Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu


Lannado cùng Edern thiện giải nhân ý, biết hai người Randall nhất định đã vô cùng mệt mỏi, vì thế bế lên tiểu bảo bối đang kêu “nha nha nha” quay về chủ điện.
Randall, Hạ Mạt đi về Tả thiên điện dưới sự hộ tống của đội hộ vệ hoàng gia, hai người vừa tiến vào cửa chính, người hầu đã tiến lên đưa khăn lông ấm lau mặt.
Randall nhận khăn lông, cẩn thận thay Hạ Mạt lau mặt.

Hạ Mạt ôm hờ eo hắn, đôi mắt nửa khép, biểu tình hưởng thụ “Nghe Lance nói hai ngày trước Nội các lại lăn lộn mù quáng?”
“Đúng vậy.” Randall hôn một cái lên gương mặt phiếm hồng kia, đưa khăn cho người hầu “Vẫn là chuyên kia, người thừa kế hoàng thất.”
Hạ Mạt mở to mắt, giữa mày hơi gấp thành nếp uốn “Đáng giận, ngay cả bảo bảo cũng tính kế!”
“Trước tiên không vội tức giận, sau đó còn xảy ra một chuyện vô cùng thú vị.”
“Cái gì?”
Randall ôm bờ vai của cậu “Trước đi lên, ta từ từ nói cho em.”
――
Trần Khiết túm Trương Lợi vội vã nhảy lên phi thuyền, cửa khoang vừa đóng hắn đã gấp không chờ nổi mà ấn người lên vách tường, vội vàng xé rách quần áo của hắn.
Trương Lợi bị cảm xúc kích động của hắn lây nhiễm, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn còn ở trong phi thuyền.

Trương Lợi ngăn trước ngực Trần Khiết, khàn khàn nói: “Đừng, đừng ở chỗ này.”
Trần Khiết nháy mắt nhíu mày, “Vì sao?” Sau một lúc lâu, lại biệt nữu hỏi: “Chẳng lẽ em còn tức giận vì chuyện trước kia?”
“Không phải.” Trương Lợi dở khóc dở cười, “sao em lại keo kiệt như thế chứ.”
“Vậy thì tại sao?” Trần Khiết yên lặng mà nhẹ nhàng thở ra, sau đó ám chỉ tính mà đỉnh hông một chút.
Trương Lợi tim đập gia tốc, tận lực bảo trì bình tĩnh, “Lăn lộn ở tiểu hành tinh M lâu như vậy, tốt xấu cũng phải để em tắm rửa trước chứ?”

“Không! Mang mùi vị tôi càng thích!” Nói xong, Trần Khiết liền muốn túm lấy dây quần của Trương Lợi.
Trương Lợi bắt lấy tay hắn, kiên trì nói: “Nhưng mà em hy vọng lần này có thể trở thành lần tình ái tốt đẹp nhất kỷ niệm lần đầu tiên sau khi thấy rõ tâm ý của chúng ta.”
“Em…” Hai mắt Trần Khiết đỏ bừng, trừng hắn như sói đói một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nghiến răng nghiến lợi đáp ứng.
Trương Lợi cười tủm tỉm hôn một cái lên đôi môi gợi cảm của nam nhân “Cảm ơn anh đã đồng ý thỉnh cầu của em, em bảo đảm, hôm nay nhất định làm cho anh tận hứng.”
Trần Khiết hung tợn nhìn chằm chằm hắn, bàn tay to bắt lấy mông hắn hung hăng dùng sức xoa bóp “Đừng có xin tha đấy!”
Phi thuyền nghiêng nghiêng ngả ngả mà bay vào tiểu biệt thự của Trần Khiết.

Cách mặt đất tầm mười mét, hắn liền nhịn không được mà ly tử hóa phi thuyền thu vào nhẫn không gian, ôm Trương Lợi nhảy lên mặt đất, vọt vào biệt thự.
Trương Lợi bị bộ dáng vội vàng của hắn chọc cười, thẳng đến khi hai người tiến vào phòng tắm trần trụi gặp mặt, thấy sắc mặt như đáy nồi của Trương Lợi mới thoáng thu liễm lại.
Trần Khiết trước nay cũng không phải là một người hiểu được hưởng thụ sinh hoạt, cho nên phòng tắm của hắn chỉ có vòi hoa sen đơn giản nhất.
Bọt nước nhẹ nhàng rơi từ phía trên xuống, mềm nhẹ mà dừng trên đầu, trên vai, trên ngực hai người.
Trần Khiết cong lưng, cánh tay rắn chắc bá đạo mà ôm Trương Lợi vào trong lồng ngực.

Hắn nhắm mắt lại, mê luyến dùng chóp mũi cùng môi cọ sát cổ Trương Lợi.
Làn da ma sát làn da mang đến cho người khoái cảm hạnh phúc khác thường.

Trương Lợi ngẩng đầu lên, lộ ra đường cong cổ duyên dáng.
Trần Khiết bóp một chút sữa tắm, thay Trương Lợi rửa sạch thân thể.

Ngón tay mọc đầy vết chai theo hoa văn cơ bắp xinh đẹp, từ vai một đường xuống dưới, đến cẳng chân thon dài gầy nhưng rắn chắc, sau đó lại trở lại theo đường cũ, dừng lại trên vòng eo không chút thịt thừa!

Trương Lợi dựa lưng vào vách tường, mở nửa mắt, xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù nhìn Trần Khiết đứng trước mặt, tất cả đều tốt đẹp đến không chân thật.
Trần Khiết cúi đầu mút vào vành tai hắn, khi nặng khi nhẹ mà liếm láp, gặm cắn “Trương Lợi…”
“Ừ?”
“Em sao lại có thể gợi cảm như vậy? Tôi không nhịn được, làm ở chỗ này một lần?”
Trương Lợi không trực tiếp đáp lại, chỉ là hai tay ôm lấy cổ hắn, nâng một chân đặt bên hông hắn.

Trần Khiết hiểu ý, bắt lấy đùi hắn xốc lên một cái, trực tiếp ôm người lên…..
Trần Khiết quả nhiên hùng hồn giống như lời hắn nói trên tiểu hành tinh M, làm Trương Lợi đến không xuống giường được.
Cách cuộc họp báo còn hai tiếng đồng hồ.
Trần Khiết mặc chỉnh tề, dựa trên đầu giường, nhìn gương mặt đang ngủ của Trương Lợi không chớp mắt.

Diện mạo của Trương Lợi không tính là tinh xảo, lại có một hương vị khác.

Ngón tay nhẹ nhàng ấn lên đôi môi đã kết vảy kia, Trần Khiết khó nhịn mà nuốt một ngụm nước bọt.

Từ khi hiểu rõ tâm ý đối với Trương Lợi, hắn luôn ảo tưởng trắng đêm triền miên với hắn sẽ có cảm giác gì, nhưng cho dù tưởng tượng như thế nào cũng không đủ một phần vạn khoái cảm tối hôm qua.

Tình đậm sâu, hắn thậm chí hy vọng cứ như vậy chết ở trên người Trương Lợi.
Lông mi Trương Lợi nhẹ nhàng run rẩy, hắn chậm rãi mở to mắt, thấy nam nhân ngồi ở đầu giường đã rửa mặt chải đầu xong, lập tức hoảng loạn nhổm dậy nửa người trên, vừa mới động, toàn thân hắn đã đau muốn chết, như là xương cốt cũng nứt ra rồi.


Thể năng của Alpha đúng là không thể cãi được.
Trần Khiết nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng nâng eo hắn.
Trương Lợi dựa vào ngực hắn, khàn giọng hỏi: “Mấy giờ?”
“Cách cuộc họp báo còn hai tiếng đồng hồ, đừng có gấp, từ từ dậy.”
Trương Lợi bình tĩnh thử nâng chân, nếu không phải vẫn có thể cảm thấy bủn rủn thì hắn đều nghĩ mình đã tàn phế “Mau lấy máy trị liệu ra.”
“Làm cái gì?”
Thần sắc Trương Lợi xấu hổ “Em như thế này làm sao có thể tham dự họp báo?”
Trần Khiết cong cong khóe miệng, gương mặt từ trước đến nay vẫn không có biểu tình gì thế mà cũng lộ ra tươi cười, hắn nhanh nhẹn lấy ra máy trị liệu.

Trương Lợi xốc chăn xuống giường, trong lúc vô tình nhìn thấy xanh tím đầy người, không khỏi hoài nghi trước đó làm thế nào mà mình có thể kiên trì được.

Trần Khiết đùa nghịch xong máy trị liệu, quay đầu thấy thần sắc kinh ngạc của hắn, tâm tình càng thêm sung sướng, hai bước đi qua ôm hắn hung hăng hôn một cái, sau đó bế ngang người đến chỗ máy trị liệu.
Trương Lợi tỏ vẻ bực mình mà trừng mắt nhìn hắn một cái, cái liếc mắt này dừng ở trong lòng Trần Khiết không những không có nửa điểm uy hiếp mà còn có vẻ dụ dỗ dục cự còn nghênh.
Trần Khiết ngồi xổm bên cạnh máy trị liệu, câu lấy ngón tay Trương Lợi, rất có khí chất trung khuyển.
Trương Lợi nhắm mắt lại tiếp nhận trị liệu toàn thân, cảm giác được động tác nhỏ của Trần Khiết không khỏi cười nhẹ, nhẹ giọng nói: “Đi lấy cái ghế tới.”
“Không”
“Anh cứ ngồi xổm làm lòng em khó chịu.”
“Được.” Trần Khiết lập tức hưng phấn lấy cái ghế dựa lại đây, ngồi bên người Trương Lợi, vẫn cầm lấy tay nhỏ của hắn như cũ.
Trương Lợi cả người trên đều nằm trong máy trị liệu, chỉ lộ ra một đoạn cánh tay “Em bảo…”
Trần Khiết lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đều tỏa sáng “Ừ?”
“Về sau, ừm, về sau nhớ đúng mực, đừng có lại biến em thành cái dạng này.”
Trần Khiết nháy mắt héo, buồn bã ỉu xìu mà đáp lại.

Cho dù Trương Lợi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì cũng có thể nghe ra cảm xúc trong âm thanh, tưởng tượng tới bộ dạng thế giới u ám gục đầu xuống của nam nhân, Trương Lợi không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn ho khan hai tiếng, bổ sung: “Cũng không phải hoàn toàn không thể, nhưng ít ra không thể mỗi lần đều làm em phải vào trong máy trị liệu chứ? Anh cũng sẽ đau lòng, đúng không?”
“Tôi không nghĩ tới sẽ…… Chính là, nhịn không được.”
Trương Lợi nắm chặt bàn tay hắn, “Chờ trị liệu xong chúng ta phải nhanh chóng tham gia họp báo.”
Trần Khiết lập tức hung hăng gật đầu, “Được!”
Trình độ trị liệu của Lạp Hỗ tinh cầu phát triển, loại thương tổn da thịt như của Trương Lợi chỉ cần ba phút là có thể chữa khỏi hoàn toàn.
Hai người tùy tiện ăn chút gì đó lót bụng, nắm tay đi đến đài truyền bá tin tức hoàng gia.
Lúc này cách họp báo còn khoảng nửa giờ nhưng bên ngoài từ lâu đã biển người tấp nập, hơn một ngàn phóng viên vai khiêng camera thì không cần phải nhắc đến nữa, ngoài ra còn có vô số nhóm fans tay cầm biển tiếp ứng.
Trương Lợi nhìn thoáng qua, có fan vương tử của Randall điện hạ, có fan não tàn của Hạ Mạt, có fan thiên tài của Vu Triết, có fan lưu manh của Trần Tuấn Vũ…..
A, thế mà còn có fan của hắn và Trần Khiết, gọi là fan lê cam.
Fan sao lại đáng yêu như thế chứ, thế mà lại cho hai người bọn họ cái tên như vậy.

Chẳng lẽ các fan đã sớm phát hiện ám muội giữa bọn hắn? Trương Lợi thầm nghĩ.
Fan lê cam vừa nhìn thấy bọn họ, không, chính xác là nhìn bàn tay  nắm chặt nhau của hai người thì tức khắc hưng phấn hét chói tai.

Nhân số của fan lê cam cũng không phải là nhiều nhất trong các nhóm, nhưng nhất định giờ phút này la hét ầm ĩ nhất!
Trương Lợi không khỏi sửng sốt một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía nơi fan đứng.

Được sự chú ý của thần tượng, các fan càng thêm hưng phấn, thiếu chút nữa nhảy lên phất cờ hò reo.
Trần Khiết lạnh mặt nhìn đám người điên cuồng này, khóe mắt liếc về phía Trương Lợi đang cười với đám kẻ điên kia, trong lòng càng thấy khó chịu.

Hắn đen mặt đứng chắn bên cạnh Trương Lợi, sát khí trên người không ngăn nổi, nhưng cũng không biết tại sao mà đám người điên kia lại càng thêm điên cuồng, giống như hoàn toàn không coi sự tức giận của hắn ra gì! Trần Khiết đành đen mặt nhìn chằm chằm, tâm tình u ám: Fan quả nhiên là sinh vật còn đáng sợ hơn tình địch.
Hết chương 407..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận