Trọng Sinh Chi Lê Hân

“Thật sự không đi?” Uất Trì Giản mặc tây trang đứng ở cửa hỏi lại một lần, Lê Hân lại cười lắc đầu, tầm mắt lại hâm mộ đối phương ── Tiểu Giản ăn mặc thế này chắc chắn mê đảo không ít nam nữ, chậc đặc biệt là loại hoạt động này, có không ít người mang theo con mình đâu mà.

Uất Trì Diễm đi từ trên tầng xuống, Lê Hân ngẩng đầu lên vừa thấy khuôn mặt điển trai, mặc tây trang, đeo nơ cổ, lững thững đi xuống lầu.

Cậu nhìn ngây người, sau nghe một giọng nam trầm: “Em cứ ăn tối trước, ngoan ngoãn đợi tôi về”, tiếp đó là một nụ hôn nhẹ trên trán, cậu chưa kịp phản ứng đã thấy người đi ra khỏi cửa.

Sửng sốt một hồi, đầu cậu mới nổ bùng một tiếng, trên mặt hồng chín như quả cà chua ── cái, cái tên lưu manh kia.. sao hắn dám… dám trước mặt mọi người làm ra hành động mất mặt như thế. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mọi người đang ngạc nhiên nhìn mình, nhất là bác Du với dì Vân… tên lưu manh chết tiệt!!!

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, cứ thế đi thẳng lên phòng, chỉ có thể phát tiết bằng cách coi đường đi như mặt Uất Trì Diễm mà chà đạp. Cứ cho cậu là bị tức giận mụ đầu không nhận ra, giờ cậu không cần Uất Trì Diễm ép, hai chân cũng quen quay về phòng chính để nghỉ ngơi.

“Muốn hỏi cái gì liền hỏi, điệu bộ chần chừ, 20 năm đặc huấn là vứt đi hử?” Uất Trì Diễm có chút bất mãn nói.

Nghe cha mở lời, Uất Trì Giản cũng không khách khí: “Ngài thu phục anh?” Một câu hỏi gọn gàng dứt khoát. Nhìn diễn biến vừa rồi cũng khó trách y có suy nghĩ như vậy, nhưng không ngờ y lại đang chọt đúng điểm của ông bố mọi chuyện như ý nhưng cũng có chuyện bó tay này.

Uất Trì Diễm thật khó có cảm giác tự bê đá đập chân mình, biết rõ con trai muốn hỏi gì lại còn cố tình hào phóng cho y hỏi. Giờ hắn biết nói sao: Thu phục.. nó coi anh nó là cái gì? Không thu phục.. đây có khác tự làm mình mất mặt!!

Uất Trì Diễm chỉ có thể quăng một ánh mắt lạnh băng thay câu trả lời. Uất Trì Giản đương nhiên không ảnh hưởng, chỉ khổ anh lái xe với bảo tiêu vì không khí trong xe mà rùng mình.

Uất Trì Giản nhún vai, được rồi, không nói y cũng hiểu, là chưa thu phục.

Bị người đàm luận sau lưng, Lê Hân hắt xì mấy cái, nhiệt độ trên mặt mới lui, phát hiện ra mình đang đứng trong phòng Uất Trì Diễm, nhiệt độ lại thăng phát cao trở lại.

“Lưu manh.” Cậu thầm oán.

Cậu xoay người định đi, lại nhớ tới mỗi đêm mình là bị người bế qua, cũng chưa có thời gian thám thính nơi mà cả hắn đời trước cũng chưa vào. Đương nhiên đây là lòng hiếu kì với căn phòng xa hoa nhất chứ không phải hiếu kì chủ nhân của nó, hừ.

Lý do đầy đủ, cậu bắt đầu hành trình khám phá ta ta

Về kết cấu cơ bản thì to hơn phòng cậu, phong cách trang trí đậm chất Uất Trì Diễm, giá trị xa xỉ, ví dụ bức tượng Tứ Diện Phật trên bàn cafe ở góc tường kia làm từ gỗ tử đàn, niên đại không rõ.

Gian ngoài là thư phòng loại nhỏ, có sofa cùng bàn trà, Uất Trì Diễm trước lúc ngủ có thể ở đây uống chút rượu hoặc đọc báo chí.

Điểm thu hút nhất là chiếc giường kingsize, chăn ga màu đen, ngủ trên đấy có cảm giác như đang chìm xuống vậy. Cậu nhớ có một hôm, bác Du trong lúc lơ đãng có nói đến việc cậu là người đầu tiên, ngoại trừ chủ nhân, bước vào phòng này và ngủ trên giường này. Nghĩ đến đây mặt cậu là nóng bừng lên, vỗ vỗ mấy cái, bình tĩnh không được nóng.

Kỳ thật nhìn tổng thể căn phòng cũng không có gì quá khác biệt, nếu không muốn nói đến, trong phòng này tràn ngập hơi thở của Uất Trì Diễm mà thôi.

Lê Hân chậm rãi ngồi xuống chiếc thảm mềm mại tựa người vào mép giường, cậu cứ thế ngơ ngác ngồi nhìn từng áng mây đỏ bên phía cửa sổ. Cậu cứ ngồi thế cho đến khi dì Vân gõ cửa phòng thông báo đưa cơm tối lên.

Cậu đáp lại một tiếng, chống tay muốn đứng lên, lại giống như đụng vào cái gì đó, giống ván giường, cạch một phát, lại giống tiếng ngăn kéo được mở ra.

Cậu ngạc nhiên nên có kéo tấm thảm ra một chút, thấy được khe hở, dưới này lại có ngăn tủ ngầm sao?

Đúng lúc cậu đang nghi ngờ người như hắn sẽ cần giấu diếm cái gì thì dì Vân đã vào phòng, “Tiểu Hân uống thuốc xong rồi ăn cơm.”

“Vâng” Tạm thời để nó sang bên đã.

Lúc này không có người ở cạnh để đút cho cậu socola hay bánh ngọt cho đỡ đắng, cậu chỉ có thể cứng rắn uống mấy ngụm canh xương cho khỏi khó chịu.

Cảm giác ăn cơm một mình thật không tốt, nhất là với người nào đó đang dần quen bị người bám dính, chẳng qua đương sự đang tự cố xem nhẹ cảm giác đấy mà thôi.

Kêu người hầu lên thu thập xong, cậu lại đi về phía ngăn tủ ngầm ── không biết bên trong có gì? Chẳng lẽ là ảnh xấu hổ hồi bé của Uất Trì Diễm?

Ngăn tủ này rất bé, chỉ đủ chưa một cái hòm nhỏ, tuy cậu không biết chất liệu nhưng nhìn hình dạng cũng thấy là đắt tiền.

Người ta hay nói “tò mò hại chết mèo” (), mà Lê Hân giờ lại đang là minh chứng tốt nhất. Khi cậu không nhịn được mà mở hộp ra, toàn thân cứng ngắc, nước mắt đong đầy.

(Nguyên văn:  好奇心杀死猫 – hảo kì tâm sát tử miêu: theo truyền thuyết mèo có 9 cái mạng, có thể không sợ chết, đến cùng vẫn là chết ở dưới sự tò mò, ngụ ý muốn nói mọi người nên kiềm chế lòng hiếu kỳ, tránh nguy hiểm cho bản thân.)

Bên trong có hai thứ, một là con thỏ nhung cậu mang theo lúc rời khỏi cô nhi viện, sau tìm mãi không thấy, hai là quyển vở văn hồi trung học, trong đó mới chỉ viết một bài với chủ đề Cha Tôi.

Con thỏ nhung đã rất cũ rồi, nửa lỗ tai còn đứt, nhưng nó lại được giặt sạch sẽ, yên ổn nằm ở đây.

Cậu run rẩy, hai mắt mơ hồ ôm lấy nó vào lòng, tựa như quay lại mười mấy năm trước, khi lần đầu chuyển đến nơi xa lạ, trẻ con chỉ có thể bám víu lấy vật sở hữu duy nhất, cứ thể có nó là sẽ không sợ hãi, không cô đơn.

Người kia làm sao tìm được nó? Còn gìn giữ nó như bảo bối… Ngay cả bài văn kia, cậu cũng không còn nhớ Uất Trì Hi đã từng dùng giọng văn ngưỡng mộ, khát khao đến thế. Người kia là dùng tâm tình gì cất giữ bọn nó?

Cậu không phải chỉ là con cờ phế sao? Là thứ không còn hữu ích cần vứt bỏ sao? Lòng cậu đau, đau quá, sức lực như bị rút cạn nhưng đầu óc lại không nhịn được nghĩ lại những ngày từ lúc cậu sống lại. Người kia bá đạo thế nào, cẩn thận lấy lòng cậu ra sao, ôn nhu chăm sóc chỉ mong bù đắp cho cậu… tất cả khiến cậu không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.

Cậu cắn chặt môi, tên khốn khiếp đấy, hắn dựa vào cái gì?!

Lúc lợi dụng cậu thì lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, giờ hối hận, lại không từ thủ đoạn giữ lại mình, ý đồ mềm hóa mình. Hơn nữa cậu đâu phải đồ ngu, sao có thể không biết Uất Trì Diễm thật ra muốn gì?

Nhưng bọn họ không phải cha con sao? Dù không phải trên mặt di truyền thì cũng phải tôn trọng mặt luật pháp chứ! Cái tên lưu manh mặt dày đấy còn ôm còn hôn cậu, mỗi sáng dậy đều bị cái vật cứng ngắc đấy chọc vào người, hắn còn biết cái gì gọi là luân lý đạo đức sao?!

Tức gì thì tức, cậu vẫn thấy bản thân là đáng khinh nhất, mấy câu ngon ngọt, vài lần thấy được vẻ mặt hối hận đau lòng của hắn, chỉ là vài ngày cùng ăn cùng ngủ, mà cậu càng lúc càng chìm xuống không thể trốn, mà cũng không muốn trốn.

Cậu sao có thể dễ bị mê hoặc như thế, đời trước đã đành, đời này lại vậy, không lẽ cậu muốn dẫm lại vết xe đổ, bồi thường cả đời để rồi không phát tiết được dù chỉ một chút?!

Cậu cứ thế tự xuất cơn giận, ôm gấu bông nằm trên giường, miệng thì có vẻ cam chịu, nhưng ánh mắt lại dần rõ ràng.

Có lẽ, trước tìm Tiểu Giản nói qua. Hừ Uất Trì Diễm a Uất Trì Diễm, cứ cho ta bị mê hoặc dẫm lên vết xe đổ, nhưng hiện tại người chiếm thượng phong không phải ta sao?

Lê Hân có chút lưu luyến ngắm nhìn con thỏ một hồi, mới đem tất cả nhét trở về, không lộ dấu tích đã bị người đụng qua.

Phát tiết hết tất cả cảm xúc xong, cậu ôm cái chăn tràn ngập mùi của người kia, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Thật lâu sau, từ bên ngoài truyền đến tiếng chân dồn dập, đánh thức cậu dậy. Có chuyện gì? Tầng ba này là khu vực riêng tư của Uất Trì Diễm, đừng nói là người hầu dám tự tiện đi lên, có lên cũng không có gan làm ồn ào như thế.

Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng bác Du: “Lê tiên sinh.”

Vội vàng xuống giường mở cửa, trong lòng cậu xuất hiện dự cảm xấu, “Bác Du, có chuyện gì xảy ra?”

Bác Du thấy Lê Hân từ trên xuống dưới không làm sao, nhẹ nhàng thở ra: “Là cuộc họp thường niên có chuyện, ông chủ và cậu chủ không có sao.”

Cậu nghe nửa câu đầu, mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt có chút tái, nghe đến nửa câu sau mới trấn định bản thân: “Giờ là sao?”

“Hiện nay chưa rõ tình huống, ông chủ cùng cậu chủ đang quay trở về, phiền ngài xuống khách phòng nghỉ ngơi.”

Lê Hân lúc này hiểu ý, bác Du là lo trong lúc chưa rõ nguy hiểm, ở một mình trong phòng không phải ý kiến hay. Tuy hệ thống bảo an của nhà chính rất kiên cố, nhưng ai có thể đảm bảo 100% là sẽ không có biến cố.

Dưới tầng một tập trung không ít người, tất cả các vị bảo tiêu trước ẩn thân ở những điểm bí mật đều được điều động, phòng tránh trường hợp khẩn cấp.

Liên hệ những biến cố gần đây, cậu nghĩ chúng không thể nào không liên quan, Uất Trì Giản cũng từng nói qua hiện nay có chút sóng gió, nhất là địa vị như Uất Trì Diễm còn bị ám sát thì này không thể nào là ‘chút sóng gió’ được.

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy có chút may mắn, mình tối nay không có đi dự họp, vì cậu biết sức mình, hai người ấy có năng lực tự bảo hộ bản thân, thiếu cậu là thiếu đi một phần nguy hiểm.

Thời gian chờ đợi quá lâu, lâu đến mức Lê Hân không khỏi lo sợ trên đường lại có chuyện. Đúng lúc này, tiếng thông báo vang lên, “Trở về rồi.”

Cậu đứng ngay dậy, đôi mắt khát vọng nhìn ề phía cửa ── giờ phút này cậu thật phải thừa nhận, chính mình đã hãm sâu không lối thoát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui