Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Ven hồ đồng tâm của Lục Tinh.
Phân đội khai phá 1 đến từ Lạp Hỗ tinh cầu đang trật tự rành mạch mà hoàn thiện phương tiện giám sát thông tin.
Lance thân là nhân viên đi theo của phân đội 1, trong khi tất cả mọi người đều bận rộn thì chỉ có y ăn không ngồi rồi bên hồ, du dương tự tại mà thả câu.
Trần Tuấn Vũ là đội trưởng, tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy đến bên người Lance “Thế nào, đã câu được chưa?”
Lance bĩu môi, ý bảo hắn nhìn về phía thùng sắt, ba con cá lớn mập mạp.
“Này……” Trần Tuấn Vũ hiển nhiên có chút chần chờ.
Lance ngẩng đầu liếc hắn một cái “Có vấn đề?”
“Đây là em câu cho chính em ăn? Mao Mao làm sao có thể nuốt được con cá lớn như vậy?”
“……”
Trên mặt Lance hiện lên một tia xấu hổ, y vốn định tùy tiện câu một con cá nhỏ là được,ai ngờ cá trong hồ này vừa ngốc vừa ngây thơ, thấy mồi câu liền tranh nhau đâm vào đấy, xem này, chỉ mới mười phút đã ba con, nếu cá đã tự đưa đến cửa thì chẳng lẽ lại gỡ xuống ném nó vào hồ lại? Điều đó cũng quá đả kích tính tích cực của bọn chúng rồi, lại nói, y nhìn đám cá này cũng thèm ăn vô cùng.
Hít sâu bốn năm lần, trên người giống như không khó chịu như vậy nữa.

Tầm mắt lơ đãng liếc qua chỗ khác, đột nhiên phát hiện phao câu đang đong đưa nhẹ!

Cắn câu!
Lance tay mắt lanh lẹ cầm lấy cần câu, mạnh mẽ kéo lên trên, không nghĩ tới con cá này lại nhẹ như vậy, y đột nhiên dùng lực làm cho cả người đổ về phía sau, liên tiếp lùi lại cũng không thể ngừng được, mắt thấy sắp té ngã thì phần eo bỗng nhiên nhiều thêm một cánh tay rắn chắc.
Lance nghiêng đầu nhìn về phía sau thấy Trần Tuấn Vũ mang theo nụ cười quen thuộc, cong mắt nhìn y.

Lance cảm thấy tim đập chậm nửa nhịp, độ ấm trên mặt cũng tăng dần.

Y ngượng ngùng đứng thẳng thân thể, rũ đầu kéo lại con cá nhỏ bị ném ra xa, cho dù y không cố tình nhìn về phía Trần Tuấn Vũ thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của nam nhân.
Trên móc câu treo một con cá lớn bằng ngón tay cái, đang tinh thần phấn chấn quẫy đuôi.
Lance cảm thấy không khí xung quanh mình đột nhiên ngại ngùng, vì thế âm thanh cũng run run, “Con cá này thật là lợi hại, có thể đột phá vòng vây mà giành lấy mồi câu.”
Tay Trần Tuấn Vũ cắm trong túi quần, nghiêng đầu cong khóe miệng “Đây không phải là thấy Lance điện hạ thân ái của chúng ta ngồi cả ngày, bị thành ý của ngài cảm động sao?”
Lance không hé răng, nhìn chằm chằm con cá nhỏ há to miệng một lúc lâu mới nói: “Bọn họ đang nấu cơm, chúng ta có nên tranh thủ lúc này dụ dỗ Mao Mao cắn câu?”
Trần Tuấn Vũ giương mắt nhìn bầu trời, trời chiều hơi sẫm màu, trên bầu trời màu xanh đen có những rặng mây nửa đỏ nửa xám “Vậy thì nhanh lên đi, muộn thêm chút nữa là sẽ không thấy rõ được tiểu gia hỏa kia.”
“Ừm”
Trần Tuấn Vũ cởi cúc tay áo, kéo cao tay áo lên chỗ cánh tay, lộ ra đường cong rắn chắc.

Lance mất tự nhiên nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng quay đi.

Trần Tuấn Vũ lấy đi cá nhỏ từ trong tay y, nửa ngồi xổm xuống, nháy mắt hợp thành một cái bàn sứ trắng tinh to bằng bàn tay, đặt cá nhỏ vào đó.
Cá nhỏ trừng to đôi mắt, há miệng dùng sức giãy giụa.
Trần Tuấn Vũ đi về phía Lance “Chúng ta đi xa một chút, nếu không nó không dám lại đây.”
Lance gật đầu, đi theo Trần Tuấn Vũ về phía doanh trại.
Trần Tuấn Vũ dừng lại trước doanh trại.
Lance quay đầu nhìn lại, khoảng cách này cũng có ít nhất 50m đi “Xa như vậy anh có thể khống chế được?”

Trần Tuấn Vũ cười lắc đầu, “Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, mục tiêu của chúng ta là thành lập tín nhiệm cơ bản.

Chờ nó ăn cá nhỏ chúng ta chuẩn bị, sáng mai tiếp tục chuẩn bị, đến lúc đó chúng ta có thể rút ngắn lại đến khoảng cách thích hợp….”
Lance nhìn Trần Tuấn Vũ nghiêm trang mà thảo luận làm thế nào để tiếp cận động vật nhỏ với y, bỗng nhiên cảm thấy một góc mềm mại nào đó trong lòng bị động phải.
Diện mạo của Trần Tuấn Vũ không thể coi là chính phái, toàn thân tản ra hương vị ngả ngớn bad boy.

Hai tay hắn cắm trong túi quần, khóe miệng hơi cong, mắt đào hoa hơi hơi híp lại như là tùy thời tùy chỗ đều quyến rũ người khác.
Nói thật, trước khi quen biết với Trần Tuấn Vũ, Lance coi Randall là tiêu chuẩn nửa kia của mình.

Chờ đến khi quen biết hắn y bỗng nhiên phát hiện không phải chỉ có Alpha ngoài lạnh trong nóng như hoàng huynh mới hấp dẫn mà thực ra như Trần Tuấn Vũ cũng không tồi, có đôi khi y sẽ khó hiểu mà nảy ra ý nghĩ như vậy: Kết hôn với Trần Tuấn Vũ cũng tốt……
“Thấy chỗ lùm cây kia không?”
Lỗ tai xẹt qua một trận gió nóng, cả người Lance phát run, tâm tư cũng đột nhiên bị thu hồi lại, y quay đầu, môi trong lúc vô tình cọ qua cằm của nam nhân, xúc cảm hơi lạnh, giống như bạc hà làm cho cả người y đều thanh tỉnh.
Y phản xạ có điều kiện mà căng thân thể, đôi mắt nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong lùm cây, làm bộ không để ý đến ngoài ý muốn nho nhỏ xảy ra vừa nãy.
Trần Tuấn Vũ cũng ngẩn ra một chút, thấy Lance không phản ứng thì cũng không cố tình nhắc tới chuyện này, ở trong việc theo đuổi Lance hắn luôn có đủ kiên nhẫn.
“Thấy sao? Bên kia.” Hắn duỗi tay chỉ một phương hướng.
Lance lúc này mới phát hiện mình nhìn nhầm hướng, vội vàng không dấu vết mà xoay cổ, nhìn về phía Trần Tuấn Vũ chỉ, đúng là chỗ lùm cây kia đang rung nhẹ.

Y vội vàng ngừng thở, nhìn chằm chằm lùm cây không chớp mắt, quả nhiên, không bao lâu đã thấy một cái đầu nhỏ lén lút, y kinh hỉ mà nhìn về phía Trần Tuấn Vũ.
Trần Tuấn Vũ làm thủ thế im lặng.
Lance phi thường phối hợp mà che lại miệng mình.
Tiểu gia hỏa đặc biệt cẩn thận, chớp đôi mắt tròn vo linh động xem xét nửa ngày mới chui ra khỏi lùm cây, run run bộ lông hất rơi đám bụi cỏ dính trên người mình, sau đó đứng lên, hai cái chân trước nhỏ thu trước ngực, duỗi cái cổ dài nhìn về phía bàn sứ.
Lance tận lực làm cho mình giống như một cái tượng đất, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ khi nào thực sự không nhịn được mới chớp chớp mắt.
Vật nhỏ lông xù đặc biệt cẩn thận đánh giá Lance cùng Trần Tuấn Vũ đứng cách đó mấy chục mét, chắc là cảm thấy hai quái vật lớn này không có tính uy hiếp gì nên nhanh chóng xông lên, vèo một phát nhảy đến bàn sứ trắng, ngậm lấy cá nhỏ rồi lăn đến dưới bóng của cục đá, “chẹp chẹp chẹp” ăn uống thỏa thích, theo động tác nhấm nuốt của nó, toàn bộ thân thể đều rung động, đuôi nhỏ xù xù càng có tiết tấu mà lay động trên dưới.
Lance quả thực sắp bị vật nhỏ này đáng yêu chết, đôi mắt đều biến thành hình trái tim.
Trần Tuấn Vũ thấy biểu tình ngốc nghếch của y, không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía tiểu gia hỏa này cũng không phải thân thiện như cũ — cuối cùng hắn cũng đã biết tại sao lúc đầu Randall điện hạ không thích gia hỏa này, thì ra là vì tranh sủng.
Tốn mất năm phút để ăn xong cá nhỏ, Mao Mao cảm thấy mỹ mãn mà liếm móng vuốt, mắt to xoay tròn, nó bỗng nhiên cảm thấy những quái vật lớn kỳ quái này không đáng ghét như vậy nữa, ít nhất mỗi khi quái vật lớn đến nó đều sẽ có cá nhỏ mỹ vị ăn.
Ai, thật là nhớ đại quái vật lông đen……
Từ khi đại quái vật lông đen bị mạnh mẽ mang đi đã qua bao lâu? Cũng không biết sinh hoạt của quái vật lông đen có tốt không, có trái cây và cá nhỏ mỹ vị ăn hay không.
Hết chương 361.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận