Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Bưng khay vào, Thiện Diệu cực kì lịch sự gõ cửa. Không người đáp, hô một tiếng, vẫn không có người để ý, Thiện Diệu bắt đầu nổi giận, đồ khốn, ông gõ cửa mà mi cũng dám không trả lời. Trực tiếp đẩy cửa đi vào, vừa muốn đổi sang biểu tình cười ôn nhu thì thấy trán Phục Kỳ tái nhợt nhăn thành hình chữ xuyên, tay năm chặt chăn bông trắng trước ngực, nắm rất chặt, móng tay cắm sâu vào trong chăn.

Tại sao lại ngủ như thế, đặt tay trước ngực ngủ dễ gặp ác mộng đó, nói qua mấy lần rồi. Y không sửa được, lại sợ gặp ác mộng làm mình tỉnh giấc nên để mình ôm y ngủ.

Thiện Diệu bất mãn muốn bỏ tay y ra, tay lại dừng trong không trung. A, đã 6 năm rồi mà. Người này hồi đó rất mềm mại, giờ thì gầy mòn khô héo.

Moi lên 1 miếng thịt mỡ ngâm trong dầu để dưới mũi Phục Kỳ, thấy vùng lông mày của y ngày càng nhăn chặt, Thiện Diệu vụng trộm vui vẻ. Chơi đến nghiện, Thiện Diệu lại lặng lẽ bóp miệng Phục Kỳ ra nhét thịt vào. Sau đó đẩy đẩy hàm dưới của Phục Kỳ, nỗ lực khống chế y ăn tươi miếng thịt kia.

Bị đùa như vậy Phục Kỳ làm sao có thể không tỉnh. Cậu mở trợn mắt, nhìn thấy Thiện Diệu cười xấu xa, muốn mở miệng, lại thấy kinh tởm, nghiêng người phun ra miếng thịt.

“Ê này, tôi tốt bụng đút cậu ăn lại dám phung phí thức ăn như vậy à?”

Thiện Diệu cầm chiếc đũa gõ gõ cái khay, âm thanh khiến Phục Kỳ khó chịu cực kì. Thiện Diệu thu hết vẻ mặt của cậu vào mắt, sung sướng gõ thêm vài cái nữa.

Đợi cậu nôn khan, vô lực nằm xuống xong, Thiện Diệu lại tỉ mỉ chọn một miếng thịt mỡ lắc lư trước mũi miệng Phục Kỳ: “Dù sao thì cậu cũng là ‘khách’ của nhà tôi, để khách ngày nào cũng húp cháo thì có vẻ tôi chiêu đãi khách không chu toàn cho lắm. Vì vậy hôm nay tôi làm cho cậu 1 mâm thức ăn ngon, tất cả đều là thịt mỡ vứt đi, còn thêm rất nhiều dầu rán vàng rộm. Nhìn xem, thật lóng lánh dầu a, chọt 1 cái có thể chảy ra cả đống dầu đây này.

Thiện Diệu cố ý kẹp chặt đũa, 1 giọt dầu rơi trên khoé môi Phục Kỳ. Phục Kỳ cố nhịn xuống cơn buồn nôn, quay đầu đi, không định để ý tới cái tên nhàn rỗi sinh nông nổi này. Cậu rơi vào tay kẻ trộm hãm hại, thế đơn lực bạc, chỗ chống đỡ duy nhất ——là Bất Yếu sáng sớm cho cậu uống được chén nước rồi bảo ông nội muốn dẫn nó ra ngoài chơi liền chạy không còn bóng dáng.

Cậu rất khát, cũng rất sợ, không biết Thiện Diệu sẽ làm sao chỉnh cậu. Mới vừa chia tay đã có thể không nể tình gì mà sập cửa kẹp tay cậu, nói chi đến hiện tại không có cảm tình gì, Thiện Diệu có muốn chỉnh chết cậu cũng không áy náy lấy nửa phần.

Không, đều không phải, cậu còn có con trai. Chỉ mong Thiện Diệu chịu nể mặt Bất Yếu, thủ hạ lưu tình. Cậu rất sợ. Đã thấy rõ ràng diện mạo chân thật của tên ác ma Thiện Diệu này, cậu giờ không muốn chết, may mà ông trời cho cậu sống lại, vì 1 kẻ như thế này mà tự sát thật không đáng.

Phục Kỳ mở miệng nói rằng: “Anh Thiện muốn như thế nào?”

“Muốn cho cậu 2 phương án. A, tự mình ăn hết khay thức ăn này. B, để tôi trói chân trói tay cậu lại rồi tự mình hầu-hạ cậu ăn xong mâm thức ăn này. Không cần câu giờ, 1’ mà không trả lời tôi sẽ tự động chọn phương án B cho cậu.” Thiện Diệu nâng khay thức ăn lên lắc lư trước mặt Phục Kỳ.

Phục Kỳ không cam lòng nói: “Anh đang làm hại thân thể người khác đó, tôi có quyền cự tuyệt.”


Chỉ ngửi mùi thôi đã khiến dạ dày quay cuồng 1 trận rồi.

Thiện Diệu cười: “Cậu đã từng theo tôi, nên biết là muốn giảng phải trái với tôi, vô dụng thôi.”

“Vậy đêm đó sao không giết tôi luôn đi cho nhanh, mang tôi về đây làm cái gì, trực tiếp giết rồi chôn đối với anh đây không phải càng sạch sẽ tiện lợi hơn sao.”

Phục Kỳ tâm tình kích động, đầu cũng bắt đầu kịch liệt đau đớn theo.

Ý nghĩ chân thật của mình, Thiện Diệu tự nhiên sẽ không nói ra. Hắn nghiêng đầu tà tứ cười khẽ: “Đương nhiên là để dằn vặt cậu 1 phen cho đã, để cho cậu đơn giản chết, chẳng phải tiện nghi quá rồi sao.”

“Chỉ bởi vì tôi không để cho anh bắn mà tôi phải sống không bằng chết sao.”

Thiện Diệu nói: “Đương nhiên, người mà tao đã vứt bỏ nếu dứt khoát tiêu sái, người như thế, đúng như yêu cầu của tao sẽ không quấn quít lấy tao, ta rất thích, cũng không có bạc đãi bọn họ. Còn cái loại đau khổ cầu xin tao không cần chia tay với chúng, ba lần bốn lượt dây dưa, tao đều chưởng cho 1 phát bay luôn lên sao Hoả. Vốn tao ghét nhất là dây dưa, nhưng giờ tao lại ghét nhất 1 thứ, chính là mày.”

“Lại dám chỉnh tao, ai cho cái gan đấy hả? Thế nào, cho là mình sinh được cho ta 2 đứa con trai thì ngon hả, thì có thể trước mặt tao mà ưỡn ngực ngẩng đầu ngang hàng?”

Hai đứa con trai? Phục Kỳ ngơ ngẩn.

Thiện Diệu giục: “Chọn nhanh lên. Tao đi kiếm dây nha.”

“Tôi ăn.”

Phục Kỳ dùng sức mà ngồi xuống, lấy cốc nước bên cạnh, bên trong chỉ còn lại có chút nước. Cậu vẫn luôn rất khát, Bất Yếu lúc gần đi có rót cho cậu 1 cốc nước đầy để trên tủ đầu giường, cậu đã uống gần hết rồi.

Cầm cốc lên, đem nước trong ly uống sạch, một giọt cũng không muốn lãng phí. Chỉ là uống nước đã khiến cậu thở hồng hộc, cái thân thể chết tiệt này, đều đã 2 3 ngày rồi mà vẫn không có dấu hiệu nào khôi phục sức khoẻ cả.


Bưng khay mà tay run run, không dùng được đũa, Phục Kỳ không thể làm gì khác hơn là dùng tay bốc lên. Miếng thứ nhất cho vào miệng, cảm giác dầu mỡ khiến cậu buồn nôn. Cậu đè xuống dạ dày đang bốc lên dịch vị, không dám nhai, nuốt luôn xuống. Miếng thứ nhất, miếng thứ 2… ăn không được mấy miếng Phục Kỳ đã không dám nói gì, chỉ sợ vừa hé miệng sẽ ói ra.

“Mau ăn coi, tao cũng không có nhiều thời gian chơi với mày.”

Thiện Diệu cúi người xuống, tới gần Phục Kỳ, tỉ mỉ thưởng thức biểu tình khó chịu của cậu.

“Thế nào, có muốn tao giúp mày không? Nhanh lên một chút, ngay cả dầu cũng uống hết đi, giống uống nước ấy, 1 giọt cũng không chừa.”

So với độc dược còn khiến người ta khổ hơn. Phục Kỳ chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đều kêu gào muốn phun ra, đường nhìn bắt đầu không rõ ràng lắm, Thiện Diệu tựa hồ nói gì đó, thế nhưng ù tai ong ong, cậu nghe không được. Là đang uy hiếp cậu sao? Tao van mày đó, làm sao lúc trước lại đi thích cái tên đàn ông hẹp hòi như thế này chứ, thực sự là tự làm tự chịu mà, a.

Nâng cái khay lên, tống vào miệng, vừa lên tiếng thì không nhịn nổi, toàn bộ nôn hết ra.

Thiện Diệu còn đang đắc ý thì đột nhiên trước mắt xuất hiện vô số thứ vàng có, đỏ có, trắng có, đen có kích thước không đồng nhất, thật là ghê tởm, bản năng lui về phía sau, chân trượt, dẫm ngay vào miếng thịt Phục Kỳ lúc trước vừa phun ra, ngã nhào về phía trước, không chỉ nhào vô chỗ Phục Kỳ đang nôn thốc nôn tháo, còn nhào vào người Phục Kỳ, trán đụng trán. Chỉ nghe Phục Kỳ hét thảm một tiếng, ngoẹo đầu, thân thể mềm nhũn ngã trên giường, bất tỉnh nhân sự.

Máy BH giám sát tình trạng thân thể của Phục Kỳ đột nhiên kêu lên bén nhọn.Thiện Diệu đâu còn nhớ đến buồn nôn hay không, cấp tốc vỗ vỗ mặt Phục Kỳ: “Ê này, sẽ không toi rồi chứ. Không phải chứ, chết như vậy thật uất ức a, mau tỉnh lại coi, này.”

“Chết thật rồi à.”

Thiện Diệu mặt cắt không còn hột máu, nhanh chóng lấy ra ống thở chụp vào cho Thiện Diệu, đống thời sống chết đè cái nút truyền tin trong phòng.

“Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?”

Chú Lâm nhận được cảnh báo chạy tới, ông có biết chút y thuật, thấy đích tình huống của Phục Kỳ liền để Thiện Diệu hỗ trợ nâng Phục Kỳ dậy, cẩn thận bỏ băng gạc sau đầu ra, quả nhiên vết thương bị vỡ, chảy ra không ít máu đỏ tươi gai mắt.


Chú Lâm cầm máu cho Phục Kỳ, đồng thời băng bó lại 1 lần nữa, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của lão gia, nói tình huống của bệnh nhân, bảo ông mang 1 ít thuốc tốt đến. Bác sĩ Thường là vị xét nghiệm DNA kia, y thuật tốt, mấu chốt là ông ấy vẫn luôn theo chăm sóc lão gia tử, đối với Thiện gia rất trung thành. Chờ ông bận rộn xong quay đầu lại thấy Thiện Diệu một thân chật vật đứng bên giường, nhìn chằm chằm Phục Kỳ.

“Không có việc gì, chỉ là vết thương vỡ ra nên ngất đi thôi. Thiếu gia, chuyện gì xảy ra vậy?”

Không phải chỉ là đùa dai 1 chút thôi sao, sao lại ầm ĩ thành như thế này?

Thiện Diệu quay đầu nhìn Phục Kỳ, lại nhìn chú Lâm, nháy mắt mấy cái trả lời: “Y nôn hết vào người tôi chắc là thấy cực kì hổ thẹn, hận không thể lấy cái chết tạ tội, nên mới đâm đầu vào gối giả chết đó mà.”

Cái máy chết tiệt kia, kêu lớn tiếng như vậy, hại hắn tưởng xảy ra chuyện lớn gì chứ. Hôm nào công ty hắn nhất định phải phát minh ra 1 cái máy còn xịn hơn.

“Thiếu gia.”

Chú Lâm nghiêm túc nói: “Mặc kệ gút mắc năm đó của hai người, cậu nhất định phải nhớ kỹ y là cha ruột của hai vị tiểu thiếu gia đó. Nếu y xảy ra chuyện gì phải ăn nói ra sao với hai vị tiểu thiếu gia đây.”

“Cháu biết, bác sĩ Thường có tới thì bảo ông ấy đừng đi vội. Cháu đi thay quần áo khác, đến công ty đã.”

Thiện Diệu lúc này mới thấy thảm trạng của mình mà buồn nôn không ngớt. Mợ, hắn cho tới bây giờ chưa bẩn như thế này bao giờ.

Chú Lâm hô: “Thiếu gia không ăn cơm, gọi mỳ Ý đi, rất nhanh là có.”

“Không ăn.”

Làm sao còn nuốt nổi thứ gì nữa chứ.

Buổi tối từ công ty mang về 1 người máy kiểu mới thử dùng. Cùng thư ký vừa vào cửa đã thấy Thiện Sơ lạch bạch chạy tới, híp đôi mắt nhỏ chất vấn:

“Ba, mẹ con không phải là đã chết sao?”

Thiện Diệu trực giác không tốt, phất tay bảo thư ký trước lên thư phòng lắp đặt người máy. Hắn ngồi xổm xuống, muốn xoa đầu Thiện Sơ, tất nhiên là bị né.


“Đương nhiên, mấy thứ khác không tính nhưng chuyện lớn như vậy làm sao có thể lừa tiểu Sơ chứ?”

“Vậy tại sao mẹ lại biến thành nam trở về?” Thiện Sơ túm cổ áo ba, ác thanh ác khí hỏi.

Thiện Diệu sửng sốt: “Ai nói cho con biết?”

“Bất Yếu nói đó. Nó nói mẹ ở trong khách phòng tầng 1, là nam, còn nói nó với con là song bào thai nữa.”

Thiện Diệu ngực hận không thể bắt Bất Yếu lại đánh cho vài đòn, thằng bé này sao cứ mở mồm ra là chuyện xấu thế không biết. Còn may tiểu Sơ vẫn là 1 đứa nhỏ, lừa gạt 2 3 câu thể nào cũng qua.

“Em lừa con thôi. Vậy mà cũng tin, còn không biết xấu hổ tự gọi mình là tài tử nhỏ tuổi.”

Thiện Sơ đẩy cái tay muốn nhéo mũi mình ra, khóc rống: “Ba mới gạt người, ông nội cũng nói Bất Yếu là mẹ nam sinh ra, con và Bất Yếu là song bào thai, con đây khẳng định cũng là do mẹ nam sinh ra rồi.”

“Ông nội nói, nói thế nào?” Lẽ nào ba ổng đã biết rồi? Thiện Diệu vội hỏi.

Thiện Sơ gật đầu nói: “Bất Yếu nói với ông nội, còn bảo ông nội gọi điện thoại hỏi bác Thường. Ông nội cúp điện thoại xong, lại hỏi Bất Yếu mấy câu. Con nghe rất rõ ràng, người kia nhất định là mẹ của con có đúng không?”

“Ông nội hiện tại thế nào?” Thiện Diệu sắp phát điên lên với Bất Yếu rồi.

“Không sao a, nói khó chịu, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, bảo tài xế đem con và Bất Yếu  trở về.”

Thiện Diệu nhanh tay lấy di động ấn 1 dãy số.

“Alo, là tôi, ba tôi thế nào rồi? Uống thuốc chưa, có nghiêm trọng không? Được, tôi lập tức qua.”

Cúp điện thoại xong, vội vã nói với Thiện Sơ: “Ba phải đi xem ông nội thế nào, tiểu Sơ ngoan, đứng làm rộn a, để ý em trai con nhé.”

(*** Bất Yếu gọi Kỳ là cha, mình để là cha, gọi Diệu là baba, mình để là ba nhé)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận