Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chuyện này tự nhiên là không cần Tống Thanh Di đốc thúc, Trịnh lão đầu vỗ vỗ ngực nói giao cho hắn.

Mà lực chú ý của Tống Thanh Di lại phóng tới tài liệu đưa tới từ Huệ thành kia. Có khất cái ven đường truyền tin cho hắn, Tống Thanh Di đối với tiến trình quặng mỏ này rất là rõ ràng.

Theo dự đoán quặng mỏ xuất phát từ Huệ Châu, Huệ Châu ở chỗ tây nam, khoáng sản phong phú, nhưng là nguyên liệu lưu ly cũng không phong phú, mặc dù có sản lượng, bất quá sản lượng cùng chất lượng khoáng thạch đều chỉ nằm ở bậc trung, ngẫu nhiên có thể tìm ra được một ít khoáng thạch chất lượng tốt, thế nhưng số lượng không nhiều lắm. Cũng bởi vậy lúc trước Huệ Châu báo sản lượng quặng mỏ có điểm khác thường, Tống gia bên này cũng không có hoài nghi.

Ra Huệ Châu, sẽ tiến vào địa giới Nghi Tân, Huệ Châu hướng Cẩm Châu, đây là phải đi đường thủy, ước chừng một ngày lộ trình mới có thể lên bờ- bởi vì có quan hệ với đi thuyền, khất cái cũng không thể truyền tin tức của một ngày này, tin tức tiếp theo bọn hắn đã ra Nghi Tân, tiến vào Hồn Dương.

Sau Hồn Dương là Hoài Tập, sau đó là Mạo Đằng, Trạch Châu sau đó là có thể tiến vào địa giới Cẩm thành, bất quá lãnh thổ quốc gia mở mang, châu phủ liên quan phạm vi cũng lớn, chờ bọn hắn chân chính tới Cẩm thành cũng mất rất nhiều thời gian. Mà giờ phút này thu hút ánh măt Tống Thanh Di là địa phương Mao Đằng kia.

Địa phương Mao Đằng này đối với Tống Thanh Di mà nói là một cái tên vô cùng quen thuộc, bởi vì ở đời trước, địa phương này không lâu sau sẽ xảy ra một đại sự.

Một đời trước, Mao Đằng có một đám cướp, chuyên cướp của bọn thương lái cùng quan lại. Ở thời thái bình thịnh thế đây là một chuyện sóng to gió lớn, quan phủ rất là coi trọng.

Bất quá việc này khiến cho Tống Thanh Di nhớ rõ là bởi vì quặng mỏ của Tống gia cũng bị cướp trong số đó, hơn nữa cuối cùng đại bộ phận đều tìm được trở về, lúc ấy người Tống gia chỉ cảm thấy may mắn, cũng càng cảm thấy phần quặng mỏ này giống như là một phần sinh mạng của mình.

Hiện tại Tống Thanh Di nhìn thấy tin tức nhóm khất cái truyền tới trong lòng không khỏi nghĩ hai chuyện này nhất định có liên hệ.

Tống Thanh Di trở về Tống gia đã qua bữa tối, nghe Hoa Giác nói Tề mẫu cùng nhị đệ của Tề Nhuận Vân cũng đã đến rồi. Lập tức phân phó bố trí bữa tối ở trong viện, vừa nghe gió ngắm trăng, cũng phòng ngừa hỗn hợp mùi đồ ăn làm cho Tề Nhuận Vân khó chịu. Chính mình đi trước bẩm báo với phụ thân chuyện tình ở diêu hán, cùng với hoài nghi chuyện quặng mỏ Huệ Châu- Chu Đức Bảo truyền tin có thể cho hắn lấy cớ để cùng phụ thân nói rõ vấn đề ở quặng mỏ lần này.

Chờ Tống Thanh Di trở lại nhà thủy tạ, Lưu Quang, Linh Bảo bọn họ đã sớm bố trí bữa tối thỏa đáng, liền bày ra một cái đình lý trước cửa phòng hướng có nước chảy vào hồ. Gió đêm phất liễu, tiếng ếch kêu tiếng ve kêu, lại đốt một lo hương đuổi đuổi sâu bọ, so với ở trong phòng dùng cơm thoải mái hơn rất nhiều.

Tề Nhuận Vân đã rất nhiều ngày không ra khỏi cửa, ngẫu nhiên cũng chỉ đi dạo ở trong phòng một chút, mặt trời chói chang, hơn nữa nôn nghén, làm cho thể lực của hắn giảm xuống rất nhiều, Tống Thanh Di cũng sợ hắn bị cảm nắng, cũng chỉ khuyên hắn ở ngày không độc sau giờ ngọ đi lại gần cửa sổ một chút.

Hôm nay bởi vì quan hệ mẫu thân cùng nhị đệ, Tề Nhuận Vân cũng ngồi xuống trong chòi nghỉ mát. Chòi nghỉ mát thông gió, hương vị thức ăn không có cơ hội tích trữ, trong không khí cũng không có hương vị của thảo dược, điều này khiến cho sắc mặt của Tề Nhuận Vân tốt hơn so với bình thường rất nhiều.

“Mẫu thân, những món ăn này đều là sở trường của đầu bếp, ngài thử xem xem”. Tề Nhuận Vân gắp một đũa măng trộn dầu vừng cùng gà dầm tương vừng ở trước mặt, khóe miệng thanh thiển đối Tề mẫu nói xong, ngược lại cũng đối nhị đệ nhà mình cũng như vậy. “Nhị đệ cũng thử xem”.

Tống Thanh Di ngồi ở một bên, nhìn chính quân nhà mình bận rộn, cũng không nói gì chỉ im lặng đem tiểu hoành thánh cũng những món Tề Nhuận Vân có thể ăn được gắp đến chiếc đĩa nhỏ ở trước mặt hắn. Ngay từ đầu Tề Nhuận Vân theo thói quen cúi đâu ăn, sau lại phát hiện ánh mắt vui mừng của mẫu thân cùng nhị đệ nhà mình, nhất thời hiểu được, lỗ tai nóng lên, tay theo bản năng ở dưới bàn trạc Tống Thanh Di một chút.

“Ngươi ăn”. Thanh âm tuy rằng nhỏ, nhưng ngồi gần, Tống Thanh Di nghe được rõ ràng, biết được hắn đây là ngượng ngùng biểu hiện thân mật trước mặt thân nhân.

Nhưng điểm Tề mẫu chú ý căn bản không ở những mặt trên này.

“Liền ăn nhiều thế này… thế này sao không?” tuy rằng Tống Thanh Di chiếu có đứa con nhà mình rất cẩn thận, Tề mẫu rất là vui mừng, nhưng là nhìn thấy Tống Thanh Di chỉ gắp mấy đồ ăn như vậy, chỉ biết lúc trước nôn nghén lợi hại, thực không biết cũng không khoa trương như vậy. “Đoan Cẩn, viện này có tiểu phòng bếp không? Ngày mai mẫu thân làm mấy món lúc trước Lâm Vũ thích ăn thử xem”. Lần trước về nhà thăm bố mẹ người Tề gia cũng bắt đầu kêu tự của Tống Thanh Di.

Đây là mục đích Tống Thanh Di thỉnh Tề mẫu tới, nghe xong lời nói này tự nhiên là rất vui sướng: “Mẫu thân, cũng không muốn ngài mệt nhọc, bất quá tình huống Lâm Vũ hiện tại, đành phải phiền toái mẫu thân”.

Tề mẫu khoát tay: “Người một nhà, không nên nói những lời này, Lâm Vũ nguyện ý chịu khổ cực này vì ngươi, mẫu thân tự nhiên là muốn giúp đỡ hắn”. Đứa con cả lập gia đình có thai, trong lòng Tề mẫu không biết là tư vị gì, bất quá thấy đứa nhỏ nhà mình hạnh phúc, có những lời không thể nói ra được.

Cứ như vậy ngày đầu tiên Tề Nhuận Vân cùng mẫu thân và đệ đệ thưởng thức tay nghề đầu bếp Tống gia, ngày thứ hai Tống Thanh Di liền phân phó thu thập tiểu nhà bếp để Tề mẫu sử dụng. Sáng sớm hôm ấy Tề mẫu tự tay nấu một bát mì đơn giản, phân lượng không nhiều lắm, bưng đến trước mặt Tề Nhuận Vân.

Lúc ấy Tống Thanh Di còn ở nhà chưa có xuất môn, ngửi thấy mùi hương chua chua ngọt ngọt, lập tức cảm thấy cũng muốn ăn: “Đây là cái gì?”.

“Đây là mì ở quê nhà ta, trước đây Lâm Vũ rất thích món này, ta hôm nay làm một chút cho hắn thử xem”. Tề mẫu đi theo hai nhà đầu đang bưng đồ ăn cùng nhau tiến vào, nghe thấy lời của Tống Thanh Di liền hồi đáp.

Tống Thanh Di nghe vậy, liền quay lại nhìn chính quân nhà mình phát hiện trong mắt hắn phát sáng cùng với vui sướng hoài niệm còn có nóng lòng muốn thử xem sao. Cười rộ lên, tự mình tiếp nhận bát trong tay hạ nhân bưng đến cho Tề Nhuận Vân: “Vậy thử xem đi, ta cảm thấy cũng nhìn thấy bộ dạng tham ăn của ngươi”.

Vốn Tề Nhuận Vân đang nhìn nghe vậy ngẩn đầu thoáng nhìn qua Tống Thanh Di, thế nhưng khó được biểu hiện ra một tia giận hờn.

Cuối cùng chén mì nhỏ trộn lẫn hành lá cùng giấm chua đưa đến trước mặt Tề Nhuận Vân đều được ăn hết rồi, một chút cũng không cảm thấy buồn nôn cùng không khỏe, thậm chí ăn xong rồi còn muốn ăn nữa, Tống Thanh Di mừng rỡ.

“Đa tạ mẫu thân”. Kích động rất nhiều thấy Tề mẫu bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, Tống Thanh Di lập tức khom người, nói lời cảm tạ mẫu thân, làm cho Tề mẫu vừa buồn cười vừa cảm động.

Vấn đề ăn uống của Tề Nhuận Vân rốt cục được cải thiện bởi vì Tề mẫu đã đến, tuy rằng vẫn là không ăn được nhiều món ăn lắm, nhưng ít nhất các loại gà vịt thịt bò đều có thể hấp thu vào cân đối một chút, không giống lúc trước một ngày chỉ có ăn được một hai món.

Vấn đề nôn nghén của chính quân nhà mình đã được cải thiện, mà Tề phụ cũng an bài tốt chuyện ở xưởng, đi tới Tống gia, vội vàng cùng gặp mặt với Tề Nhuận Vân. Lúc đó bởi vì có Tề mẫu, tình huống của Tề Nhuận Vân đã được cải thiện, yên tâm cùng Tống Thanh Di đi diêu hán.

Lô hỏa thuần thanh, phương pháp quán sáp, chuẩn bị sửa chữa ‘kỳ lân đáp mây bay’ sắp tiến hành. Bất quá bởi vì lò mới ở diêu hán chưa xây xong, cho nên Tề phụ đến diêu hán để cùng với vị thợ thủ công trước đó bàn bạc phương pháp quán sáp làm sao để sửa chữa ‘kỳ lân đáp mây bay’, xem dùng thủ pháp cùng tạo hình gì để làm cho nó càng thêm khí thể cùng tôn quý.

‘Kỳ lân đáp mây bay’ lấy cảm hứng từ điển cố, có kỳ lân đáp mây bay từ phía đông mà đến, phù hộ minh quân, là thánh phúc thiên hạ nói đến, lúc trước điển cố này được chứng thực có từ thời kỳ khai quốc thái tổ Yến Can, bởi vậy có điển cố từ triều đại hình thành nên được coi là điềm lành. Điển cố ở dân gian bình thường đều là truyền thuyết với tạo hình kỳ lân uy vũ cất bước, chân đạp mây bay. Bất quá ‘kỳ lân đáp mây bay’ này của Tống gia tứ chi nằm úp sấp, mắt trợn uy nghiêm, dưới thân là mây bay, đuôi phía sau dán tại bên chân, lông đuôi xõa tung rõ ràng. Nhưng bởi vì khắc âm của khôn mẫu không thể nào làm được cẩn thận như vậy, khiến cho cái đuôi tinh xảo có chút bạc nhược, này cũng là nguyên nhân Tống Thanh Di nghĩ muốn dùng quán sáp.

Chuyện tình bên này đâu đấy bận rộn, bên kia bởi vì có sự thay đổi người mà trở nên nôn nóng.

Ở một nhà dân ở ngoại thành Cẩm thành, Tô tam thiếu gia một mình bước đi thong thả. Tòa nhà không mới, địa phương rất lớn, thủ vệ chính là một người què già nua. Người què vừa nhìn thấy Tô Nính liền mở cửa, làm cho Tô Nính đi vào.

Tam thiếu đi vào nội viện, một phụ nhân ăn mặc nhẹ nhàng theo nhà chính đi ra, nếu Tống Thanh Di ở, sẽ phát hiện nữ tử thế nhưng chính là La Hạnh Quyên đã muốn xuất giá.

La Hạnh Quyên nguyên bản có khuôn mặt tươi đẹp đáng yêu, ngũ quan không tinh xảo lắm, nhưng cũng làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Chính là lúc này nhìn nàng, cũng không mặc quần áo tinh xảo đặc biệt, rõ ràng tuổi không lớn, lại bị sầu khổ trên mặt phá hủy một điểm tú lệ duy nhất.

“Ngươi đã đến rồi!” thanh âm của La Hạnh Quyên có điểm khản, tựa hồ một khoảng thời gian không có nói chuyện.

“Ngươi nói đều là sự thật?” nàng không chờ Tô Nính trả lời, mà lại hỏi tiếp.

“Ngươi có thể tự mình đi hỏi thăm, chính quân hiện tại của Tống Thanh Di có thai, mỗi ngày đều tự mình đi chợ mua thức ăn, phàm là có người hỏi, hắn đều phi thường đắc ý, có thể thấy được hắn đối với chính quân cùng con trai trưởng có bao nhiêu yêu thích”. Tô Nính cũng không để ý âm thanh của La Hạnh Quyên quái gở, chính là bày ra bộ dạng buông tay thực bình thản.

Quả nhiên thấy trên khuôn mặt sầu khổ của La Hạnh Quyên hiện lên một tia oán hận.

“Kỳ thật, nếu ngươi tin tưởng lời của ta, ta có thể nói cho ngươi, nhà ngươi đem ngươi gả đi nhanh như vậy, trong đó là do Tống Thanh Di đụng tay chân. Ta biết sau khi ngươi về nhà không lâu, Tống gia đã phái đi hai nhóm người đến quê nhà ngươi”. Kỳ thật chuyện này Tô Nính không có chứng cớ, hắn chính là biết có việc như vậy, cũng không thể cam đoan người được phái đi có liên quan đến chuyện của La Hạnh Quyên, bất quá không thể phủ nhận, trong lòng hắn đã nhận định như vậy, dù sao La Hạnh Quyên này, một quân cờ hắn sắp xếp bên người Tống Thanh Di để mai phục và kiềm chế đã bị phế đi.

La Hạnh Quyên vừa nghe, hay tay dùng sức, trên mu bàn tay gân xanh bạo khởi, có thể thấy được trong lòng nàng phẫn nộ.

“Ngươi nói chính là sự thật?” hỏi lại một lần nữa, nhưng là La Hạnh Quyên đã không còn nghi ngờ, nàng chỉ là có chút không thể tin, rõ ràng…. Rõ ràng nửa năm trước sư huynh còn đối nàng yêu thương sâu nặng, kết quả một cái chính quân hắn chưa bao giờ coi trọng, thế nhưng liền biến thành như bây giờ.

Mà Tô Nính cũng không tiếp tục nói cái gì.

Sau một lúc lâu, La Hạnh Quyên cắn răng nghẹn ra một câu: “Chuyện tình ngươi nói, ta đáp ứng ngươi!”

Người phụ lòng tất yếu sẽ phải trả giá đại giới!.

La Hạnh Quyên nghĩ như vậy hoàn tòan quên mật chuyện chính cô ta làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui