không chậm đi về phía con đường nhỏ đấy, vừa đi vừa giải thích: “Đường bên này rất gập ghềnh, đặc biệt là đoạn phía sau rất khó đi, cho nên du khách rất ít.
Nhưng em yên tâm ta có thể cõng em.”
Hạ Mạt chọc chọc bụng của Randall, cứng rắn, tất cả đều là cơ bắp, “Cõng như thế nào? Không sợ ép đến bảo bảo?”
Randall trở tay nắm lấy ngón tay Hạ Mạt, “ôm công chúa?”
“Em là nam nhân.” Hạ Mạt nhỏ giọng cãi lại.
Lòng bàn tay của nam nhân đặc biệt ấm áp, Hạ Mạt cúi đầu nhìn ngón tay bị nắm chặt kia, cũng không biết như thế nào tâm tư liền nhộn nhạo.
Randall chú ý tới vẻ mặt của cậu, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Hắn nhìn về phía sau một cái, đội hộ vệ hoàng gia đi theo phía xa, vì thế kéo tay Hạ Mạt lên, đặt bên môi hôn vài cái.
“Anh……” Hạ Mạt quẫn bách cực kỳ, ban ngày ban mặt làm loại chuyện này cũng không sợ bị binh lính thấy? Thật xấu hổ nha!
Randall lại như là cố ý muốn đùa cậu, chỉ hôn tay còn chưa đủ, còn đem toàn bộ bàn tay dán ở trên mặt, cọ xát.
Hạ Mạt bị động tác ấu trĩ của hắn chọc cười, dứt khoát nhéo nhéo gương mặt hắn, nói: “Như đại cẩu ý, cũng không sợ mất mặt sao?”
“Đây là biểu hiện tự nhiên của việc chúng ta yêu nhau, làm sao sẽ mất mặt? Người khác còn hâm mộ đâu.”
Hạ Mạt nhấp miệng, cố ý không nhìn Randall, “Anh hôm nay nói cũng thật nhiều.”
“Đó là bởi vì ta vui vẻ.” Randall rốt cuộc hồi phục đứng đắn, một tay ôm eo Hạ Mạt, một cái tay khác đặt trên cái bụng hơi nhô lên “Ta hy vọng các bảo bảo có thể giống như em.”
“Giống em có gì mà tốt?” Hạ Mạt trừng hắn một cái, “Đương nhiên phải lớn lên giống anh.”
“Vì cái gì?”
Hạ Mạt nghĩ nghĩ, “Bởi vì em thích tóc anh, thích đôi mắt của anh, thích màu da…… Tóm lại tất cả của anh em đều thích.”
“Không có không thích?”
“Không có!”
Randall cúi đầu hôn cậu một ngụm, “Ta cũng thế.”
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ về phía trước, bởi vì trên đường luôn đi đi dừng dừng nên tốc độ vô cùng chậm, tới giữa trưa mới khó khăn mà đi được ⅕ quãng đường.
Randall đề nghị ngồi trên một mảnh đất trống trải nghỉ ngơi một hồi, thuận tiện làm chút đồ ăn.
Hạ Mạt tự nhiên không từ chối.
Randall lấy ra một tấm thảm nhung trải lên mặt đất, sau đó đỡ Hạ Mạt ngồi xuống.
Hạ Mạt ngồi xếp bằng trên thảm nhung mềm mại, nhìn Randall vội tới vội đi, trái tim mềm mại rối tinh rối mù.
“Em có thể hỗ trợ.”
“Nghe lời, ngoan ngoãn ngồi.” Randall bày xong đủ loại dụng cụ gia vị nướng, sau đó hỏi: “Giữa trưa ăn bò bít tết thế nào?”
“Được, thế nhưng em chỉ ăn một phần nhỏ.”
“Lại nấu một nồi canh thịt bò hầm nhừ một chút?”
Hạ Mạt cười tủm tỉm nói: “Được.”
Bàn xong chuyện cơm trưa, Randall lấy ra một miếng thịt bò đỉnh cấp từ trong nhẫn không gian, lại lấy ra một rổ cà chua to bằng ngón cái, công việc lại trở lên lu bù.
Vị trí ngồi của Hạ Mạt vừa lúc đối diện với Randall, cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm Randall, nhìn nam nhân động tác ưu nhã lật bò bít tết, trong lòng tựa như bị mật ong nhét đầy, ngọt vô cùng.
Randall quen tay quen việc xử lý thịt bò vô cùng thành thạo.
Đầu tiên hắn cho cà chua cùng thịt bò nấu thành canh, ngay sau đó một tay chiên bò bít tết, một cái tay khác còn đồng thời điều chế nước sốt, chờ cho bít tết đã chín thì nước sốt cũng được chuẩn bị xong.
Hạ Mạt ăn phần nhỏ hơn, miếng bít tết màu nâu đậm được đặt trong một cái đĩa hình tròn, lại tưới lên nước sốt hạt tiêu liền tản ra hương vị mê người, thế nhưng không chỉ vậy, Randall còn đặt mấy đóa hoa làm bằng củ quả được cắt tỉa thủ công, tuy dáng vẻ không được đẹp mắt cho lắm nhưng tổng thể vẫn rất không tồi.
Trong mắt Hạ Mạt đầy ý cười nhìn miếng bít tết kia, cầm lên đặt trước mũi ngửi ngửi, “Thơm quá!”
Phần của Randall cũng đã làm xong, đĩa của hắn lớn hơn, chắc cũng phải gấp ba lần của Hạ Mạt.
Hai người ngồi đối diện.
Randall nói: “Mau nếm thử, thích ăn thì chỗ này của ra vẫn còn.”
Hạ Mạt thập phần phối hợp mà cắt một miếng nhỏ, nhúng nước chấm rồi bỏ vào trong miệng, hơi nhấm nuốt, vị nước sốt tiêu cộng với hương vị thuần túy của thịt bò trong nháy mắt xâm nhập cả khoang miệng.
“Thật là ngon!” Hạ Mạt kinh hỉ mở to hai mắt.
Randall dứt khoát bưng đĩa ngồi bên cạnh Hạ Mạt, liếc mắt nhìn thấy nước chấm dính bên khóe miệng Hạ Mạt liền không chút suy nghĩ mà tiến lại gần.
Hạ Mạt đang nhấm nháp mùi vị của thịt bò liền thấy nam nhân lại gần, sau đó lại cảm giác được bên khóe miệng có một vật gì đó mềm mềm lướt qua, tim đập đột nhiên gia tốc.
Vừa rồi, vừa rồi chính là đầu lưỡi Randall?
Trời ạ, tâm đều nhũn thành nước!
Thời gian tiếp xúc chỉ có vài giây ngắn ngủi, Randall liền rời đi.
Hạ Mạt nỗi lòng nhộn nhạo mà nhìn Randall, tựa hồ còn đang đắm chìm trong dư vị vừa nãy, thẳng đến khi Randall chụp bờ vai của cậu mới đột nhiên hoàn hồn.
“Bò bít tết sắp nguội.”
“A, á.” Hạ Mạt nhanh chóng cúi đầu ăn, vành tai lại khả nghi mà nổi lên màu đỏ mất tự nhiên.
Xảy ra chuyện như vậy Hạ Mạt hoàn toàn không thể bình tâm được, ăn bò bít tết uống canh nhưng tầm mắt luôn hướng về phía miệng của Randall.
Vừa rồi bị Randall liếm một chút, cảm giác thật tốt; cậu cũng muốn đáp lễ Randall, chỉ là động tác ăn uống của nam nhân vô cùng ưu nhã, sao có thể dính lên nước canh.
Hạ Mạt ngứa ngáy khó nhịn, thẳng đến khi Randall uống xong canh cũng chưa cho cậu cơ hội ăn đậu hủ quang minh chính đại.
Bất đắc dĩ đành phải ủ rũ mà thu thập đồ đạc với Randall, tiếp tục đi về phía trước.
Dọc theo đường đi, trong đầu Hạ Mạt liên tục chiếu lại hình ảnh Randall liếm cậu, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng thật sự nhịn không nổi mà kéo tay Randall lên hung hăng hôn vài cái.
Randall bị biểu tình hung ác của cậu dọa cho sửng sốt, chú ý tới đôi mắt nhìn loạn khắp nơi của nghi phạm, không khỏi nở nụ cười, trực tiếp ôm lấy cậu, cúi đầu hôn môi bờ môi của cậu.
Hạ Mạt không có chút nào kháng cự, nụ hôn này cậu đã chờ đợi thật lâu!
Từ khi cậu cùng với Randall quen biết hiểu nhau yêu nhau đến bây giờ, trừ bỏ vài lần tiếp xúc thân mật thì động tác hỗ động giữa bọn họ thiếu đến đáng thương.
Randall là phái cấm dục, nhiều khi trong lòng rất muốn nhưng vẫn không thể chủ động nói ra.
Hơn nữa cậu hiện tại mang thai, Randall vì khống chế cảm xúc của mình mà khi ở chung với cậu luôn cẩn thận giữ khoảng cách, ngay cả tắm rửa đều nghiêm túc!
Hạ Mạt cũng biết Randall là vì tốt cho bảo bảo, nhưng là……
Thân thể cùng tinh thần đều phi thường hư không, luôn cảm giác thiếu cái gì.
Đối mặt với sự chủ động hiếm có của Randall, tất cả tế bào trên người Hạ Mạt đều muốn nổ tung.
Cậu ôm lấy cái eo rắn chắc của nam nhân, thân thể không ngừng cọ xát trên người hắn, tựa như một con thú nhỏ bị áp lực lâu rốt cục tìm thấy chỗ phát tiết.
Randall sửng sốt, ngay sau đó ôm lấy Hạ Mạt đầu kịch liệt hôn lại.
Tin tức tố của hai người trao đổi trong khoang miệng, tiếng tim đập hỗn loạn rốt cục đã tìm được quy luật.
Randall cúi người, bàn tay to nắm lấy đùi Hạ Mạt, trực tiếp bế cậu lên.
Hạ Mạt vội vàng ôm đầu Randall, hai chân tách ra quấn bên hông hắn.
Thân thể hai người dán sát vào nhau, cậu có thể cảm nhận rõ nam nhân có phản ứng! Nam nhân khát vọng cậu, cũng như cậu khát vọng hắn vậy!
Nhưng mà hiện tại……
Hạ Mạt chần chờ nhìn về phía sau, thị lực của cậu kém hơn Alpha, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng hai đội binh sĩ.
Âm thanh Randall đặc biệt nghẹn ngào, “Ta muốn em.”
“Nhưng mà……”
“Vào phi thuyền.”
“…… Được.”
Hạ Mạt không dám khẳng định binh lính đằng sau có nhìn thấy tư thế ám muội của hai người hay không, thế nhưng vào phi thuyền lúc này cho dù thế nào cũng sẽ làm cho người khác suy nghĩ bậy bạ đi?
Thôi thôi, quản không được! Trước hưởng thụ rồi nói sau!
Randall phóng xuất ra Vinh Quang 3000X, ôm Hạ Mạt vọt vào khoang thuyền, cửa khoang vừa đóng lại, Hạ Mạt đã khống chế không được mà xé rách quần áo của đối phương, cậu cưỡi trên người Randall, hai ba cái liền lột sạch sẽ nam nhân, sau đó cúi người tàn nhẫn cắn một ngụm trên ngực nam nhân.
Đau đớn rất nhỏ đã kích thích dục vọng của Randall thêm một tầng, hắn xoay người đè Hạ Mạt dưới thân, trong ánh mắt đầy tơ máu, ngực phập phồng dồn dập mà lại kịch liệt, giống một con dã thú đang phát cuồng.
Hạ Mạt hưng phấn nhìn chằm chằm Randall, thậm chí chủ động tách ra hai chân câu lấy eo Randall.
Randall hung hăng mà nuốt một ngụm nước bọt, từ trong cổ họng phát ra âm thanh vô cùng khàn, “Ta muốn em.”
“Em cho anh.”
……
Tình sự qua đi, Hạ Mạt mơ màng sắp ngủ.
Randall đưa cậu vào trong khoang nghỉ ngơi, thật cẩn thận thay cậu lau rửa thân thể.
Đối với Randall mà nói, trận tình sự này cũng không tận hứng.
Khát vọng của hắn với Hạ Mạt vô cùng vô tận, lướt qua liền ngừng vĩnh viễn không thể thỏa mãn hắn ăn uống.
Chính là……
Randall đau lòng mà nhìn Hạ Mạt, hắn không đành lòng thương tổn Hạ Mạt, cũng như không nhẫn tâm thương tổn bảo bảo của bọn họ.
Vì nhóm bảo bối, hắn nguyện ý nhẫn nại, thẳng đến khi thân thể Hạ Mạt hoàn toàn có thể thừa nhận nhiệt tình của hắn.
————————
Đợi đến khi phi thuyền của Randall trở lại hoàng cung đã là sáu giờ chiều.
Hạ Mạt còn đang trong giấc mộng.
Randall động tác mềm nhẹ ôm cậu về phòng ngủ, sau đó vẫn luôn nằm nghiêng bên mép giường, nhìn Hạ Mạt không chớp mắt.
Hạ Mạt như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp, khóe miệng luôn cong lên.
Randall thật cẩn thận tiến lại gần hôn hôn khóe miệng cậu.
Người bị quấy rầy bất mãn mà “Rầm rì” hai tiếng, dịch về phía Randall rồi lại ngủ say.
Hành động thân mật vô ý thức này làm Randall cảm động không thôi.
Hắn hơn điều chỉnh tư thế, sau đó giơ cánh tay ôm lấy Hạ Mạt, hạnh phúc nhắm mắt lại.
Hết chương 334.