Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Một lò phương bài ra lò, thời điểm chờ hong khô, khuôn mẫu trên tay Tề Nhuận Vân đã khắc xong, giao cho hai học đồ đi thiêu lưu ly trấp, Tề Nhuận Vân nhéo nhéo đầu ngón tay có chút cứng ngắc, lại phát hiện Tống Thanh Di ngồi bên cạnh trầm mặc nhìn chính mình.

“Đoan Cẩn?” Kỳ thật đáy lòng Tề Nhuận Vân có chút kinh ngạc, trước đây lưu ly có sự biến hóa Tống Thanh Di sẽ đứng lên quan sát, hoặc là chạy lại đây, một bên trách cứ chính mình không để ý thân thể một bên thân thủ niết tay chính mình- hắn đã muốn cảm giác vị này nhà mình đối với đôi tay thô ráp của chính mình phi thường yêu thích, có cơ hội liền nắm bắt thưởng thức, cho tới bây giờ cũng sẽ không cố kỵ tình huống quanh mình.

Lúc này đột nhiên chỉ nhìn, vừa mới thổ lộ tâm ý với nhau, Tề Nhuận Vân thật không nghĩ nhiều,  đại khái là trong lúc đó có chút không được tự nhiên.

Âm thanh của Tề Nhuận Vân làm cho Tống Thanh Di dừng một chút, sau đó mới phát hiện động tác của hắn, nhíu mi ngồi gần lại một chút, cầm lấy tay hắn bắt đầu nhu niết- thợ thủ công nhất là thợ thủ công khắc văn, tay bọn họ dễ dàng bị thương đến gân cốt, bởi vì thời gian dài làm một động tác cứng ngắc- thở dài, ngữ khí Tống Thanh Di có chút nhuyễn xuống: “Nói ngươi đừng mệt nhọc, về sau ngón tay sẽ bị đau nhức”.

Tề Nhuận Vân lắc đầu, “Không sao, như thế này chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được”.

Tống Thanh Di không nói gì, lại nhu trong chốc lát mới đứng lên: “Ta đi nhìn xem”.

“Cùng nhau đi, ta cũng muốn xem có giống với như ta nghĩ không”. Tề Nhuận Vân cũng đứng lên, cảm giác thắt lưng chính mình không đau, mới nói.

Tống Thanh Di dừng bước chân một chút mới gật đầu.

Tề Nhuận Vân dường như cảm thấy gì nhìn thoáng qua bóng dáng đi ở phía trước.

Lúc này ngọn lửa trong lò đốt đã chuyển sang màu hồng, thời tiết giữa trưa cùng với sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, hai người ngồi ở xa xa cũng bị phác vào mặt. Tống Thanh Di theo bản năng bước đến bên cạnh, che ở trước mặt Tề Nhuận Vân: “Qúa nóng, người đứng đứng lâu, xem một chút rồi trở về ngồi ở dưới cây lau đi”.

Hai người thời điểm tới tuy rằng mặc miên sam khinh bạc, nhưng dù sao hỏa lô trước mặt so với ở dưới chân núi khác nhau, lập tức liền nóng ra một thân mồ hôi. Tề Nhuận Vân cũng không cậy mạnh, nghe xong lời nói của Tống Thanh Di liền gật gật đầu.

Khuôn mẫu Tề Nhuận Vân khắc hảo âm văn cũng không đóng kỹ, khuôn mẫu mở rộng liếc mắt một cái có thể nhìn thấy bên trong bặp đầu dùng hợp với lưu ly thứ phậm tạo thành màu vàng nhạt, nghĩ nghĩ chọc Tống Thanh Di một chút: “Không thể hoàn toàn hòa vào lưu ly trấp được, như vậy khi dán lại với phương bài sẽ không tốt”.

Bởi vì không nghĩ ở nơi đông người như vậy Tề Nhuận Vân lại chọc hắn, Tống Thanh Di lập tức vừa sợ vừa bước lên phía trước hai bước, bởi vì có tâm sự cũng không dám đi trách chính quân nhà mình, chỉ phải đứng xa hai bước: “Cái kia không thể đợi lạnh toàn bộ, nếu lúc này không thể toàn bộ dung hòa với lưu ly trấp, sợ những khắc văn trong đó sẽ có rãnh, sẽ làm mất hoa văn”.

Thấy lời của Tống Thanh Di cũng có đạo lý, Tề Nhuận Vân đành tiếp tục xem. Chính là trong lòng có chút lo lắng thời điểm làm lạnh không biết có thể khống chế tới trình độ nào.

“Nếu không, lấy một cái khuôn mẫu trước ra xem sao, một hồi nếu khống chế không tốt thời cơ lại uổng phí một phên tâm huyết”. Trịnh lão đầu một bên nghe được liền mở miệng nói.

Hai người vừa nghe cũng cho là như vậy, dù sao đây cũng chỉ là thử nghiệm, các tình huống tự nhiên là nên thử một chút.

Trịnh lão đầu gọi người mang tới một cái gắp than, sau đó cầm một công cụ Tống Thanh Di chưa thấy qua lại đây.

Công cụ kia nhìn giống như một cái thìa đá, tay cầm dài nhỏ, đáy tròn sâu hẹp, lúc trước Tống Thanh Di ở diêu hán vẫn chưa thấy ai dùng qua, nhưng thật ra Tề Nhuận Vân cảm thấy nhìn quen mắt, tựa hồ trước đây ở Tề gia đã thấy phụ thân dùng qua.

Thứ này không có tên chính thức, bất quá là nhóm công tượng làm một cái công cụ tiện tay, phụ thân khi đó dùng để điền sáp. Khuôn mẫu lưu ly ngoài loại điêu khắc trên tay chính mình, còn một loại phương thức là điền sáp, bất quá chính mình tuổi nhỏ rời nhà, cũng chưa kịp cùng phụ thân học tập.

Thời gian đã lâu, Tề Nhuận Vân liền đại khái có ấn tượng với công cụ này, thật không nghĩ tới sẽ nhìn thấy trong tay Trịnh lão đầu.

Sau khi Trịnh lão đầu lấy ra một cái khuôn mẫu, cầm cái công cụ kia đang định giải thích cùng hai người, lại phát hiện trong ánh mắt của Tề Nhuận Vân có sự hoài niệm. Liền có thể đoán được tay nghề niết khuôn của vị chính quân này tất nhiên là học từ gia đình, nghĩ đến biết đến công cụ này cũng không kỳ quái.

“Xem ra thiếu quân nhận biết vật này”.

Tống Thanh Di nghe vậy quay đầu lại, tự nhiên cũng thấy tia hoài niệm chưa kịp thu lại, trong lòng nghĩ đến chính mình trước kia, trong miệng cảm thấy đắng chát.

“Trước đây có thấy phụ thân dùng qua, điền sáp đi?” Tề Nhuận Vân hoàn hồn gật gật đầu, ánh mắt không rời công cụ kia.

Trịnh lão đầu thật thà chất phác cười: “ Thoạt nhìn người trong nhà thiếu quân cũng là người trong nghề, ngoạn ý này không có đại danh, bình thường đều là công tượng chế khuôn dùng để điền vật, nhất là khuôn mẫu lưu ly có một loại phải điền sáp. Công xưởng của ta bên này có một thợ thủ công, đây là do hắn làm, hắn kêu cái này là ấn đen. Dùng để nén xuống. Ấn đen được làm từ một loại đá có thể chịu được lửa, dùng để sáp nhiệt là nén lưu ly cũng không có ảnh hưởng”.

Tề Nhuận Vân gật gật đầu, ngược lại phát hiện Tống Thanh Di có chút xuất thần, kỳ quái nhìn hắn một cái.

Trịnh lão đầu không phát hiện Tống Thanh Di không yên lòng, hắn nói xong liền đem ấn đen đè ép lên khuôn mẫu kiện lưu ly đã muốn nhũn ra nhưng không hóa thành nước, khéo léo dùng sức, dù sao khuôn mẫu cũng là khuôn mẫu đất sét bình thường trải qua hỏa thiêu, tính chất đã muốn trở nên rõ ràng, lực đạo dùng không tốt có thể làm hư khuôn mẫu.

Khuôn mẫu bị phế đi cũng không lo, lưu ly bên trong thời gian đốt lâu như vậy.

“Như vậy hắn là có thể cam đoan không có khe hở. Bất quá…” Trịnh lão đầu nhíu mi nhìn khuôn mẫu.

Tống Thanh Di hoàn hồn đảo mắt cùng Tề Nhuận Vân nhìn thấy, nguyên lại đáy của ấn đem chật hẹp, hiện tại một áp như vậy, có thể nhét vào hoa văn, cái đế lại lõm đi vào, nếu cùng hợp lại cùng với phương bài, phòng chừng còn phải điền một tí lưu ly trấp.

Tống Thanh Di nghĩ nghĩ, “ Kim sức khi phải dùng thuốc hàn mới có thể đem luy ti cùng sai tử hợp lại cùng nhau. Kiện lưu ly này của chúng ta có thể thử không?”.

Tề Nhuận Vân cũng nghĩ đến vấn đề này: “Lưu ly không dùng thuốc hàn được, dù sao so với kim khí nặng hơn nhiều, nếu dính lại với nhau sợ không dùng được lâu. Biện pháp tốt nhất vẫn là đốt cùng nhau”.

Trịnh lão đầu gật gật đầu: “Thiếu quân nói đúng, cho nên nắm chắc thời điểm cho thiêu liêu vào”.

Tống Thanh Di thấy hai người đều nói như vậy, liền hủy đi ý tưởng này, cầm khuôn mẫu của phương bài lại đem đi đốt lần nữa: “Vậy tiếp tục đi, canh thời gian để cho thêm vào”.

Lần tiếp tục này dùng hơn phân nửa ngày, Tống Thanh Di sợ Tề Nhuận Vân nóng, cũng không để cho hắn ở một bên chờ, lúc này cây lau qua giữa trưa cũng không che được nóng, chỉ đành phải đưa người về sân nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi, bởi vì trong lòng có áy náy không thể nói ra, Tống Thanh Di cũng không đi trêu chọc Tề Nhuận Vân như thường lệ, chính là một đường cùng đi đến sân.

Phân phó Linh Bảo cùng mọi người ở trong sân chuẩn đồ tắm rửa cùng một ít đồ ăn cho Tề Nhuận Vân hạ nhiệt, buổi chiều hảo hảo nghỉ ngơi, chính mình lại quay trở về đốt lô.

Tống Thanh Di xoay người bước đi không chú ý tới Tề Nhuận Vân cũng không quay về ốc, mà là nhíu nhíu mi nhìn bóng dáng hắn đi xa, cho tới khi Linh Bảo thúc giục mới đi vào phòng.

Mà quay về thiêu diêu Tống Thanh Di một bên chờ kết quả của thiêu trấp, một bên ngồi ở trên tháp mỹ nhân dùng bữa. Bởi vì không có mang theo gã sai vặt bên người, Tống Thanh Di cũng sẽ không kêu người làm đồ ăn riêng cho mình, đơn giản theo Trịnh lão đầu dùng cơm.

Cảm giác được Trịnh lão đầu một bên muốn nói lại thôi, Tống Thanh Di đem cơm nuốt xuống, “Trịnh lão đầu ngươi nhìn ta cũng không thể ăn no đâu?”.

Trịnh lão đầu bị lời  nói của Tống Thanh Di làm nghẹn một chút, mới vòng vo nói: “ Xem thiếu gia tự nhiên là không ăn no, chính là sợ thiếu gia ăn không quen”. Đồ ăn của xưởng Tống gia coi như cũng được, nhưng so với những thức ăn tinh tế nhóm thiếu gia thiếu quân hay dùng thì không thể so sánh được, gặp Tống Thanh Di cũng không ghét bỏ, Trịnh lão đầu cảm thấy nội tâm chính mình kiên cường có chút lung lay.

Tống Thanh Di nở nụ cười một tiếng: “Có cái gì không quen, không phải đều là cơm sao, năm đó ta….thời điểm ta đi ngao du có cái gì mà chưa ăn qua”. Thời điểm đi ngao du tự nhiên là nếm qua rất nhiều đồ ăn này nọ, bất quá đều là đặc sản các nơi, không nói mỹ vị, ít nhất có mười phần phong vị. Hắn chân chính muốn nói là thời điểm chính mình đời trước nghèo khổ đầu đướng xó chợ, cái dạng gì mà chưa ăn qua, chuyện tình giành đồ ăn với chó đều đã làm, huống chi trước mắt chỉ là cơm canh mang hương vị bình thường, so với những gì từng trải qua, này đã là tốt lắm rồi.

Dùng xong cơm, sắc trời đã đến thời điểm nóng nhất, bởi vì thiêu diêu vẫn không ngừng, góc nhỏ hẻo lánh này cũng bắt đầu  nóng hầm hập, Tống Thanh Di mặc miên bào khinh bạc cũng cảm thấy không chịu nổi. Trịnh lão đầu cùng hai học đồ bên cạnh đã thành thói quen cũng kéo lên tay áo, xắn ống quần làm việc.

Tống Thanh Di nghĩ nghĩ,cũng học theo đem tay áo kéo đến khủy tay, ống quần cột vào với tất, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Nhìn đến hình tượng mới của thiếu gia, Trịnh lão đầu cùng hai học đồ đều cười hai tiếng nhưng không nói gì.

Đợi cho đợt khuôn mẫu thứ hai ra lô, Tống Thanh Di còn nhìn hỏa lô một chút, hắn nghe A Nghĩa nói hôm nay thiêu liêu phụ trợ là da liêu, không ngờ súc vật cùng nhau đốt như thế. Đáng tiếc hắn nhìn trong chốc lất thanh diễm không có không ổn định mà dường như không có. Hai học đồ đem khuôn mẫu cẩn thận để trên phiến đá làm lạnh, sau đó lấy bản ghi chép ra cẩn thận ghi lại kết quả hôm nay.

Đến đây chuyện tình hôm nay cơ hồ không sai biệt lắm, Tống Thanh Di phất tay cho mọi người nghỉ ngơi, hôm nay nhiệt độ bên ngoài cùng hỏa lô đốt một ngày đúng là chịu hình, chuyện tình vốn không phải một khắc có thể ra kết quả, hắn cũng không cần phải cấp bách đến như vậy.

“Thời tiết lúc này nóng, muốn làm lạnh phỏng chừng phải mất một lúc, buổi tối ta đến xem, thiếu gia liền mang thiểu quân về trước đi, nếu thành, ta cho người đưa đến trong phủ cho ngài”.

Tống Thanh Di chùi đi mồ hôi, biết Trịnh lão đầu nói đúng, lập tức cũng liền gật đầu, tính toán quay về tiểu viện rửa mặt một phen rồi cùng Tề Nhuận Vân hồi Tống phủ.

Tống Thanh Di xối nước lạnh vào thân thể, hảo hảo rửa mặt một phen mới thay đổi quần áo sạch sẽ đi vào phòng.

Linh Bảo canh giữ ở ngoại thất, thời điểm Tống Thanh Di đi vào còn nghe tiếng hắn thở dài.

“Chủ tử ngủ không lâu, đại khái là trời quá nóng, bên cổ đều đỏ một vòng, lăn qua lộn lại”. Linh Bảo kề sát vào nhỏ giọng nói với hắn.

Tống Thanh Di nhíu nhíu mi, quả nhiên vẫn là bị nóng. Đi vào nội thất chỉ thấy cửa sổ trong phòng mở một nửa, màn cũng rộng mở, Tề Nhuận Vân không có như thường đắp chăn ngủ, ngược lại cổ áo mở ra, một chân đặt ngoài chăn, ngủ không có “quy củ” giống như bình thường.

Nhìn thấy cảnh tượng khó thấy được, Tống Thanh Di đầu tiên là cười, sau đó liền đến gần quả nhiên nhìn thấy hồng ngân Linh Bảo nói, chắc là do phơi nắng.

Tống Thanh Di nhớ tới ở chỗ đốt diêu, vẫn đợi cho Tề Nhuận Vân ly khai, bọn Trịnh lão đầu mới dám cởi áo. Người có thân phận nam thê, cho dù đều là nam tử, người bên cạnh cũng phải tị hiềm. Cho nên dù hè có nóng bức, Tề Nhuận Vân cũng phải nhất định trường bào ngay ngắn, không giống chính mình chỉ cần nguyện ý, là có thể kéo tay ao, mở rộng y phục.

Tống Thanh Di thở dài, chung quy là làm hại người này….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui