Phồn hoa tựa cẩm, thấm vào ruột gan.
Hạ Mạt đứng yên giữa biển hoa, 2m phía sau có 10 vị phù rể Omega đứng cùng.
10 Omega này dựa theo quy tắc hai bên cao ở giữa thấp mà xếp thành hình trăng non, vừa lúc bảo vệ Hạ Mạt ở chính giữa.
Đợi đến 11h45, cửa lớn kim loại nguy nga rộng lớn tách ra hai bên.
Ánh đèn màu trắng nhu hòa chiếu vào, cách xa trăm mét, Hạ Mạt chỉ thấy một đoàn bóng người mơ hồ.
Cho dù những người này đứng ngược sáng thì cậu cũng có thể khẳng định người phía trước chắc chắn là Randall!
Cậu bỗng nhiên khẩn trương đi lên phía trước một bước nhỏ.
Lance vội vàng túm chặt lấy quần áo cậu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Rụt rè, cậu chính là Omega!”
Hạ Mạt tức khắc tỉnh táo lại, tuy rằng chính cậu cũng không cảm thấy chủ động chạy đến có cái gì mà mất mặt nhưng hình như không hợp lễ lắm.
Vì thế cậu lặng lẽ thu hồi một chân đã bước ra hơn nửa, hai tay để sát mép quần, nỗ lực để cho mình trấn định.
Bóng người ngược sáng bắt đầu đi về phía biển hoa, bước lên thảm đỏ trải về phía Hạ Mạt.
Lúc này, Hạ Mạt cuối cùng đã có thể thấy rõ Randall.
Alpha làm cậu si mê không thôi mặc một bộ lễ phục cùng kiểu với cậu, chỉ là nhan sắc lấy màu trắng làm chủ, màu đỏ làm viền, lễ phục vừa người đúng lúc phác họa ra bả vai rộng lớn, vòng eo rắn chắc cùng cái đùi thon dài của nam nhân.
Ánh mắt Hạ Mạt đi từ trên xuống dưới Randall tận ba vòng, sau đó mới trở lại khuôn mặt anh tuấn, đối diện với cặp mắt chuyên chú màu xanh lam kia.
Bốn mắt tương giao, cảm nhận được ánh mắt nồng cháy cùng chứa đầy tình yêu, Hạ Mạt vậy mà cảm thấy thẹn thùng khó hiểu.
Ánh mắt chậm rãi rời đi, dừng lại trên bờ môi gợi cảm của nam nhân, nhưng cho dù là bộ phận bình thường cũng có thể để cho cậu suy nghĩ bậy bạ.
Cậu còn nhớ cảnh tượng phóng thích ở trong miệng nam nhân, chất lỏng đục đục sền sệt tràn khỏi khóe miệng đầy dụ hoặc trí mạng, cùng với thần thái say mê nhộn nhạo khi nam nhân phóng thích trong cơ thể cậu.
Hạ Mạt bỗng nhiên giật mình một cái.
Cậu làm cái gì vậy? Thế mà lại YY mấy thứ này ở một nơi thần thánh trang trọng như vậy?!
Nếu không phải nơi này chỗ nào cũng là camera thì cậu nhất định sẽ ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu kêu to, cậu quả thật bị Randall mê hoặc đến choáng váng đầu óc rồi!
Không đến một phút, Randall đã sắp đi tới trước mặt Hạ Mạt.
Hai người đứng đối mặt, ở giữa cách một lùm cây xanh biếc.
Randall nhìn chằm chằm Hạ Mạt không chớp mắt.
Hạ Mạt bị hắn nhìn đến vô cùng khẩn trương, đang nghĩ có cần cười với hắn một cái tỏ vẻ mình vẫn còn bình tĩnh không thì đã thấy Randall bỗng nhiên một đầu gối chạm đất, vô cùng trịnh trọng mà tiếp nhận một cái hộp vuông nhỏ tinh xảo màu đỏ từ trong tay Trần Tuấn Vũ, sau đó động tác ưu nhã mở ra hộp gấm.
Cùng lúc đó, nhân viên quay phim khắp nơi đều nhanh chóng chỉnh gần tiêu cự, làm một đặc tả cho cái nhẫn này.
Thân nhẫn màu ngân bạch, phía trước có đồ án được điêu khắc từ bạch ngọc, tuy rằng bởi vì góc độ mà không thể thấy rõ lắm hình dạng nhưng điều này cũng không thể cản trở tâm tình nhộn nhạo của người xem toàn cầu — bởi vì bọn họ đã sớm biết được sự tồn tại của hai chiếc nhẫn này từ đài quang võng hoàng gia, đương nhiên biết đồ án trên nhẫn thực ra chính là hai tiểu bảo bảo của hai người!
Tay phải Randall nâng nhẫn, mu bàn tay trái ở sau người, lưng thẳng tắp, ánh mắt hơi hướng lên phía trên, nhìn thẳng Hạ Mạt.
Tất cả những gì trước mắt quá tốt đẹp! Hạ Mạt sợ lần này cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha.
Đời trước sau khi bị nhốt trong nhà giam, cậu đã từng mấy trăm lần mơ thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy, mỗi một lần hình ảnh đều chân thật như thế, thế nhưng một khi cậu tiếp được nhẫn, hoặc là có bất kỳ hỗ động nào với Randall thì hình ảnh tốt đẹp đều sẽ nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ.
Bỗng nhiên, cậu có chút hoài nghi liệu giờ phút này có phải vẫn còn đang nằm mơ hay không, chỉ là giấc mộng này so với những cái khác càng dài, càng thêm chân thật….
Randall một tay giơ nhẫn, trong âm thanh lạnh lùng vậy mà bao hàm vô số tình cảm “Hạ Mạt, ta yêu em, một đời một kiếp chỉ cần em.
Em có đồng ý gả cho ta không?”
Hai mắt Hạ Mạt đỏ bừng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn này, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng lại không có một chút phản ứng nào.
Khán giả trước quang võng thấy Hạ Mạt vẫn luôn không phản ứng thì vô cùng lo lắng, quả thực còn nóng vội hơn chính bọn họ kết hôn.
Màn ảnh hơi thay đổi, đôi mắt chứa đầy nước của Hạ Mạt được quay trong hình chiếu 3D, mọi người xao động bất an lập tức yên tĩnh.
Đúng rồi, Hạ đại sư cùng Randall điện hạ chính là trải qua vô số lần khảo nghiệm sinh tử mới có thể vất vả đi đến cùng nhau, cho nên kích động một chút ở trong nghi lễ kết hôn cũng là điều có thể lý giải.
Trong chiến hạm 1.
Locker thân là tổng lý Nội các của Lạp Hỗ tinh cầu, ghế ngồi đương nhiên sẽ được xếp ở hàng đầu tiên, lão bình tĩnh bàng quan nhìn hình ảnh cảm động lòng người trong hình chiếu 3D, bỗng nhiên cúi đầu nâng chén trà che giấu nụ cười châm chọc.
Chỉ là kết hôn mà thôi, cần phải cảm động như vậy? Huống chi lễ kết hôn này có thể thuận lợi kết thúc hay không còn phải xem vận khí!
Hạ Mạt hai mắt đỏ bừng nhìn Randall, bởi vì sợ một khi mình có động tác thì mộng đẹp sẽ tỉnh lại nên vẫn không dám nhúc nhích.
Thẳng đến khi Lance chọc cậu một chút, cậu mới phản ứng lại, vội vàng lau khô nước mắt, nín khóc mỉm cười, đồng thời vươn tay phải, lắp bắp nói: “Đồng ý, em đồng ý, em đồng ý!”
Tay trái Randall nắm lấy tay cậu, thoáng dùng sức để an ủi, đồng thời thật cẩn thận mà đem chiếc nhẫn kia đeo lên ngón tay cậu.
Trong giây phút chiếc nhẫn ổn định nằm trên ngón tay, lùm cây che ở giữa hai người chợt tách ra hai bên.
Randall nắm tay phải Hạ Mạt, đứng dậy, tiến lên nửa bước, khom lưng đặt xuống một nụ hôn thành kính trên mu bàn tay cậu.
Nụ hôn này nhẹ như cánh bướm, tâm tình thật vất vả bình tĩnh trở lại của Hạ Mạt lại một lần nữa dao động.
Lance đúng lúc đưa lên hộp gấm.
Hạ Mạt vội nghiêng người lấy nhẫn, bởi vì quá kích động mà lần đầu tiên trượt tay không lấy ra được.
Randall trước sau vẫn luôn ôn hòa nhìn cậu, giống như chỉ cần là Hạ Mạt thì hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ hết nhẫn nại.
Hạ Mạt run run tay cầm lấy nhẫn.
Randall chủ động vươn tay trái.
Hai đời cộng lại, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Mạt đeo nhẫn kết hôn cho người mình yêu, cho nên tâm tình của cậu đặc biệt khẩn trương, cậu nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của nam nhân, trong thời gian ngắn thế mà không biết nên đeo vào ngón nào.
Randall săn sóc mà nhếch lên ngón áp út.
Hạ Mạt lập tức đem nhẫn luồn vào.
Đúng lúc này, trong hình chiếu 3D vang lên tiếng của MC.
“Các vị khách quý tôn kính, các vị khán giả thân ái! Chúc mọi người buổi trưa tốt lành! Hoan nghênh mọi người tham gia điển lễ kết hôn của vương tử Randall của Lạp Hỗ tinh cầu và chế tạo sư cấp quốc gia Hạ Mạt.
Nhẫn kết hôn đã trao đổi xong, xin mời Randall điện hạ hộ tống vương tử phi đến chiến hạm số 1.”
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Randall bước nửa bước về phía Hạ Mạt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên chóp mũi cậu, hơi hơi cong eo bế ngang Hạ Mạt lên!
Quang võng nháy mắt sôi trào!
“Ôm công chúa! Thế mà lại là ôm công chúa! Randall điện hạ cùng Hạ đại sư quả nhiên là chân ái!”
“Trời ạ! Hạ đại sư thật là hạnh phúc! Cẩu độc thân quả thực chỉ biết hâm mộ ghen tị hận!”
“Khi nào tôi mới có thể tìm được một người yêu tâm ý tương thông như vậy? Mẹ nó tôi đồng ý giảm ăn vặt mười năm! Không! Cả đời!”
“…”
Randall ôm Hạ Mạt, hai người đi ở phía trước, nhóm phù rể Omega đi sát phía sau, nhóm phù rể Alpha cuối cùng.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi ra khoang thuyền.
Lúc này Hạ Mạt mới thấy rõ phần ngoài của chiến hạm.
Đi về phía trước cửa chính là một lối đi được tạo thành từ các mái vòm pha lê cường hóa, lối đi trực tiếp kết nối với chiến hạm số 1, hai bên lối đi đều được bày biện hoa wisteria đỏ trắng đan xen.
Hai tay Hạ Mạt ôm cổ Randall, đầu tựa vào ngực hắn.
Cách mấy tầng vải dệt, cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân, cậu còn ngửi được mùi hương lành mạnh như có như không trên người nam nhân.
Hạ Mạt chìm đắm trong thế giới cảm quan tốt đẹp như vậy, đoạn đường dài 500m mà như là chỉ chớp mắt đã đến rồi vậy.
Hạ Mạt cảm thấy nam nhân dừng lại, cậu thoáng mở to mắt, thấy được Lannado, Edern, Vị Chinh, Ngọc Chương đứng cách đó 10m, mà xung quanh bốn vị trưởng bối đều là camera.
Cậu vội vàng quẫn bách nhìn lại Randall.
Randall rũ mắt nhìn cậu, trong thanh âm tràn đầy nhu tình, “Thả em xuống dưới?”
“Được.”
Randall cẩn thận buông cậu ra, Hạ Mạt vững vàng đứng xuống đất, Randall tự nhiên mà giúp cậu sửa lại quần áo.
Lannado làm người có địa vị cao nhất trong các trưởng bối, theo lý nên để hắn đại diện trưởng bối nói chuyện “Các con đã trải qua biết bao mưa gió, cuối cùng cũng có thể đi đến cùng nhau, bọn ta làm trưởng bối cũng vô cùng vui mừng.
Mong đợi của bọn ta cũng không nhiều lắm, đó chính là hai đứa phải sống thật tốt, trân trọng đối phương, yêu quý đối phương, một đời trung thành, cả đời hạnh phúc.” Nói xong, Lannado đồng thời ôm Hạ Mạt cùng Randall vào trong ngực, xúc động nói: “Nhất định phải sống thật tốt.”
Hạ Mạt cùng Randall trịnh trọng gật đầu.
Edern, Vị Chinh cùng Ngọc Chương cũng lần lượt ôm bọn họ.
Sau khi lời dặn dò ngắn gọn của gia trưởng kết thúc, tân nhân chính thức tiến vào hội trường.
Hết chương 412..