Trọng Sinh Chi Lê Hân

Theo quy củ của nhà Uất Trì, người hầu trong nhà được nghỉ từ đêm 30 cho đến 15 mới đi làm lại, nên trừ bác Du chỉ còn 1 – 2 vị bếp không có gia đình ở lại thôi.

Uất Trì Hi rất thích thời gian cả nhà đoàn viên này, nhất là đêm 30, cậu thích xuống bếp cùng đầu bếp làm một bàn đồ ăn ngon, rồi cả ba có thể vừa thưởng thức vừa nhàn nhã trò chuyện.

Xưa y cảm thấy tập tục này rất thừa thãi, cho đến cái năm anh trai mất y mới hiểu lý do anh trai chấp nhất với ngày này như vậy. Lúc ấy chỉ có y cùng cha im lặng ở trong căn nhà trống rỗng, hai người ngồi ăn cùng nhau một tí, cha uống say rồi tự nhốt mình trong phòng anh, y thì lại bần thần ngồi trong phòng khách cả đêm.

Y nghĩ đời này sẽ không thể quên được đêm giao thừa lạnh lẽo đến tuyệt vọng đó.

Còn năm nay thì khác, y nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, cười cười nghĩ: Anh hai đã về, cả nhà lại có thể vui vẻ cùng nhau đón giao thừa.

Uất Trì Giản thấy cả hai chưa dậy, liền ăn sáng trước rồi đi một vòng kiểm tra hệ thống an ninh. Xong y lại đi lung tung đến một căn phòng ngủ, trong không gian vẫn tràn ngập hơi thở của anh, tuy nhiều đồ đã được dọn đến phòng chủ chính.

Lại nhớ đến biểu hiện chói mắt của anh tối qua, y không khỏi cười tươi, cuối cùng anh trai của y đã có thể trở thành “mẹ” đúng theo mong muốn rồi.

Cũng đã gần trưa, sao hai người đó vẫn chưa rời phòng? Y có chút lo lắng gõ gõ cửa, lại không thấy ai đáp lại, không lẽ thật có chuyện. Y hoảng sợ xông thẳng vào, “Tiểu Giản” – một giọng nói đầy hoảng sợ vang lên, ngay lập tức y xoay người, vội vàng xin lỗi rồi phóng nhanh ra ngoài. Trải qua huấn luyện đặc biệt nên dù y chỉ nhìn thoáng qua vài giây, cũng đủ để thấy cảnh cha quấn quanh eo một cái khăn tắm, trên tay bế ngang anh hai bước ra từ phòng tắm.

Vài giây sau từ trong phòng phát ra tiếng rống giận dữ: “Uất – Trì – Diễm.”

Thực tế, Uất Trì Giản hiểu lầm, Lê Hân bị ôm ra không phải vì cái ấy ấy như y nghĩ. Mà là tắm xong, cậu ngại không muốn *** lau người trước mặt Uất Trì Diễm, nên mới bất cẩn ngã trặc cổ chân, đành chịu Uất Trì Diễm bế ra ngoài.

Nhìn người bị thương còn muốn lộn xộn, hắn có chút hung dữ mắng, “Nằm im.”

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, dù trong lòng vẫn bực chuyện bị em trai hiểu lầm.

Mặc xong quần áo, Uất Trì Diễm nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cậu, nhíu mày nói: “Vào đi.”

Uất Trì Giản nhanh chóng đi vào, bị cha phân phó đi gọi bác sĩ gia đình cùng mang hòm y tế ở nhà lên sơ cứu cho anh.

Y ngạc nhiên nghe cha đổi cách xưng hô, hai người này đã nói hết với nhau rồi sao?

Y cẩn thận quan sát anh trai cũng không có phản ứng quá khích, mới an tâm đi ra.

Uất Trì Diễm vừa đưa tay mát xa vừa hỏi cậu có đau không. Vốn Lê Hân đang cắn răng nhịn đau, lại nghĩ đến phản ứng của hai người này có điểm lạ? Uất Trì Diễm đổi cách gọi như đã biết chuyện cậu đã tiết lộ với Tiểu Giản, ngay cả hôm qua, chuyện cửa hàng cũng thế, “Tiểu Giản nó…”

Uất Trì Diễm mặt không đổi sắc bán đứng con trai: “Là nó nói cho tôi biết.”

Lê Hân đen mặt – A giỏi, thật đúng là em trai ngoan, không hổ là con trai Uất Trì Diễm, dám ở chỗ mình làm “gián điệp” hai mang =”=

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Nhìn bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống người của cậu, Uất Trì Diễm lắc lắc đầu: “Tiểu Giản mong chúng ta có thể sớm hòa hợp, nên đã sớm nói với tôi, chưa kể những gì nó sử dụng đều là của tập đoàn, kể cả nó không nói, em nghĩ có thể giấu được tôi bao lâu?”

Nghe Uất Trì Diễm nói như điều đương nhiên, giống như mình là kẻ muốn gây sự, sắc mặt Lê Hân càng thêm khó coi: “Ý ông tất cả là lỗi cả tôi?” Lúc nãy còn ăn nói khép nép, hối lỗi với cậu, giờ trở mặt, lại còn trách cậu?

Uất Trì Diễm cũng tự thấy giọng điệu của mình có chút vênh váo, vội vàng nhào đến dỗ người: “Đương nhiên không phải, là tôi, là do tôi.”

Lê Hân cũng không rõ tại sao sau khi nghe người này bộc bạch, cảm xúc của mình lại hỗn loạn, dễ kích động đến thế.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Trong bồn tắm 30 phút trước,

Lê Hân nhìn người đang áp sát lại gần mình, trong đầu cậu chỉ hiện lên một từ “trốn”, không ngờ người này nhanh nhẹn giống như báo săn mồi, nhoáng cái đã kéo ngược cậu lại.

Cũng may tên này còn có lương tâm, lấy người làm đệm thịt đỡ cậu, không thì cũng mệt lắm.

“Ông muốn làm cái gì?”

Nhìn bộ dáng như sắp mất trinh đến nơi của cậu, Uất Trì Diễm bật cười, “Em nghĩ tôi muốn làm gì?”

Thấy mình bị trêu chọc, cậu hung hăng trừng lại, “Tôi còn chưa tha thứ cho ông.”

Uất Trì Diễm cứng đờ, ánh mắt ảm đạm: “Tôi biết…..” Đối phương đột nhiên ngoan ngoãn khiến cậu không biết làm sao.. “Tôi biết chuyện mình làm là không thể tha thứ, Tiểu Hân hận tôi là đúng.”

“Tôi…..”

Uất Trì Diễm ôm chặt lấy người trước mặt: “Mặc kệ em hận tôi thế nào, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để vuột mất em lần nữa.”

“Uất Trì Diễm..”

“Tôi thề sẽ không bao giờ dấu diếm hay lừa gạt em nữa, tôi thề.”

“Được rồi, vậy ông nói đi, chuyện lúc đó.”

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“Cũng may là trật khớp, không tổn thương đến xương”, bác sĩ đẩy kính mắt, “Phiền một trong hai vị giữ chặt Lê tiên sinh, tôi giúp cậu ấy nắn lại khớp.”

Uất Trì Diễm nghe vậy, nhẹ giọng an ủi: “Ráng chịu một chút là tốt rồi.”

Lê Hân vùi đầu vào lòng Uất Trì Diễm, gật gật đầu.

“A” một tiếng dài, mặt cậu trắng bệch, toàn thân run rẩy.

“Được rồi.”, bác sĩ nhanh tay cố định nẹp rồi băng lại, “Khi đi lại nhớ cẩn thận, xương ngài giờ còn yếu, đề phòng va đập.”

Cả hai cha con đều nghiêm túc gật đầu, Lê Hân: “Thật phiền ngài quá, 30 tết rồi còn bắt ngài đi khám bệnh.”

Bác sĩ vội vàng khoát tay: “Chuyện nhỏ không đáng kể.”

Ông nhớ rõ lần trước gặp mặt vị này là Uất tổng bị thương, người được Uất tổng để lại trong phòng họp, giờ còn được vào hẳn cả phòng chủ chính, đủ thấy mức độ được tin sủng thế nào.

Bị người em trai tin tưởng bán đứng, cậu không thèm để ý đến nó, nhưng Uất Trì Giản không quá bận tâm, y biết anh hai sẽ không giận mình lâu được.

“Còn đau sao?” Uất Trì Diễm hôn trán cậu hỏi.

Hơi lắc đầu, cậu nhìn thẳng vào mắt Uất Trì Diễm, “Giờ chúng ta có thể nói tiếp được rồi chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui