Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Mặc kệ Thiện Diệu nói gì với bác sĩ, Thiện Sơ  khóc nháo ra sao, Phục Kỳ vẫn kiên trì không mở cửa, tóm cả Phục Thần ngủ cùng. Phục Thần nhớ thương ba, muốn cho bác sĩ vào xem bệnh cho cha, ghé vào trên gối đầu, liều mạng trợn to mắt, không được để mình ngủ mất. Dù nó có bản lĩnh thức khuya chơi game nhưng không nhúc nhích nằm im một chỗ rất dễ buồn ngủ. Thật vất vả mới đợi đến lúc cha ngủ say, nó cũng vật lộn trợn to mắt 1 thời gian dài.

Thật cẩn thận mà đẩy bàn tay vẫn đặt trên vai nó của cha ra, vừa muốn từ ổ chăn chui ra ngoài, đã nghe thấy giọng nói đượm vẻ buồn ngủ cùng hoang mang của cha: “Sao lại không ngủ?”

Phục Thần chuyển tròng mắt, lập tức ủy khuất, yếu ớt nói: “Con đói.”

Phục Kỳ ngồi xuống, nhét nó vào ổ chăn.”CHa đi nấu cho con bát mì, sẽ cho thêm 1 quả trứng gà, sẽ không sợ đói.”

“Dạ.” Mở cửa thành công.

Phục Kỳ bật đèn bàn, ánh sáng êm dịu lập tức tràn ngập gian phòng. Phục Kỳ hít sâu một hơi, mở cửa. Ngoài cửa Thiện Diệu đang đứng, sắc mặt xanh trắng, hai mắt thế mà lại có vài sợi tơ máu. Phục Kỳ ở trong lòng cười nhạo, nhìn bộ dáng trông cứ như không ngủ mấy buổi tối ấy nhỉ, chẳng qua cũng chỉ là đứng bên ngoài 1 lúc.

Nhớ năm đó, Thiện Diệu đuổi cậu ra khỏi cửa, bao nhiêu đêm ngủ không yên, sốt ruột tức giận đến sùi bọt mép. Những thứ đó, thứ nào chả đau khổ hơn Thiện Diệu giờ phút này phải chịu?

“Tiểu Sơ đâu?” Cậu quyết tâm cứn rắn không để ý đến tiếng khóc của Tiểu Sơ. Lúc ấy, cậu thật sự không dám mở cánh cửa kia, lại nói tiếp, dù cậu đã là cha của 2 đứa nhỏ nhưng thực tế tâm lí cậu chỉ là 1 thanh niên mới hai mươi mấy tuổi. Thanh niên mới lớn, cũng có lúc ngang bướng.

“Bị tôi dỗ đi ngủ rồi, cậu đừng lo.”

“Nó có ăn cơm không? Tiểu Thần đói bụng, tôi đi nấu mì, anh đi gọi nó dậy ăn 1 chút.” Phục Kỳ không muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt Thiện Diệu.

Thiện Diệu nhìn bộ dáng Phục Kỳ thất hồn lạc phách, đau lòng, hối hận, áy náy thi nhau đảo lộn trong lòng, trên trán nổi gân xanh, da mặt bên con mắt trái cũng phát đau, cực lực ẩn nhẫn bộ mặt dữ tợn vặn vẹo, kéo tay Phục Kỳ run run không ngừng.

Hắn không lôi được Phục Kỳ, bị cậu tránh đi, Phục Kỳ tránh vài cái thì phát bực, quay đầu lại muốn nói “Bọn nhỏ đói bụng lắm”, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Thiện Diệu, lúc này kinh dị trầm mặc.

“Cậu không đồng ý thì coi như chuyện hôm nay chưa từng phát sinh, tôi không nói gì đâu.” Thiện Diệu nói giọng khàn khàn.

Phục Kỳ đột nhiên ngẩng đầu. Thiện Diệu đang nói gì đó?

“Tôi có thể chờ, chỉ cần cậu cho tôi cơ hội chăm lo cho cậu, rồi sẽ có 1 ngày cậu đồng ý tiếp nhận tôi. ”

Phục Kỳ nhắm mắt, nhưng nước mắt vẫn bướng bỉnh chảy ra. Sao lúc nãy cậu lại cho Thiện Diệu thật tâm đợi mình, đã học được buông tay, học được việc để ý đến suy nghĩ của mình, học được cách đem cậu đặt ngang hàng với hắn. Chẳng qua là đang lấy lời hay lừa cậu, nhưng cậu đã sớm không phải là Phục Kỳ dễ bị lừa năm đó nữa rồi.

Thôi, dù sao chạy không khỏi, cậu cũng không muốn trốn. Cậu ước gì mình chặt chẽ khống chế được Thiện Diệu, đồng thời nuôi hai con lớn lên Chỉ cần bọn nhỏ trưởng thành, thì mới chân chính là qua cơn mưa trời lại sáng.

Phục Kỳ mở mắt ra: “Anh quỳ xuống.”

Thiện Diệu không hiểu: “Hửm?”

“Không quỳ xuống thì cầu hôn kiểu gì?” Phục Kỳ từ túi áo ngủ lấy ra hộp nhẫn, trước khi đi ngủ cậu đã vuốt ve nó 1 lần, nhưng lại không có dũng khí mở ra.”Này, đưa anh.”

Thiện Diệu đoạt lấy, giấu ở sau người, xấu hổ nói: “Cậu coi như chưa thấy qua nó. Là tôi quá nóng vội.”

“Không phải anh nóng vội, hai ta lập tức phải đi đăng kí kết hôn rồi, giờ mới cầu hôn đã là chậm, cầu nhanh lên, Tiểu Thần còn chờ ăn cơm đây.” Phục Kỳ cố gắng biểu hiệnmình rất nóng vội lại vui sướng nhưng vẫn giấu không nổi vẻ mỏi mệt.

“Tôi nói không cầu.” Thiện Diệu ngữ khí mang theo vẻ kiên định chân thật đáng tin.”Chuyện kết hôn, cứ từ từ tính.” Thiện Diệu nghĩ, chỉ việc cầu hôn đã khiến cậu ấy khó chịu thành như vậy, đến lúc kết hôn chỉ sợ lại càng không sống khá giả.

Phục Kỳ thực nóng nảy: “Sao lại muốn từ từ, chúng ta không kết hôn sao? Anh đã nói với ông nội rồi, còn 2 con thì biết nói sao, anh…anh, anh không thích tôi sao?” Phục Kỳ nói năng lộn xộn, cái gì cũng nói ra hết, muốn làm Thiện Diệu thay đổi ý định.

Thiện Diệu một tay kéo người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, xin em hãy tin anh 1 lần được chứ, ngay lúc này thôi? Để anh chứng minh cho em thấy. Tình cảm của anh đối với em và tình cảm trước kia không giống nhau. Anh hi vọng em thiệt tình tiếp thu anh chứ không phải gắng gượng gả cho anh.”

Nếu là như vậy, Phục Kỳ đối Thiện Diệu có ý đồ khác, sẽ vĩnh viễn không bao giờ yêu Thiện Diệu được nữa. Chi bằng để Phục Kỳ vứt bỏ hết các nhân tố khách quan, đơn giản đối mặt với tình cảm của 2 người, Thiện Diệu mới có khả năng đạt được tình yêu của Phục Kỳ 1 lần nữa. Loại người bướng bỉnh như con trâu ngốc giống Phục Kỳ, đương nhiên, theo đuổi, không dễ dàng, nhưng đuổi được tới tay thì chính là nhặt được 1 bảo bối lớn.

“Anh đi nấu ít hoành thánh, có mua sẵn rồi, hâm nóng là được. Tiểu Sơ ăn chút cháo, đừng gọi nó. Em lên giường ngồi với Tiểu Thần đi, 1 lúc nữa anh bưng đồ lên. ”

Gông cùm xiềng xích ôn nhu buông ra, Phục Kỳ đột nhiên thấp giọng kêu: “Thiện Diệu…”

“Muốn ăn cái khác sao?”

Vẫn là thanh âm ôn nhu như trước, cậu không hắn không có nghe lầm. Phục Kỳ bỏ lại một câu “nhanh lên”, chạy về phòng đóng cửa lại, trái tim ‘thịch thịch thịch’ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Phục Kỳ hung hăng nhéo mình 1 cái, dùng đau đớn làm cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Phục Thần sớm đã ngủ. Cửa mở, bác sĩ sẽ tiến vào, sẽ đánh thức nó nên Phục Kỳ không mở cửa, nó vừa nhắm mắt lại đã ngủ khò mất tiêu.

“Tiểu Thần, không phải đói bụng sao? Mau tỉnh lại nào, đứng lên ăn cơm.” Phục Kỳ thấp giọng gọi.

Không, buồn ngủ lắm. Phục Thần lười nói chuyện, cuộn chăn ngủ tiếp.

Phục Kỳ ôm lấy Phục Thần, lấy khăn mặt ấm lâu mặt cho nó. Phục Thần đá đá chân, khẽ nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn nhăn nhó, chờ quấy rầy dừng lại, ngoan cường tiếp tục ngủ.

Khi Thiện Diệu bưng hai chén hoành thánh đi vào thì Phục Kỳ đã thả Phục Thần xuống, để nó tiếp tục ngủ.”Gọi mãi cũng không dậy, nó ngủ say quá..”

“Giống y như anh, gọi dậy khó lắm.” Thiện Diệu gợi lên khóe miệng, 2 má cứng ngắc khiến nụ cười hơi khó nhìn.

Đóng cửa lại, hai người đến nhà ăn. Phục Kỳ hiện tại không buồn ngủ, quả thật có chút đói.

“Tiểu Thần giống anh quá, tính Tiểu Sơ thì phần lớn lại giống em. ” Thiện Diệu đem đề tài đặt lên trên người bọn nhỏ, muốn Phục Kỳ có thể vì thế mà vui vẻ lên 1 chút.

Phục Kỳ gật gật đầu, cũng phối hợp mau chóng khôi phục lại.”Không phải nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn sao? Ánh mắt giống ai thì tính tình giống người đó.”

“Đúng đấy. May mà chỉ số thông minh của Tiểu Sơ và Tiểu Thần không giống em.”

Đáng tiếc Thiện Diệu cố ý nói chuyện cười lạnh lại được Phục Kỳ cố ý cười 2 tiếng lấy lệ, tiếng cười kia giả đến không thể giả hơn.

Không khí lại xấu hổ.

“Nhanh ăn đi, a, đúng rồi, còn có rau thơm, anh đi lấy cho em.”

“Đừng đi, tôi cũng sắp ăn xong rồi.” Phục Kỳ ngăn hắn lại, chỉa chỉa bát hắn: “Anh cũng chưa ăn phải không, sao lại ăn 2 miếng thì thôi rồi?”

Thiện Diệu nói: “Anh không đói lắm. Em có khó chịu không?”

Phục Kỳ lắc đầu.

“Anh đi kêu bác sĩ Thường dậy khám cho em.”

“Đừng, giờ này người ta đã ngủ rồi. Tôi chỉ bị cảm mạo thôi mà, tự tìm thuốc uống là được.” Phục Kỳ không muốn chỉ vì cảm vặt mà quấy rầy người khác nghỉ ngơi.

Thiện Diệu lần này lại không nghe Phục Kỳ, cố ý muốn đi gõ cửa gọi bác sĩ Thường dậy.

Phục Kỳ vội la lên: “Tôi giờ tốt lắm còn gì, ăn được ngủ được, sắc mặt cũng tốt. Lại nói, tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ. Ngủ một giấc xong mai lại khoẻ như thường, sao phải nửa đêm nửa hôm gọi người ta dậy chứ? ”

Thiện Diệu thấy Phục Kỳ sốt ruột, không tiếp tục đi nữa, miệng nói rằng: “Vậy em đi ngủ trước đi, chờ ngày mai bảo bác ấy khám cho em rồi kê thuốc. Thuốc cũng đâu phải thứ có thể ăn bậy.”

“Tôi cũng hơn 20 tuổi đầu rồi, có phải cảm mạo hay không còn không rõ ràng sao?” Phục Kỳ miễn cưỡng nói.

“Được được, anh tin em biết rõ, nhưng thầy thuốc cũng đã mời về nhà rồi, để làm chi không cho người ta cẩn thận nhìn một cái.” Thiện Diệu dỗ như dỗ trẻ con. Phục Kỳ chỉ ăn mềm, đương nhiên cũng ăn “cứng “, chẳng qua tính chất bên trong không giống. Trừ bỏ lúc riêng tư kia, Thiện Diệu chỉ có thể cho Phục Kỳ ăn mềm.

Phục Kỳ gật gật đầu, chỉa chỉa bát hoành thánh kia của Thiện Diệu: “Nếu anh không ăn thì tôi ăn hộ, nhưng vẫn chưa đủ no. ”

“Đem rồi đừng ăn nhiều như vậy.” Thiện Diệu không đồng ý.

Phục Kỳ kiên quyết không chịu đi, lấy bát Thiện Diệu qua ăn: “Mì này thịt cũng không tệ lắm, không hề ngấy. Gần đây tôi hay buồn nôn, không ngửi được mùi dầu mỡ. ”

“Buồn nôn?” Thiện Diệu trợn to mắt: “Ngoại trừ buồn nôn còn có bệnh trạng gì nữa?”

“Đầu cũng rất choáng, cả ngày mệt mỏi.”

Thiện Diệu nói lắp nói: “Sẽ, có thể hay không, kia, kia cái gì?”

Phục Kỳ kịp phản ứng ý của Thiện Diệu, tức cười ra tiếng: “Nghĩ cái quái gì vậy, tôi cũng đâu phải phụ nữ, có thể sinh một lần đã là kỳ tích. Buồn nôn, choáng đầu, tứ chi mệt mỏi, có chỗ nào không phải triệu chứng bệnh cảm chứ?”

“Nhưng em đâu có sổ mũi? Còn có, cổ họng đau không?” Thiện Diệu nghi ngờ.

Phục Kỳ bất đắc dĩ nói: “Cảm mạo chủng loại nhiều, cũng đâu phải lần nào cũng phải sổ mũi. Đừng nói nữa, tôi còn ăn cơm đây.”

“Anh chỉ hỏi thế thôi.” Thiện Diệu cân nhắc: “Ngày mai nhất định phải để bác sĩ Thường kiểm tra cho em, cảm mạo cũng không đùa được.”

“Biết rồi.” Phục Kỳ nghiêm túc nói: “Bọn nhỏ đúng là lúc quan trọng,  ngộ nhỡ lây cho bọn nó thì sao? Chính là không lây bệnh thì tôi bị bệnh, sao chăm lo cho bọn nó được?”

Thiện Diệu nghi hoặc nói: “Cái gì mà ‘thời điểm quan trọng’?”

Phục Kỳ đương nhiên nói: “Thi cuối kì đấy.”

Thiện Diệu dở khóc dở cười: “Kỳ, bọn nhỏ mới học lớp 1, lớp 2, cái kì thi cuối kì bé tẹo thì tính gì mà thời điểm quan trọng. Em xem 2 đứa nó, trước kia thoải mái tự tại hơn nhiều, giờ ngày nào cũng bị em bắt học, cái mặt cũng nhăn như Đậu Nga bị oan rồi.”

“Không được, bọn nhỏ không thể thua từ lúc bé được. Tôi cũng muốn tốt cho tương lai bọn nó.”

“Không có việc gì, cho dù bọn họ học tập kém, về sau anh cũng sẽ không để bọn nó phải sống khổ. Hiện tại có hẳn ‘cha’ a (ý là 2 người ba, gọi chung là cha). Con chẳng những có người ‘cha’ tốt, còn có ông nội, cụ nội lợi hại mà.”

Phục Kỳ mắt liếc Thiện Diệu. Hừ, Thiện Diệu tư tưởng rất hẹp, tự thân có năng lực mới xem là bản lĩnh sinh tồn chứ. Lại nói, cậu còn có ý tưởng trông mong bọn nhỏ trưởng thành, sẽ thoát khỏi Thiện Diệu, sao có thể khiến bọn nhỏ đến lúc đó lại không có tiền đồ ăn bám như vậy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui