Trọng Sinh Chi Lê Hân

Uý Trì Giản híp hai mắt tinh tế đánh giá từ đầu đến chân thiếu niên có chút dại ra trước mắt. So với trên ảnh chụp thì thanh tú hơn, so với buổi tối mờ mịt ngày hôm đó thì cũng gầy yếu hơn. Một cậu bé yếu ớt tới mức hắn chỉ cần một ngón tay thì có thể nghiền chết, lại có thể sống sót sau vụ ám sát. Cho dù sau đầu cậu bị thương, thuốc men và châm cứu không cứu được, cậu vẫn mạnh mẽ như cỏ dại, tuy bị giẫm đạp, lại một lần nữa tỉnh lại.

Mà người anh trai thân yêu của hắn…… Hai mắt Uý Trì Giản nhanh chóng hiện lên một tia đau khổ.

Hắn vĩnh viễn không giờ quên được, thời điểm hắn từ Châu Âu gấp gáp chạy về, chào đón hắn lại là thi thể lạnh băng của anh…… Anh hắn mỗi lần cười đều ấm áp như gió xuân, dùng vòng tay không rộng lớn cũng không kiên cố ôm hắn vào lòng chào đón hắn trở về, mà giờ đây ngay cả thợ trang điểm cao cấp nhất cũng không thể che dấu vết đạn giữa trán của anh, trơ trọi lẻ loi nằm trong quan tài lạnh như băng, sang ngày hôm sau liền biến thành tro bụi.

Mà thiếu niên trước mặt này, gặp phải chuyện giống như vậy, mà hiện giờ thật sự vẫn còn sống.

Cho nên Uý Trì Giản mới có thể muốn gặp người tên Lê Hân này một lần, gặp người sống sót này một lần. Dường như gặp được Lê Hân, có thể bù đắp lại cái gì đó. Nhưng rốt cuộc thì cậu có thể bù đắp lại cái gì?

Medusa trước mặt nói xong một câu trêu chọc thì không mở miệng nói nữa, ngược lại trên gương mặt vốn không chút thay đổi dần dần xuất hiện biểu cảm không rõ ràng, như là khổ sở, như là tự giễu, rồi lại như không có chuyện gì. Vất vả hồi phục tinh thần lại từ khiếp sợ và lạnh cứng, Lê Hân nhạy bén phát hiện Uý Trì Giản khác thường, chớp mắt một cái liền quên mất tình cảnh trong lúc này của mình, theo thói quen lo lắng: Tiểu Giản xảy ra chuyện gì? Sắc mặt khó coi như vậy…….

Bất quá không đợi Lê Hân kiềm chế không mở miệng hỏi, Uý Trì Giản đã tự mình thoát khỏi tâm ma. Nhìn thiếu niên trước mắt lo lắng nhìn mình, trong lòng Uý Trì Giản không khỏi dâng lên một loại cảm giác kỳ dị – thiếu niên này thế nhưng có thể nhìn ra cảm xúc hiện giờ của hắn? Không ngờ rằng một người cẩn thận như hắn nhất thời sơ xuất để lộ cảm xúc trước mặt một người lần đầu tiên gặp mặt?

Uý Trì Giản từ có thể tự mình tiến hành đặc huấn địa ngục, đến sống trong thế giới đen tối của sát thủ, đặc công, hắn yêu cầu ngày càng nhiều chứ không ít đi. Bởi vì trường kỳ đặt bản thân trong hoàn cảnh ngươi không chết thì ta chết, tính tình của hắn cũng càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, đến cuối cùng cho dù đối mặt với người trong nhà bản thân cũng không nhiệt tình.

Duy nhất người anh trai trên danh nghĩa, từ lần đầu tiên gặp mặt đã ôm hắn vào trong ngực, hôn nhẹ ấm áp gọi hắn “Tiểu Giản”, chưa bao giờ bị sự lãnh lẽo trên người hắn dọa sợ. Cho dù sau này dáng người hắn so với anh cao hơn, lớn hơn, anh cũng như trước coi hắn như đứa trẻ bình thường yêu thương. Gần hai mươi năm qua, cái ôm đó thế nhưng trở thành ấm áp duy nhất trong cuộc đời hắn.

Mà hiện tại, Uý Trì Giản lại cảm nhận được trên người thiếu niên ấm áp quen thuộc! Bất luận là xuất phát từ tâm tư gì, trong lòng, trong đầu Uý Trì Giản chỉ có một ý niệm: chặt chẽ nắm lấy sự ấm áp này!

“Lên xe.” Không đợi Lê Hân phản ứng, Uý Trì Giản đã kéo cậu nhét vào ghế phụ.

“Cậu làm cái gì vậy! Này!” Lê Hân có nằm mơ cũng không nghĩ tới Uý Trì Giản cư nhiên không nói năng gì mà đưa một người xa lạ như cậu lên xe, trong chốc lát cậu nghĩ đến việc đưa tay mở cửa xe, cũng không ngờ tới tay chân đối phương so với cậu mau lẹ hơn, không chỉ có nhanh chóng ngồi vào chỗ bên kia của chiếc xe, còn khóa cửa xe trước cậu.

Uý Trì Giản nhìn thiếu niên còn đang đẩy cửa xe vô ích, cánh tay dài duỗi ra thuận tiện giúp cậu cài lại dây an toàn, nhìn ánh mắt hoảng sợ của thiếu niên trả lời: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện.”

Lê Hân cuối cùng không có quên bản thân bây giờ không phải là Uý Trì Hi, không nên xem người này như em trai của cậu, ở trong lòng thoáng châm chước một chút, cuối cùng cũng dừng động tác đẩy cửa xe thở hổn hển hỏi: “Cậu là ai, giữa tôi và cậu không biết có chuyện gì để nói?”

“Chuyện sự cố nửa năm trước.” Uý Trì Giản khởi động xe, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn, “Nhận tiền bồi thường Uý Trì gia, cùng tôi nói chuyện một ngày vẫn có thể được đi?” Vẻ mặt thiếu niên lúc này tràn ngập đề phòng đem cảm giác ấm ấp mà hắn vừa cảm nhận được đánh tan thành mây khói.

“Cậu là người nhà Uý Trì?!” Lê Hân làm như kinh ngạc, trong lòng cũng cười ngượng. Tiểu Giản lấy lý do này làm cậu phản bác không được. Không uổng phí cậu đã nhận của người ta một số tiền bồi thường lớn như vậy, ngay cả chuyện từ chối tâm sự cùng người khác cũng bị nói đến không hợp tình người, cũng quá kỳ lạ.

“Ngồi yên.” Uý Trì Giản không muốn lại cùng cậu nói nhảm, một chân đạp chân ga, xe liền như tên rời cung phóng đi.

Luật sư Chu vừa mới hỏi thăm luật sư Vương một lát, đi ra thì thấy cậu chủ nhỏ cùng thiếu niên kia dứt khoát rời đi, không khỏi lấy tay sờ cái cằm bóng loáng: không lẽ cậu chủ nhỏ cảm thấy hứng thú với cậu bé tên Lê Hân kia?

Có thể nhận ra, ngay cả luật sư của tập đoàn Uý Trì cũng không tin Uý Trì gia lại chỉ vì một người vô tội qua đường bị liên lụy tới mà làm việc thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui