Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

“Khôi phục cũng không tệ lắm.”

Đồng Hoà Bình tỉ mỉ tháo băng gạc ra, lại kiểm tra thuốc 1 chút, có lẽ phải đổi.

Phục Kỳ cười cười: “Chắc là do tâm tình tốt đi, đã nhiều ngày nay đều thấy rất tốt.”

Hai đứa con trai đều dễ thương như vậy, chuyện phiền lòng gì cũng có thể làm tốt sau lưng mình.

“Ừ, tâm tình tốt quả thật có thể khiến thân thể khôi phục nhanh hơn.”

Phục Kỳ chần chờ mở miệng: “Bác sĩ Đồng, tiểu Sơ thân thể bây giờ của nó vẫn ổn chứ, năm đó...”

Cậu không nói tiếp, chẳng biết nên nói như thế nào, đoạn thời gian sinh con kia căn bản không biết gì, giống như là mất trí nhớ vậy, rõ ràng là cùng 1 trái tim, lại quên mất đau đớn cùng hạnh phúc lúc đó.

Nghe Bất Yếu nói, là Đồng Hoà Bình đỡ đẻ cho cậu, hơn nữa còn là thông qua Đồng Hoà Bình đem tiểu Sơ đưa đến cho nhà Thiện Diệu. Phục Kỳ rất muốn hỏi lúc đó là tình cảnh gì, chính mình lấy thân nam tử sinh 2 đứa con trai, là tâm tình gì. Cậu muốn nói chuyện với Đồng Hoà Bình, cho dù có chút manh mối cũng tốt.

“Tiểu Sơ mới vừa sanh ra nhẹ hơn Bất Yếu nửa cân, nhưng cậu xem bây giờ nó còn cao hơn Bất Yếu một cái đầu.”

Đồng Hoà Bình kiểm tra xong hết, ngồi ở mép giường, vẻ mặt cũng là kích động, dù sao có thể đỡ dẻ cho một người nam nhân là ca thực tiễn y học phi thường có thể gặp mà không thể cầu, hơn nữa, nhiều năm sau lại còn có thể ngồi cùng người đàn ông này nói chuyện, y có muốn bình tĩnh thế nào cũng không khống chế được mình hưng phấn.

Đồng Hoà Bình nói: “Tiểu Sơ chính là bảo bối của Thiện gia, lão gia gia của nó không phải lúc nào cũng ơt vện an dưỡng, đem Thiện Sơ về nuôi lâu dài, nơi đó điều kiện cũng rất tốt, hơn nữa Thiện Diệu cũng rất thương con mình. Thân thể Thiện Sơ từ năm ngoái đã dần dần chuyển tốt. Cậu xem bây giờ, nó khỏe mạnh, cả ngày làm khó dễ ba nó.”


Cuối cùng “mình năm đó” đã làm 1 cái quyết định chính xác, đem tiểu Sơ đưa về Thiện gia, mới có thể có tiểu Sơ khoẻ mạnh vui vẻ ngày hôm nay. Phục Kỳ cảm kích nói: “Cám ơn anh, bác sĩ Đồng. Tôi không biết nên báo đáp như thế nào, nếu từ nay về sau có việc gì cần tôi, cứ nói nhé.”

“Cái gì cũng được phải không?” Đồng Hoà Bình nhãn tình sáng lên.

Phục Kỳ ngượng ngùng nói: “Bây giờ tôi cũng chẳng có gì cả, chỉ sợ không giúp được anh nhiều, nhưng chỉ cần anh mở miệng tôi nhất định hết sức làm được.”

“Tôi chỉ muốn thân thể của câu.”

Đồng Hoà Bình thấy sắc mặt Phục Kỳ trắng bệch, vội vàng khoát tay giải thích: “Không không, cậu đừng hiểu lầm, ý của tôi là, tôi muốn nghiên cứu thân thể của cậu một chút, cậu chính là song tính nhân trong truyền thuyết, lại có thể sinh con, nếu có thể nghiên cứu ra kết quả thì đây chính là phát hiện lớn quan trọng của cả loài người.”

Nói xong, lại phát hiện sắc mặt của Phục Kỳ ngày càng trắng. Da đầu y cũng căng thẳng, nói:sắc mặt của càng thêm không có huyết sắc. Da đầu hắn cũng cứng theo, nói: “Nếu cậu không đồng ý thì coi như tôi thuận miệng nói chút thôi. Tôi biết việc này đối với cậu mà nói rất khổ sở, không sao, tôi đổi 1 yêu cầu khác là được rồi, ừm, chờ nghĩ ra sẽ nói cho cậu.”

“Có thể.”

Phục Kỳ nửa ngày sâu kín trả lời. cậu cúi thấp đầu, nhìn không thấy ánh mắt.

“Nhưng chỉ cho 1 mình anh nghiên cứu, phải bảo đảm không tiết lộ thân phận của tôi, các con tôi còn nhỏ, tôi không muốn để cho người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn nó.”

“... được, tôi có thể cam đoan, cám ơn cậu đã đồng ý phối hợp, nếu như tôi có thể thành công, cậu sẽ là 1 phần cống hiến rất lớn cho y học.”

Đồng Hoà Bình khó nén ý cười, chỉa chỉa chai truyền dịch, cười nói: “Tôi cầm cái này đi, tên Thiện Diệu kia vẫn còn đang chờ tôi xem bệnh cho hắn, 2 ta cứ trò chuyện thì đến mai mất. Chờ ngày mai tôi lại đến thăm cậu, cậu phải dưỡng bệnh cho thật tốt nhé.”


Phục Kỳ vẫn như cũ cúi thấp đầu, nhưng mở miệng tùy ý hỏi: “Anh Đồng cũng là bác sĩ gia đình của Thiện gia?”

“Không phải, Thiện Diệu bởi vì việc 2 người con trai đều là do cậu sinh nên dã đắc tội với chú Thiện, bác sĩ không được đưa sang bên này.”

Phục Kỳ rầu rĩ cười: “Chắc chắn là anh ta chê bệnh viện bẩn, nên mới gọi anh qua đây rồi.”

“Cũng không phải, chỉ là thuận đường thôi. Hôm qua giữa trưa hắn gọi tôi làm kiểm tra cho cậu, kết quả hôm nay tôi vừa vào cửa, chính hắn đã ngã bệnh. 39 độ 8, thằng dở này không biết lại chạy đi chơi ở đâu về mà bị bệnh, đã làm ba rồi mà cũng không biết sống yên ổn đi.”

Đồng Hoà Bình cười tủm tỉm ra khỏi phòng.

Phục Kỳ nghe mấy câu phía trước của Đồng Hoà Bình mà ngơ ngẩn. Giữa trưa hôm qua, Thiện Diệu nổi điên tới đút cơm cho cậu. Thiện Diệu rốt cuộc là làm sao, đầu óc bị nước vào, hay là bị đụng đầu hỏng thật rồi, đã chạy tới đút cơm cho cậu, còn đồng ý lấy lại thẻ căn cước cho cậu, để cậu đến công ty đi làm, tối qua lại còn không ngại cậu bẩn mà cùng chung một cái chăn.

Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chuyện Thiện Diệu muốn làm, cậu có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, chẳng lẽ có thể khiến hắn không làm nữa? Nếu Thiện Diệu là nể mặt 2 con thì cậu cũng nhận, coi như ông trời cho cậu theem1 phần quan tâm. Nếu Thiện Diệu là đang làm chuyện xấu, cậu nhiều ngày nay cũng chỉ đành lưu chút tâm nhãn (đề phòng), đem cảm giác tồn tại của mình giảm đến mức nhỏ nhất.

Lầu hai phòng ngủ chính, Thường Hiểu ôn nhu nói chuyện với Thiện Diệu đang nhắm mắt dưỡng thần Thiện Diệu: “Sáng nay em tỉnh lại không thấy anh, muốn đi ra ngoài cửa lại không mở ra, trong phòng lạnh như hầm băng, phòng vệ sinh thì không xả được nước, buồn nôn muốn chết. Anh đưa cho em số điện thoại công ty gia dụng, em nhất định phải chất vấn bọn họ xem sao, nếu không có lí do tử tế thì phải trừng phạt công ty bọn họ 1 hồi.”

Thiện Diệu nghe mà đau đầu, rõ ràng là thanh âm ôn nhu như vậy, lời nói ra lại mang ý châm biếm. Đổi thành bình thường, Thiện Diệu nói không chừng sẽ ăn theo chửi vài câu, nhưng hắn lại trải qua 1 đêm tra tấn, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nếu không chờ tí nữa tiêm đã sớm ngủ. Thường Hiểu còn không có mắt mà oán giận với hắn.

Hắn không có nói là hai đứa nhỏ nghịch ngợm. Nếu không thể trở thành mẹ kế thì hắn sẽ không đem chuyện con mình nghịch ngợm nói ra ngoài. Con trai của mình, người trong nhà mắng thì được, người ngoài đừng hòng.


“Thiện Diệu, tô vào không được không?”

Đồng Hoà Bình vào cửa nhà họ Thiện đều không cần chào hỏi, nhưng vào phòng Thiện Diệu thì phải hỏi 1 tiếng, bởi vì chỗ này bất cứ úc nào cũng có thể đang trình diễn một hồi xuân sắc khôn cùng.

Thiện Diệu mở mắt ra: “Vào đi, cửa không khóa.”

Thường Hiểu sửa sang lại quần áo, đứng lên, chờ Đồng Hoà Bình đi vào, lễ phép chào hỏi: “Bác sĩ Đồng, chào anh, tôi là vị hôn thê của Thiện Diệu, Thường Hiểu, thường nghe Diệu nhắc tới anh, không nghĩ tới anh lớn lên lại đẹp trai như vậy.”

Thường Hiểu khi tự giới thiệu, ngừng lại một chút, đem thân phận hôn thê của mình nhắc đến. Cô nghĩ Thiện Diệu đã nói với mình, nếu cô có thể ở chung hoà hợp với 2 con trai mình hay không, đây cũng là cách khác của cầu hôn thôi. Điều kiện của cô tốt như vậy, Thiện Diệu không lí nào lại không để ý tới.

“Chào cô.”

Đồng Hoà Bình ôn hoà đáp lại. Y gặp qua nhiều bạn trai bạn gái của Thiện Diệu, có mấy người tự xưng là hôn thê, nhưng bình thường cũng không thấy trụ được lâu, người bên cạnh Thiện Diệu đổi liên xoành xoạch, cũng chả phải bạn bè, căn bản chả cần để ý.

Dù sao chỉ cần hoa hoa công tử Thiện Diệu này không thu lại được bản tính, thì dù hắn có ý muốn tìm mẹ kế cho bọn nhỏ thì nhà này cũng không có khả năng chính thức an định lại dung nạp một nữ chủ nhân. Không có người có thể chịu được chồng mình sau khi kết hôn còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm trái ôm phải ấp, mà mình lại ở nhà làm mẹ kế cho 2 con của hắn.

Đồng Hoà Bình lưu loát dựng ngược bình thuốc, lấy ra kim tiêm, tống ra không khí, cầm lấy tay Thiện Diệu, vỗ ven cũng không thèm mà tiêm luôn. Thiện Diệu nhìn thấy máu tràn lên ống tiêm lại hạ xuống, cười nói: “Lại trượt rồi, ha ha, đâm lần đầu vào đúng mạch máu rồi.”

“Hừ, nếu không lại đâm cho vài nhát nữa?”

Thiện Diệu vội nói luôn: “Đừng đừng, thật vất vả mới có lần ít chịu tội như thế này, mỗi ần cậu tiêm cho tôi cũng đâm vài phát mới được. Rồi rồi, tôi câm miệng, mệt lắm rồi, tuỳ ý cậu đi.”

Thường Hiểu lại gần đề nghị: “Vậy anh ngủ đi, em mời bác sĩ Đồng uống một chén.” (ra dáng chủ nhà gớm =))


“Không cần đâu, tôi lái xe không thể uống rượu.”

“Không uống rượu cũng được, trong nhà Diệu các thức đồ uống gì cũng có, trà sữa cũng có luôn.”

Thường Hiểu kiên nhẫn mời. Nếu là bạn tốt của Thiện Diệu cô cũng nên quen một chút, từ nay về sau ở trong lòng Thiện Diệu, cô đã là 1 nửa kia chính thức của Thiện Diệu rồi.

Đồng Hoà Bình còn chưa nói gì, Thiện Diệu đã chịu không nổi, hôm qua đã hạ quyết tâm chia tay với Thường Hiểu, hôm nay bị bệnh, còn chưa kịp nói. Lúc này thanh âm ôn nhu của Thường Hiểu đối với hắn mà nói cứ như tiếng đồng hồ báo thức, khiến người ta điên cả đầu.

“Thường Hiểu, em về trước khách sạn đi, buổi chiều anh sẽ kêu người mang đồ đạc của em về đó.”

“Anh có ý gì hả, Thiện Diệu?”

Thường Hiểu bất ngờ không kịp đề phòng, tối hôm qua vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại thành như vậy.

Thiện Diệu phiền táo nói: “Không có ý gì, đúng là chia tay. Em nên có thói quen nghe người ta nói chia tay đi, nói chia tay thì chia, đừng có làm ồn ở đây, phiền chết mất.”

“Thiện Diệu tên khốn nạn này.”

Thường Hiểu cực kỳ giận dữ: “Anh muốn đùa cũng phải nhìn người mà đùa, nhìn lại đi, ngay cả người thừa kế thứ 2 của tập đoàn YESER, Thường Hiểu mà anh cũng dám đùa giỡn à.”

“Tôi đùa giỡn cô đây, biến ngay, tôi không muốn đánh đàn bà nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không gọi người tống cô ra khỏi cửa. “

Thiện Diệu hận nhất người sau khi chia tay còn dây dưa không ngớt, hắn còn đang nhức đầu lắm đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận