Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Lance ngồi trên phi thuyền, suy nghĩ hỗn loạn thành một đoàn.
Trần Tuấn Vũ đứng ở bên ngoài cửa sổ, thế nhưng Lance căn bản ngượng ngùng đối diện với hắn, bởi vì hình như vừa nãy y đã cưỡng hôn người ta!
Nhớ lại một màn vài phút trước, Lance liền ảo não không thôi!
Y cũng không biết mình bị làm sao, vậy mà lại tâm huyết dâng trào kéo đầu Trần Tuấn Vũ thấp xuống hung hăng cắn lên bờ môi của hắn.
Động tác thô bạo mà hung ác của y giống hệt như dục cầu bất mãn; trái lại Trần Tuấn Vũ, ngoại trừ chủ động mở miệng đón ý thì căn bản không làm bất kỳ cái gì cả!
Làm cái gì?!
Rõ ràng là Trần Tuấn Vũ thổ lộ! Tại sao cuối cùng lại thành y còn cơ khát hơn cả Trần Tuấn Vũ?!
Thật là mất mặt!
Lance khổ đại cừu thâm mà ôm lấy đầu.
Tuy rằng thần kinh của y ngẫu nhiên rất to, nhưng tổng thể mà nói vẫn rất đáng tin cậy, tại sao lại nhất thời nóng đầu mà làm ra hành động lỗ mãng tùy tiện như vậy?
Nhất định là bị Trần Tuấn Vũ mê hoặc!
Một khi đã tìm được lời biện minh cho hành vi thoát ly khống chế ban nãy, Lance lập tức liền có đủ tự tin.
Y hung hắn mà liếc một cái Trần Tuấn Vũ đang đứng ngoài cửa sổ.
Nam nhân chú ý tới ánh mắt của Lance, lập tức vẫy vẫy tay.
Lance nghẹn, cứng người, máy móc quay đầu đi, chỉ chừa cho Trần Tuấn Vũ một cái ót.
Có câu như thế nào nhỉ?
Những người đang yêu thì chỉ số thông minh đều không có.
Trần Tuấn Vũ vừa mới đâm thủng tầng cửa sổ giấy giữa Lance và mình, hiển nhiên đã quên sạch nhiệm vụ bí mật mà Randall giao cho, cho nên mới không chú ý đến động tĩnh giữa lùm cây.
Mao Mao cảnh giác nhìn đại quái vật siêu cấp, cái đầu nhỏ xù lông hơi nghiêng, làm ra trạng thái tự hỏi: Đại quái vật này trông thật quen mắt, quái lông đen chính là bị nó ăn vào trong miệng?
Mao Mao cẩn thận mà vươn một móng vuốt nhỏ, mới vừa đạp lên mặt đất đã thu hồi lại như bị điện giật, do dự trong chốc lát, lại vươn ra móng vuốt nhỏ, duỗi đến một nửa lại lùi về, cứ lặp lại như vậy ba năm lần, thẳng đến khi quanh thân phi thuyền phát ra ánh sáng nhấp nháy có quy luật.
Mao Mao bị khiếp sợ, cho rằng đại quái vật nổi giận, vừa muốn đào tẩu thì lại tròn mắt nhìn thấy miệng đại quái vật kia sắp khép lại rồi.
Chi chi chi?!
Rốt cuộc có nên tìm quái lông đen không?!
Lông trên người vật nhỏ này đều dựng cả lên, nó nhảy tại chỗ giống như một kẻ điên mắc chứng động kinh, khe hở giữa cửa khoang càng ngày càng nhỏ, ngay lúc cửa khoang sắp hoàn toàn đóng lại, nó bỗng nhiên lao về phía trước, vèo một cái xuyên qua khe hở nhỏ hẹp, dọc theo đường parabol mà lăn vài vòng trên đất, trực tiếp ngã vào một góc.
Mao Mao bị ngã đến choáng váng đầu óc, mắt biến thành hình nhang muỗi.
Nó bủn rủn tứ chi bò dậy, thế nhưng miệng đại quái vật siêu cấp quá bóng loáng, cho dù nó có nỗ lực thế nào thì vẫn không thể đứng vững.

Giãy dụa mười phút, Mao Mao rốt cục tự sa ngã mà mở ra tứ chi bò trên mặt đất.
Vốn định nghỉ ngơi trong chốc lát, ai ngờ được bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh từ phía trước.
Mao Mao lập tức trở nên khẩn trương, trái tim nhỏ đều co lại thành cái lỗ kim, liều mạng giãy dụa, trải qua nhiều lần thất bại giáo huấn, nó bỗng nhiên thông suốt, bốn chân buộc chặt ôm lấy cái đuôi, lăn về phía ghế dựa, thuận thuận lợi lợi tránh đi tầm mắt của người mới đến.
Người đi ra chính là Lance, Màu Bạc X đã bay vững vàng trên không, đang tiến hành chuẩn bị nhảy không gian.

Y ngại ngồi ở khoang điều khiển quá buồn chán nên đi vào khoang chính.

Lance ngồi trên ghế hợp kim, lập tức có ánh sáng màu trắng bạc cố định chắc chắn.
Mao Mao tránh ở bên dưới ghế ngồi, thò đầu ra quan sát cẩn thận.
Lance như là đã hồi thần lại từ trong cảm xúc thẹn thùng mãnh liệt, lúc này đang tâm tình thanh thản mà lướt weibo, nhìn thấy chỗ hứng thú còn thường thường mà bình luận hai câu.

Bỗng nhiên, trong quang não truyền đến tin tức Randall truyền đến, click mở ra, chỉ có bốn chữ “Đã tìm được chưa?”
Lance trố mắt một giây, nháy mắt hoảng sợ mà che mặt!
Mao Mao?!
Trời ạ! Y đã hoàn toàn quên mất chuyện này thì phải làm sao?!
Y đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt đen như đáy nồi của hoàng huynh….
Trách không được sáng nay vừa ra khỏi cửa đã bị cứt chim rơi vào đầu, thì ra quả nhiên sẽ xui xẻo!
――
Trình tự xuyên qua không gian khởi động, thân tàu rung nhẹ.
Mao Mao bị khiếp sợ, vội vàng vươn móng vuốt ôm lấy ống quần của Lance.
Lance cẩn thận cảm giác nơi cẳng chân, tuy rằng thân thể đang chấn động nhưng sự khác nhau giữa chấn động và có cái gì đó kéo cẳng chân vẫn rất lớn, chẳng lẽ là đám Hạ Mạt phát minh ra thiết bị cố định chân nào đó?
Nghĩ như vậy, Lance cúi đầu nhìn lại, nháy mắt há to miệng!
Hô!
Ha hả ha hả a!
Đây không phải Mao Mao sao?!
Hai mắt Lance phát sáng.
Trong đôi mắt của y Mao Mao đã thăng cấp thành chúa cứu thế! Y bắt lấy thân thể nhỏ bé của Mao Mao, đặt nó lên trên đùi của mình.
Mao Mao giãy dụa vài cái vẫn không thể tránh thoát gông cùm xiềng xích, hơn nữa đại quái vật vuốt lông cho mình rất thoải mái, thế nên thành thật nằm đó, không động đậy.
Lance nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Mao Mao, sung sướng vô cùng.
Ai nha nha, y bây giờ nhìn Mao Mao giống như nhìn con ruột của mình vậy, không thể yêu thích hơn!
Thế nhưng nói lại, tiểu gia hỏa này vào phi thuyền kiểu gì?
Chẳng lẽ là luyến tiếc y?! Bị hành động quan tâm chăm sóc tỉ mỉ của mình cảm động?!
Lance nháy mắt bị phỏng đoán này của mình thuyết phục: Quả nhiên là đứa nhỏ lanh lợi thông nhân tính a! Mới cho nó ăn cá nhỏ mấy ngày đã có thể nhận chủ!
Trong lòng Lance tốt đến nổi bong bóng.
Chỉ tiếc Mao Mao nhất định phải đưa cho hoàng tẩu, thế nhưng cũng không sao, chờ bận xong chuyện ở trường, lúc đó y lại nghĩ cách đi Lục Tinh tìm một con vật nhỏ đáng yêu giống Mao Mao, thuận tiện cho nam nhân kia một kinh hỉ!
――
Không có Nội Các quấy rầy, sinh hoạt của Hạ Mạt vô cùng quy luật, mỗi ngày lui tới hoàng cung cùng với xưởng chế tạo cơ giáp, hợp thành các loại hình cơ giáp, cuộc sống trôi qua vô cùng phong phú bình lặng.
Thế nhưng những tháng ngày thoải mái đã định trước là không quá lâu.
Hôm nay, hai người vừa ăn xong cơm sáng.
Randall đỡ Hạ Mạt đến sô pha, sau đó ngồi xổm trước mặt cậu, dán mặt lên cái bụng nhỏ nhô lên.
Cảnh tượng quen thuộc như vậy hầu như ngày nào cũng xảy ra, nhóm người hầu đã vô cùng thói quen với sự ân ái giữa đại vương tử cùng vương tử phi, mắt nhìn thẳng đi vào trong nhà ăn, tay chân nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, không liếc nhiều thêm một cái.
Hai tay Hạ Mạt nhẹ nhàng bao trùm trên má Randall “Nghe thấy được?”
“Đương nhiên.”
“Nghe thấy cái gì?” Hạ Mạt tự hỏi tự đáp, “Thanh âm mấp máy của dạ dày?”
Randall phi thường nghiêm túc mà nói: “Nhịp tim của các bảo bảo.”
Hạ Mạt bật cười, được rồi, ở trong chuyện này cậu không thể lay chuyển được Randall.
Randall đứng dậy đi đến bên cạnh cậu, mổ một ngụm lên má cậu “Hôm nay đừng quá mệt mỏi, biết chưa?”
“Biết.”
“Cơ giáp xuyên qua không gian đặc biệt hao tổn tinh thần lực, nếu như mục tiêu hôm nay là hợp thành Màu Bạc X thì không được hợp thành các loại cơ giáp khác.”
“Tuân mệnh.”
Randall thấy Hạ Mạt trước sau cười hì hì, cảm thấy phi thường không yên tâm, vì thế trịnh trọng bổ sung: “Ta không nói giỡn với em.”
Hạ Mạt dứt khoát ôm lấy eo hắn, “Em biết, em không nói đùa anh.”
Randall nghiêm túc mà nhìn cậu, xác định cậu đã nghe lọt lời của mình mới hôn một cái lên trán Hạ Mạt “Thời gian cũng sắp đến, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi.”
“Được”
Hai người đi đến cổng lớn, quang não của Randall liền lập lòe phát sáng.
Hạ Mạt nghiêng đầu xem, “Là A Đạt?”
Randall gật đầu, ấn xuống nút nghe, hình chiếu 3D của Alpha tóc xám xuất hiện trước mặt.
A Đạt ngồi trong văn phòng sáng ngời, nửa người trên mặc một chiếc áo sơ mi hưu nhàn màu trắng, ngũ quan góc cạnh lộ ra vài phần nhu hòa, đầu tiên hắn gật đầu chào thân thiện với Hạ Mạt, sau đó mới nói với Randall: “Quấy rầy.”
“Chuyện gì?”
“Sau mỗi lần diễn ra đại hội xếp hạng thực lực các tinh cầu, bảy tinh cầu trung tâm đều sẽ cử hành một lần tụ hội long trọng.

Trước kia đội hình tinh cầu trung tâm không có thay đổi gì, thế nhưng năm nay Lạp Hỗ lại đẩy Thạch Sư tinh cầu ra ngoài…” A Đạt không nói xong nhưng Hạ Mạt cùng Randall đều hiểu rõ.
Mối thù giữa Lạp Hỗ và Thạch Sư sợ là đã chắc chắn.
Hạ Mạt có chút khẩn trương mà nắm lấy Randall.
Thần sắc Randall không có chút biến hóa nào, hắn trấn an nắm lại Hạ Mạt, bình tĩnh hỏi: “Đã xác định thời gian địa điểm chưa?”
“Những năm trước không có sự thay đổi về thành viên trung tâm cho nên vẫn luôn dùng biện pháp luân phiên, thời gian được xác định là một tháng sau khi công bố xếp hạng.

Năm nay lại tương đối khác biệt, Lạp Hỗ tinh cầu chen rơi tinh cầu lâu đời Thạch Sư, cho nên căn cứ theo phỏng đoán của tôi thì địa điểm yến hội hẳn là sẽ chọn Lạp Hỗ.”
“Chọn Lạp Hỗ.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Mạt chính là: Vậy nó sẽ do Hoàng đảng hay Nội các chịu trách nhiệm?
Hết chương 363..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui