Lý Thái Huyền nhanh chóng đưa hai người đến kho hàng.
Ánh sáng đầy đủ, bên trong có thể thấy rõ từng thùng, từng thùng gỗ lớn xếp ngay ngắn.
Trần Thiên đến gần, Lý Thái Huyền liền cho người dỡ một thùng gỗ xuống cho hắn xem.
Bên trong chứa đựng toàn những khẩu súng hạng nặng mới toanh.
"Trần đổng, ngài hài lòng chứ? Nếu không tôi lại dỡ cho ngài xem thêm ít lựu đạn?" Gã đang định mở thêm một thùng.
"Không cần, tôi tin tưởng những đồ từ tay Lý thiếu chắc chắn sẽ là tốt nhất." Hắn cười nói, kiếp trước trong mạt thế, dù mang danh là xã hội đen nhưng Lý Thái Huyền này vẫn chung tay giúp sức, đầu quân cho quân đội.
Đồng thời cũng góp phần xây dựng nên khu an toàn ở Hư Kiến thành.
"Rất vui vì Trần đổng tin tưởng tôi như vậy!"
Dư Phỉ đứng cạnh chỉ cảm thấy nôn nao, máu nổi loạn trong người của cậu lại đang sôi sục dưới tác động của đống vũ khí nóng này.
Nghiêm Dư Phỉ: Tôi Muốn Dùng! Tôi Muốn Cầm!
Kỳ thật, lâu rồi cậu không hề được đụng vào súng.
Bây giờ được thấy lại không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Hai người kia chỉ chăm chú lải nhải về vũ khí như nào như nào, không để ý đến sự khác lạ của cậu.
"Tất cả cậu cứ di chuyển đến kho hàng tập chung của tôi ở Hư Kiến thành, ở đó sẽ có sẵn người đón nhận.
Chuyện tiền nong, chúng ta vẫn nên là đến chỗ kín tiếng chút bàn bạc."
"Không thành vấn đề! Vậy mời Trần đổng cùng Trần phu nhân đến văn phòng riêng của tôi."
Theo chỉ dẫn của gã, hai người đi đến một phòng làm việc ở lầu hai.
Ở đây có chứa hàng đống những văn kiện mà có thể làm cho cảnh sát đỏ mắt cũng không tìm được.
Đương nhiên, nó chẳng liên quan gì đến Trần Thiên, tuy là có thể bán thông tin kiếm tiền nhưng bây giờ thì tiền đối với hắn ngoài trang trí ra cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.
"Giá cả bây giờ so với mấy năm trước đều có phần nhỉnh hơn, chắc Trần đổng cũng đã biết."
Biết thế quái nào được! Đều đã qua đến sáu bảy năm, biết mới là lạ! Cuối cùng hắn cũng là ậm ờ coi như hiểu biết là giá cả tăng =} Tiền cũng tăng.
Lý Thái Huyền muốn ý chỉ hỏi đến hắn liệu có thể để Dư Phỉ ở lại hay không.
"Không vấn đề gì, chúng tôi không có gì để giấu giếm."
Nghiêm Dư Phỉ: Em xin lỗi...
Nhận được sự đồng ý, Lý Thái Huyền liền không còn guốc mắc, giá cả, mẫu mã, nơi giao hàng đều cứ thế một lượt đem ra nói trước mặt Dư Phỉ.
"500.000.000 NDT*" Cả hai bên cứ vậy đi một đường buôn bán thuận lợi.
*Anh em tự quy đổi nha chứ dài quá tôi không nhớ nổi!
Sau khi thành giao, Lý Thái Huyền dẫn họ đến một khu tập bắn:
"Đây chính là nơi mà tôi tự hào nhất! Trong đây được sử dụng đều là những công nghệ đi đầu, súng cũng đầy đủ mọi loại hình đều do tự tay tôi lựa chọn.
Không biết Trần đổng và Trần phu nhân có hứng thú với bộ môn này hay không?" Ý chính là muốn xem thử tay nghề của Trần lão đổng.
Trần Thiên là ai chứ?! Bắn tang thi suốt mấy năm thì làm gì có chuyện bắn không chuẩn?! Tay nghề chính là đã đạt đến cảnh giới thượng thừa!
"Chủ yếu chính là không có thời gian nên tôi rất ít khi đụng vào súng, đối với môn thể thao này cũng không thông thạo gì nhiều."
"Vậy thì thật đúng lúc rồi, hôm nay để tôi bồi ngài tới!"
"Trần phu nhân, cậu cũng cùng tham gia chứ?"
"Cũng được." Một câu Trần phu nhân, hai câu Trần phu nhân! Cái tên thiếu đánh!
Lý Thái Huyền cứ vậy lôi lôi, kéo kéo hai người đến khu chuẩn bị.
Đeo lên kính bảo hộ và tai nghe giảm âm xong tất cả cùng bước vào khu tập bắn.
Dư Phỉ thành thục lấy lên một cây súng Benjamin Trail Np 625 FPS, Trần Thiên thì đơn giản hơn là chỉ lấy một cây súng ngắn bắn đạn nổ.
Hắn không hề để ý đến những động tác thành thục của Dư Phỉ nhưng tất cả lại rơi vào mắt Lý Thái Huyền, gã mơ hồ nhớ rằng đã từng nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên này ở đâu đó, ở đâu đó trừ hôm qua...
Khu tập bắn được chia làm hai, một là bia lưu động gần còn hai là bia ngắm tầm xa.
"Hôm nay lại may mắn được nhìn thấy dáng vẻ khi nghiêm túc của Trần đổng, tôi nhớ lần cuối chúng ta gặp mặt gần nhất cũng phải đến ba, bốn tháng trước rồi."
"Đã lâu như vậy rồi sao? Kỳ thật cũng đều tại tôi bộn bề quá nhiều việc, thời gian thư giãn không có nhiều."
Ở đây có cả chuyên gia hướng dẫn nhưng phỏng chừng chỉ có cho có lệ, trừ Dư Phỉ không rõ trình độ ra thì ai cũng đã đụng đến súng N lần rồi.
Lý Thái Huyền lên trước, súng hắn chọn là súng bắn tầm xa.
Vốn đã sớm tiếp cận thành quen nên mấy trò này cũng chẳng làm khó được gã, súng bắn ra không tám cũng là chín điểm.
Trần Thiên nhìn về phía Dư Phỉ hỏi.
"Em có từng dùng súng chưa?"
"Cũng có đụng qua một chút.
Anh dạy em được chứ?"
"Đương nhiên." Trần Thiên cười tiến đến.
Đồ chơi nhỏ thôi, không đáng nói.
Hắn chỉ cậu tường tận từng chi tiết một cho đến tư thế ngắm bắn, còn tiện thể chiếm luôn chút tiện nghi.
Chính là tận hưởng thế giới hai người!
Lý Thái Huyền:.....Lại nhớ Hàm Hiểu rồi.
Dư Phỉ thật sự đã tích cực thu liễm rất nhiều! Bây giờ chưa phải lúc.
Sau một giờ, tất cả lại rời đi sân tập.
"Nếu không, Trần đổng và cậu Nghiêm cứ ở lại dùng bữa ở chỗ tôi rồi hẵng đi?"
Rút kinh nghiệm từ phản ứng của Dư Phỉ mấy lần trước, gã bây giờ đã thu liễm lại, gọi cậu thành "cậu Nghiêm" thay cho "Nghiêm phu nhân", dù sao thì cũng chưa cưới mà nhỉ?
"Thật phụ lòng Lý thiếu rồi, tôi hôm nay đã định sẵn đi ăn cùng Dư Phỉ.
Có gì lần sau hẹn gặp chúng ta lại làm một bữa."
"Vậy không kéo chân ngài nữa, để tôi tiễn hai người!"
Xe của Trần Thiên đã được lái sẵn đến trước cửa lớn, vốn định đi luôn nhưng nghĩ lại dù sao mình đã cuỗm một đống lớn vũ khí phòng thân của người ta rồi thì cũng nên hảo tâm nhắc nhở.
"Lý thiếu, tôi có một lời khuyên thành thật cho cậu."
"Xin Trần đổng chỉ bảo."
"Cậu nên nhanh chóng chuyển đến Hư Kiến thành, tốt nhất là đóng đô luôn ở đó trong nay mai nếu không sau này có muốn cũng sẽ khó mà đến được đó."
Lý Thái Huyền khó hiểu, Hư Kiến thành trừ quân đội thì chính là quân đội cùng cảnh sát, muốn gã đâm đầu vào hang cọp hay gì?! Vốn gã đã thấy khó hiểu khi Trần Thiên muốn đưa vũ khí đếm địa điểm "hiểm ác" như vậy, bây giờ gã còn hoang mang hơn.
Nghe nói nơi đó vừa xây xong một nhà tù có quy mô lớn nhất nước đây!
"Cảm ơn Trần đổng đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ suy xét đến vấn đề này."
"Không làm phiền ngày chủ nhật của cậu nữa, Lý thiếu hẹn gặp lại."
Ra khỏi trang viên Lý gia lúc này đã đến giữa trưa, quay về nấu cơm cũng đã không còn kịp vậy nên hai người quyết định sẽ đi ăn ở ngoài.
"Dư Phỉ, em có biết đến nơi nào ăn ngon không?"
"Không phải là anh đi nhiều nơi hơn em sao? Đáng lẽ chuyện này anh phải rõ hơn em chứ?"
"Chỉ là..." Chỉ là đã qua đến sáu năm có lẻ, hắn sao nhớ được!
"Anh đi công chuyện đều là cùng rượu làm bạn, đâu có để ý đến đồ ăn ngon dở như nào đâu?" Hắn liền lấy đại một cái cớ chính đáng.
Suy nghĩ một chút, Dư Phỉ liền cho ra ý kiến:
"Vậy hay chúng ta đến Tẩy Thủy lâu đi."
"Đều nghe em.
Đi Tẩy Thủy lâu!"
Tên nghe thật lạ a!
___________________________________.