“Đinh……”
Cửa thang máy mở ra.
Vị trí đứng của Randall vừa vặn ngăn trở đường ra
Hạ Mạt chỉ có thể thần sắc câu nệ xem xét bên ngoài cửa thang máy.
“Nghe rõ sao? Trả lời của ta.”
“Ân.” Hạ Mạt gật đầu, tim đập nhanh không giống bình thường.
Cậu có một cảm giác kỳ lạ, Randall đối với cậu hẳn là có hảo cảm.
Bằng không dựa theo cá tính thanh lãnh đạm mạc kia của Randall, thực sự không cần thiết phải đưa cậu trở về, cũng không cần thiết phải vì một vấn đề mà đuổi theo thang máy.
Trọng sinh lại một đời, cậu vẫn khát vọng giữa hai người sẽ có quan hệ càng thân mật hơn.
Nay thời cơ vừa lúc, cậu có thể lợi dụng cơ hội này cùng Randall càng tiến thêm một bước sao?
Tâm tình nhảy nhót mà lại thấp thỏm.
“Randall điện hạ.” Hạ Mạt cúi đầu, thân thể buộc chặt, yếu ớt giống như một sợi dây đàn tùy thời đều có thể đứt đoạn.
“Ta nghe.”
“Nếu tôi nói, tôi đã ái mộ ngài từ lâu, ngài sẽ cảm thấy kỳ quái sao?”
“……”
Randall không có lập tức trả lời, hắn đang phán đoán xem những lời nói này của Hạ Mạt là thật hay giả.
Sức quan sát của hắn rất kinh người, Hạ Mạt vốn cũng không là một người biết che giấu, hắn thường xuyên có thể nhìn thấy được tầm mắt lưu luyến của cậu.
Tầm mắt kia thật ôn nhu, giống như bao hàm vô tận nhu tình mật ý, lại cố tình cất giấu áy náy cùng thống khổ.
Randall không biết tại sao Hạ Mạt lại ôm một loại tâm tình phức tạp với hắn như thế, hắn tin tưởng trước khi đến Exxon hắn chưa từng nhận thức Hạ Mạt bao giờ.
Trầm mặc của Randall khiến cho Hạ Mạt lập tức rơi vào hầm băng.
Quả nhiên là cậu lỗ mãng liều lĩnh? Từ nay về sau cậu sẽ bị xếp vào sổ đen cự tuyệt kết giao sao?
Hạ Mạt chậm rãi siết chặt nắm tay, răng nanh không tự giác cắn môi dưới.
Đúng vậy, vô luận là ai, đối mặt với thông báo từ một người mới nhận thức không đến nửa tháng, đều sẽ cảm giác thực đáng cười đi?
Thế nhưng mối liên hệ giữa cậu và Randall không chỉ mới mười ngày, khúc mắc của bọn họ rõ ràng đã bắt đầu từ đời trước! Nhưng thứ này không thể nó cho Randall, ngay cả khi nói, Randall sẽ tin tưởng sao? Cho dù hắn tin tưởng thì hắn cũng sẽ bởi vì một người căn bản vốn không tồn tại ở trong trí nhớ mà thương cậu sủng cậu sao?
Không, sẽ không!
Ngực bị đè nén dến khó chịu, cậu gian nan nặn ra một nụ cười cương ngạnh,“Phi thường cảm tạ ngài đưa tôi trở về, tôi đi về trước, hẹn gặp lại.”
Không thể không nói, xem biến hóa trên mặt của tiểu ngốc tử này rất thú vị, thế nhưng khi hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy này bỗng nhiên đánh mất ý trí chiến đấu gục đầu xuống rời đi, trong lòng lại mạc danh khó chịu.
Tay của hắn kéo lại cánh tay mảnh khảnh kia,“Cậu luôn tùy tiện lung tung đặt ra vấn đề nhưng lại không để ý đến câu trả lời của người khác như vậy sao?”
“……”
“Nhìn ta.”
Hạ Mạt chậm rãi ngẩng đầu.
Thấy đôi mắt ngập nước kia, Randall không tự giác làm thanh âm nhẹ lại,“Ta, sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Thế nhưng, cậu xác định là thích ta?”
Ngữ khí của câu nói này của Randall không khác đời trước một chút nào, thanh tuyến cố ý đè thấp làm tim của Hạ Mạt run lên, mở to hai mắt muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn bây giờ có giống đời trước hay không!
Hai mắt trong veo thâm thúy buông xuống, chăm chú nhìn, đôi môi mỏng nhạt màu kia hơi cong lên, gợi lên nụ cười nhẹ như có như không, chỉ từ một nụ cười thản nhiên này, Hạ Mạt có thể nhìn thấy thoải mái sung sướng thậm chí mang theo một chút chế nhạo của hắn.
Đúng vậy! Chính là biểu tình như vậy!
Đời trước Randall đối với cậu chính là biểu tình như vậy!
Cậu có thể tự kỷ cho rằng, Randall cũng có ý đối với cậu sao?!
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tâm tình giống như một chiếc xe đang qua núi hết lên lại xuống! Cậu sắp không chịu nổi!
Randall thoáng để sát vào, hỏi:“Tại sao lại không nói lời nào?”
A!
Trời ạ!
Thỉnh không cần dùng loại ánh mắt dụ hoặc cực lực này nhìn ta!
Hạ Mạt không thích hợp nuốt một ngụm nước miếng, lý trí nói cho cậu rằng phải rời khỏi ánh mắt của Randall, thế nhưng tình cảm lại luyến tiếc, nội tâm giao chiến đến thống khổ không chịu nổi.
Randall nghĩ kỹ, từ khi hắn hỏi vấn đề kia, tinh thần của tiểu ngốc tử này luôn hoảng hốt, là lời nói của mình đã họa đến hắn? Bàn tay vẫy vẫy trước mặt cậu, người rốt cuộc hồi thần.
“Điện hạ?”
“Nghĩ gì?”
“Không, không có gì.” Hạ Mạt nhanh chóng lắc đầu, không thể nói là cậu đang yy cuộc sống tính phúc sau này của hai người đi!
Randall nghiêm túc đánh giá cậu một lúc lâu rồi thu hồi tầm mắt, ngược lại giương mắt quan sát sắc trời, đối Hạ Mạt nói:“Trở về đi, thời gian không còn sớm.”
“A?”
Kịch tình chuyển hoán quá nhanh, Hạ Mạt trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Randall nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của cậu, không tự giác cười cười, có chút lý trí nói:“Chuyện cảm tình không thể gấp được, ta cho cậu thời gian để suy xét.” Nói xong, săn sóc đưa Hạ Mạt ra thang máy, xoay người trở lại thang máy.
Hạ Mạt lăng lăng đứng ở cửa thang máy, ánh mắt cùng thang máy chậm rãi xuống phía dưới, nhìn theo Randall ngồi phi thuyền rời đi, trong cả quá trình này cậu luôn ở trong một trạng thái hỗn độn.
Thẳng đến khi cậu về nhà, tắm rửa lên giường ngủ, cũng vẫn không suy nghĩ ra đến cùng Randall bảo cậu suy nghĩ cái gì……
—-
Trải qua thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn ngắn ngủi, Hạ Mạt bắt đầu đầu nhập vào trong quá trình học tập khẩn trương mà lại dồi dào.
Chương trình học của năm nhất đại bộ phận cũng không khó hiểu, đều là giới thiệu thô thiển về tri thức lý luận, đương nhiên, trong đó cũng có một số chương trình học cần phải động thủ, ví dụ như phần ‘tổ hợp bộ phận’ luôn rất cần thao tác thực tiễn.
Cái gọi là bộ phận tổ hợp, tên như ý nghĩa, chính là dùng tinh thần lực khiến cho giao diện của hai bộ phận phát sinh thay đổi rất nhỏ, do đó khiến chúng nó kết hợp một cách hoàn mỹ, thông qua những bộ phận tổ hợp bất đồng, có thể cấu thành binh khí, cơ giáp thậm chí là chiến hạm lớn.
Đối với đa số tân sinh năm nhất mà nói, ‘Bộ phận tổ hợp’ không thể nghi ngờ là khó khăn nắm giữ nhất, bởi vì môn học này không chỉ yêu cầu tri thức lý luận chung mà còn cần năng lực khống chế tinh thần lực của mỗi cá nhân.
Năng lực khống chế tinh thần lực chủ yếu là do hai nguyên nhân xác định, thứ nhất là độ cao thấp của tinh thần lực, cũng chính là tài năng thiên phú, thứ hai là trình độ huấn luyện.
Tinh thần lực cao hay thấp là do trời định, rèn luyện sau này tuy rằng có thể tăng lên tinh thần lực nhưng cũng không đáng kể.
Chính vì vậy mà học sinh khoa chế tạo cơ giáp thường có tinh thần lực cao hơn những người khác.
Đời trước tinh thần lực của Hạ Mạt cao tới 105, trị số khi công bố ra đã gây lên bao nhiêu phản ứng từ các học sinh cũng như lão sư, thế nhưng lúc đấy cậu lại không tận dụng tốt thiên phú này.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì đời này cậu cũng có trình độ như thế này, về phần cụ thể là bao nhiêu, vậy thì phải đợi đến bài kiểm tra sau khi tập huấn tân sinh chấm dứt.
Trải qua bảy ngày huấn luyện sinh tồn ngắn ngủi, sự sợ hãi của Hạ Mạt đối với môn chương trình học [ bộ phận tổ hợp ] đã giảm bớt, thứ chân chính làm cho cậu thấy khó khăn chính là các chương trình học như là ‘sự ra đời của tình thần lực cùng với nguyên lý sử dụng’, ‘lịch sử chế tạo cơ giáp’, ‘tam đại định luật chế tạo cơ giáp’.
Dùng khoảng thời gian gần hai mươi ngày này, cậu cần phải đem toàn bộ thời gian của mình để tìm hiểu các chương trình lý luận, cần phải có một hệ thống lý giải cơ bản đối với chế tạo cơ giáp trước khi huấn luyện tân sinh kết thúc.
—-
15 ngày sau.
Lối ra số 1 phía bắc của rừng rậm mô phỏng.
Bốn tên Alpha võ trang hạng nặng nghiêm túc đứng giữ vững vị trí.
Một cỗ phi thuyền y tế bay đến từ xa, đỗ ở trên bãi đất trống cách đó mười mét.
Hai vị huấn luyện viên cùng với bốn nhân viên y tế lục tục đi xuống.
Alpha binh lính nhìn lẫn nhau, từ sau khi đám người của Randall điện hạ chủ động rời khỏi đến bây giờ rốt cuộc cũng đã có người thành công hoàn thành nhiệm vụ sao?
Cánh cửa kim loại to lớn bắt đầu mở sang hai bên.
Bốn gã binh lính lập tức banh thẳng thân thể chờ đợi người xuất hiện từ bên trong.
Thế nhưng đợi chừng năm phút đồng hồ và vẫn không thấy bóng người nào như trước, bọn lính kì quái, đây là có chuyện gì?
Y tá trưởng đứng ở phía trước, thấy tình huống khác thường, lập tức dùng quang não liên hệ với người nào đó.
Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, hắn liền cắt đứt trò chuyện, dẫn ba nhân viên còn lại đẩy cáng trọng lực chạy về phía cửa.
Binh lính thấy thế, làm bộ muốn ngăn đón.
Huấn luyện viên đi lên nói:“Để cho bọn họ qua đi, tiểu đội bên trong kia đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng tình huống không được tốt lắm, không có cách nào đi ra.”
Binh lính thu hồi binh khí.
Nhân viên y tế lập tức đẩy cáng chạy chậm vào.
Chỉ chốc lát sau, bốn tên nhân viên y tế cùng đẩy một cái cáng trọng lực đi ra.
Bọn binh lính nhanh chóng ngắm một cái, tê, mấy người kia thực sự thảm, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím, ngay cả quần áo đều rách thành rẻ lau, ai u, nhất định là sức cùng lực kiệt đi!
Hộ sĩ đem nhóm người đầu tiên bị thương vào trên phi thuyền, ngay sau đó lại trở về cửa ra số 1 đưa nhóm thứ hai.
Từ bên ngoài thì nhóm đầu tiên bị thương không khác gì nhóm thứ hai thế nhưng sắc mặt lại dễ nhìn hơn một chút.
Nhóm thứ hai vận chuyển xong chính là nhóm thứ ba.
Bọn lính liên tiếp nhìn tám tên đệ tử bị thương trầm trọng, đối mặt sau cơ bản không có gì mong đợi, thế nhưng lại không tưởng tượng được trong số những người bị thương của nhóm thứ ba lại có một người rất nổi tiếng – Laurent thiếu tá!
“Kính chào!”
Chỉ nghe “Ba” một tiếng, bốn gã binh lính đều thực hành quân lễ.
Laurent thoạt nhìn có chút thảm thiết, toàn thân ngoài mặt ra thì đều không có chỗ nào sạch sẽ cả.
thế nhưng dù vậy, gã cũng vẫn duy trì nụ cười khéo léo như trước, cố sức dựng lên nửa người trên, làm một cái lễ chào lại, cũng nghẹn giọng, thân thiết nói với bọn lính:“Các anh vất vả.”
Bọn lính nghe lời này phải gọi là cảm động đến rơi nước mắt: Ngài đều thảm như vậy, còn nói chúng ta vất vả, chúng ta có thể không cảm động sao?!
hết chương 96..