Trọng Sinh Chi Lê Hân

Lê Hân ở lại trong căn phòng thuê tồi tàn của cậu đợi hai ngày, cuối cùng cũng đợi được luật sư bên Viện Kiểm Soát gọi tới, nói là đã bồi thường thỏa đáng, mời cậu tới Tòa Án lo liệu thủ tục nhận tiền.

Lê Hân cúp điện thoại, tâm tình vốn còn có chút lo lắng không yên cuối cùng cũng trở nên vui mừng. Dựa theo cách nói của đối phương, trừ bên bệnh viện muốn lấy đi viện phí điều trị, vậy mà lại còn tới gần mười vạn!

Mười vạn này nếu là của Uý Trì Hi, cùng lắm chỉ là một bộ quần áo hoặc một bữa cơm chiều mà thôi. Nhưng đối với Lê Hân hiện tại mà nói, số tiền kia chính là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giống như trước mắt là cả vùng tối đen trong nháy mắt bỗng le lói một tia sáng, không khỏi khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Tòa Án nằm ở ngoại thành A thành, Lê Hân phá lệ đón một chiếc taxi. Trước đây khi còn là Uý Trì Hi, cậu có xe riêng và lái xe cho mình, mà hiện giờ thành Lê Hân vì nghèo túng, luyến tiếc hơn mấy chục đồng.

Lê Hân khó được một lần xa xỉ, khi đến Tòa Án còn cách thời gian hẹn trước hơn mười phút.

Địa điểm hẹn tại một phòng hội trường nhỏ, luật sư Vương của Viện Kiểm Soát không ngờ lại là một phụ nữ trung niên, nhìn thấy Lê Hân cũng khách khí mà nói : “Cậu chính là Lê Hân phải không?”

“Tôi là Lê Hân. Chào cô, luật sư Vương.” Lê Hân vừa trả lời vừa nhìn thoáng qua  người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đang ngồi trong phòng, trong lòng biết người này nhất định là luật sư ủy thác của bệnh viện. Hừ, tới sớm như vậy, hóa ra một bệnh viện lớn đến thế thật sự tới vì cậu thiếu bệnh viện mười vạn đồng tiền trị liệu! Nhớ tới sắc mặt của tên bác sĩ lúc trước khi cậu còn ở trong bệnh viện, Lê Hân nhịn không được oán thầm.

Như là muốn xác nhận suy nghĩ trong lòng Lê Hân, tên luật sư kia vừa thấy Lê Hân ngồi vào chỗ của mình liền mở miệng hỏi: “Nếu mọi người đã đến đông đủ, chúng ta có phải hay không nên bàn vào việc chính sớm một chút?”

Lê Hân ngầm bĩu môi, bất quá trong lòng cũng muốn tốc chiến tốc thắng. Dù sao thì mười vạn cũng là một “khoản lớn”, một phút không cầm được trên tay thì một phút không an tâm — giờ phút này Lê Hân không chút ý thức được, khí chất coi tiền như rác rưởi do mười mấy năm sống an nhàn sung sướng từ từ hình thành của chình mình đã bị ném đi mất, bây giờ hoàn toàn là tâm tình của một người bình thường.

Bất quá ngoài dự kiến của hai người, luật sư Vương ha hả nở nụ cười, lại lắc lắc đầu: “Không vội, còn chờ một người nữa.”

Ôi chao? Còn có người nào đó muốn tới chia tiền bồi thường của cậu?! Trong đầu Lê Hân chính là xUý hiện suy nghĩ theo phản xạ như thế.

Vị luật sư của bệnh viện kia hình như cũng không biết chuyện này, bởi vì hắn cũng không có nghe nói tới trong án tử này có người thứ ba bị liên lụy: “Không biết Vương luật sư nói tới người nào?” Hỏi là hỏi, nhưng theo như suy nghĩ trong lòng của vị luật sư bệnh viện, vô luận như thế nào số tiền bồi thường này cũng phải thanh toán trước tiền viện phí nợ bệnh viện, đây là điều tuyệt đối không bàn luận, không thương lượng gì hết.

Luật sư bệnh viện vừa dứt lời, từ cửa liền truyền đến một thanh âm trầm ổn của một người: “Để cho các vị đợi lâu.”

Luật sư Vương dẫn đầu đứng lên, lời nói và hành động trong lúc này so với trước đó đối đãi hai người thêm vài phần thân thiện: “Tiểu Chu, mau ngồi!”

“Sư phụ, đã lâu không gặp, cô vẫn như trước trẻ trung xinh đẹp.” Vị luật sư họ Chu kia cười cười khen tặng, lại gọi Vương luật sư là sư phụ, có thể thấy được quan hệ không phải là xã giao.

Ngành luật sư cũng là nơi coi trọng nhân tình. Giống luật sư Vương và luật sư Chu, tuy là thầy trò nhưng không phải do luật sư Vương ở Học viện Pháp luật từng dạy qua luật sư Chu, mà chính là vì luật sư Chu này từng là trợ lý cấp dưới của luật sư Vương. Mối quan hệ đồng nghiệp này thật đáng để suy nghĩ, sắc mặt của vị luật sư bệnh viện nhìn có chút không tốt lắm.

Mà Lê Hân ở một bên từ lúc vừa nhìn thấy luật sư Chu cả người lập tức căng cứng – ai tới nói cho cậu biết, tại sao cố vấn pháp luật của tập đoàn Uý Trì lại xUý hiện ở đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui