Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Thiện Diệu chạm mặt Phục Kỳ trước khu lớp học, từng người mang theo con đi tìm lớp. Thiện Diệu dẫn Thiện Sơ vào lớp 2A, thầy giáo Tang Vũ lập tức ra đón, dẫn bọn họ ngồi bàn ba.

“Thiện tổng, tôi ngồi cùng anh không ngại chứ.” Tổng giám sát mảng Internet của LK, Tiết Thành Cố an vị bên cạnh Thiện Sơ, con của y Tiết Tiểu Phú mím môi, mất hứng đứng 1 bên.

“Tiết tổng giám lại sang họp phụ huynh lớp 2 à?” Thiện Diệu ngồi xuống, đem Thiện Sơ  ôm lên đùi mình. Vì thế Tiết Tiểu Phú trắng trợn liếc ba mình một cái, càng thêm không vui, quay qua phía Thiện Sơ  nhăn mũi trừng mắt.

Tiết Thành Cố chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tôi đến để mang tiểu Phú nghe thành tích của Tiểu Sơ 1 chút. Muốn kích thích nó, bằng không lần này tụt 5 hạng, dám lần sau đứng ngược từ dưới lên lắm. Cả ngày chơi điện tử, thành tích không lùi mới là lạ.”

Thiện Sơ nghiêng đầu đắc ý cười cười, trái phải đung đưa chân. Nhìn Tiết Tiểu Phú sắc mặt đỏ bừng, bướng bỉnh mà thêm tức: “Chú ơi, không phải thế, em trai cháu Tiểu Thần mỗi ngày cũng chơi game trên di động, nhưng thi không lần nào bị điểm kém. Đứa nhỏ thông minh chắc chắn sẽ không tụt hạng.” Ai bảo Tiết Tiểu Phú cứ nói bậy về nó ở trong trường, tưởng nó không biết chắc, hừ.

“Hừ, thành tích Phục Thần cũng tốt đến thế, tui đã sớm nghe ngóng, cậu ta không phải đứng đầu năm nhất. Cậu ta không phải không tụt hạng mà làm gì có hạng mà tụt.” Tiết Tiểu Phú khuôn mặt núng nính, vừa nói thì thịt trên mặt đã động động.

Thiện Sơ  hừ hừ: “Nói bậy, Tiểu Thần chỉ là lười thi hạng nhất thôi, cậu coi lần này nó nhất định sẽ thi tốt. ”

“Cậu biết thành tích thi cuối kì của cậu ta rồi chắc?”

“Còn chưa biết, nhưng tôi dám đánh cuộc em ấy nhất định sẽ trong top 3, hạng 5 rác rưởi như vậy, em trai của Thiện Sơ tôi sao có thể để ý đến.”

“Nếu cậu ta thi không tốt thì sao?” Tiết Tiểu Phú buồn bực nói.

Thiện Sơ  nguýt Tiết Tiểu Phú một cái: “Làm sao có thể.”

“Thế cược đi.”

“Được thôi.”



Thiện Diệu ngáp một cái, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn không được nghỉ ngơi tử tế, có đôi khi rất vội vàng, hai ngày cũng không ngủ cho ra hồn. Nghe thầy giáo đứng trên bục giảng tổng kết cuối năm, mí mắt đánh nhau.

Thiện Sơ  vội vàng trộm nhắn tin cho Phục Thần, nó đã đánh cuộc lớn với Tiết Tiểu Phú, nếu Phục Thần mà thi không ra gì thật, cúp ngữ văn với túi bút lần trước đoạt trong tay Tiết Tiểu Phú đều phải trả lại. Nhưng nếu nó thắng, Tiết Tiểu Phú sẽ xuống năm 2, ngoan ngoãn làm tiểu đệ cho nó.

“Thành tích đã có chưa? Mau nói cho anh biết em đứng mấy?”

“Còn chưa biết, thầy giáo còn nói vô nghĩa, Cha đã muốn ngủ rồi.”

“Ớ, ba cũng đang ngủ gật. Không phải rất coi trọng buổi họp phụ huynh này sao, sao đều ngủ hết vậy? Thành tích có thì nói anh biết. Của anh cũng chưa có đây.”


“Bạn học Thiện Sơ, thi cuối kỳ năm nay vẫn đứng nhất lớp.” Thầy Tang Vũ hưng phấn mà đi đầu vỗ tay: “Các em phải học tập bạn Thiện Sơ nghe không.”

Thiện Diệu tức thì thanh tỉnh, ngồi thẳng người, tiếp thu ánh mắt hâm mộ của các vị phụ huynh khác. Tuy hắn không tận lực yêu cầu thành tích con phải tốt, ở nhiều phương diện khác cũng được người ta nhìn với ánh mắt hâm mộ nhưng vì con mình ưu tú mà được người khác hâm mộ, loại cảm giác này cực kỳ thỏa mãn đấy, cho dù làm ăn có thành công bao nhiêu cũng không thay thế được.

Thiện Sơ  đắc ý cười cười với Tiết Tiểu Phú. Tiết Thành Cố cúi đầu, sắc bén mà trừng mắt nhìn Tiết Tiểu Phú: “Nhìn Thiện Sơ nhà người ta đi, lúc nào thi cũng đứng nhất. Con đấy, chơi máy tính liền tụt hạng, chờ về nhà bố đập nát cái máy tính cho con xem chung máy với bạn cùng bạn là được.”

Tiết Tiểu Phú kìm nước mắt, cúi đầu cắn răng. Nó nhất định phải học giỏi, sang năm đánh bại Thiện Sơ trong cuộc thi ngữ văn, lúc đấy thì tha hồ mà hãnh diện.

Mười một giờ, họp phụ huynh chấm dứt. Cha mẹ đều chen lên nói chuyện với thầy cô giáo, Thiện Diệu không nóng nảy đi lên, họp phụ huynh năm nhất xong, Phục Kỳ sẽ tìm đến, hắn phải đợi Phục Kỳ lại đây.

Tiết Thành Cố thấy Thiện Diệu không nóng nảy đi, y mừng rỡ cùng ông chủ nhà mình nhiều lời hai câu. Tiết Tiểu Phú chờ thành tích của Phục Thần, cũng không chịu đi, tức giận trừng Thiện Sơ  không nói lời nào.

“Anh ơi.” Giọng Phục Thần thanh thúy từ cửa phòng học vang lên.

Thiện Sơ  nhảy khỏi đùi ba, nhắm hướng Phục Kỳ, khoan khoái nhào qua. Thiện Diệu bật dậy, cũng theo bước cấp tốc kéo áo Thiện Sơ  về.

“Thành tích của anh thế nào rồi?” Phục Thần hỏi.

Thiện Sơ  ưỡn ngực, có em trai, sớm đã quên Tiết Tiểu Phú.”Đương nhiên vẫn là đứng nhất, anh đã sớm nói, đề thầy cho rất đơn giản, lớp chúng ta có thể đổi thầy giáo được rồi, trình độ thi phải lớp 6 mới vừa.”

Tang Vũ đang đi qua bên này, dở khóc dở cười.

Phục Thần nhăn mũi nhỏ, ai oán nhìn, dài giọng kêu: “Anh ơi.”

Thiện Sơ  lúc này mới phát hiện Phục Thần giống như không quá vui, học bộ dáng mẹ vỗ vai Tiếu Hình Cung, cổ vũ mà vỗ vỗ vai Phục Thần.”Thi không khá cũng không sao, thầy giáo ở trường thật đáng ghét, ăn no không có chuyện gì làm, toàn cho đề khó thôi.”

Tang Vũ quyết định quay đầu lại tán gẫu với mấy cha mẹ khác, hiện tại đi qua, rất xấu hổ. Thiện Sơ thằng nhóc thái tử gia này, kiêu ngạo còn chưa tính, lại còn thích thất thường.

Phục Thần ngẩng đầu sáng sủa mỉm cười: “Lừa anh đó, em nhá lần này thi toán vs anh đều 10 điểm, văn cũng đứng nhất lớp. Em đứng đầu khối, cô giáo nói sang năm lại cho em làm lớp trưởng.”

“Thật sự? Tiểu Thần thật là lợi hại. Mỗi ngày chơi điện tử còn có thể thi 10 đ.” Thiện Sơ  nghe thấy giọng Tiết Tiểu Phú khụt khịt, nhớ lại đánh cuộc. Muốn châm chọc Tiết Tiểu Phú vài câu, quay đầu lại thấy Tiết Tiểu Phú đã bắt đầu lau nước mắt. Thiện Sơ  le lưỡi, kéo Phục Thần qua bên mẹ nói chuyện.

“Ai, thấy chưa, con phải giống 2 em học tập. Đừng cả ngày chỉ biết chơi, con không thông minh bằng người ta, không học tập thì không khá lên được đâu.” Tiết Thành Cố chỉ đầu Tiết Tiểu Phú giáo huấn.

Phục Kỳ nhìn không được, kéo Tiết Tiểu Phú qua, lấy khăn tay xoa xoa nước mũi nước mắt cho nó. Tuy rằng không thích Tiết Thành Cố, nhưng vẫn mở miệng: “Cháu còn nhỏ, ngẫu nhiên thi không tốt sợ cái gì. Ai nói tiểu Phú không thông minh, nghe Tiểu Sơ nói, tiểu Phú cũng luôn thi đứng đầu, có phải hay không, tiểu Phú?”

Có người quan tâm, Tiết Tiểu Phú lại khóc lớn lên. Tiết Thành Cố sắc mặt không tốt, chán ghét Phục Kỳ, rồi lại không dám không nể mặt Thiện Diệu mà nói Phục Kỳ, liền trút giận lên người Tiết Tiểu Phú, nói mấy lời chỉ mèo mắng chó.


“Lớp 3 cũng họp xong rồi, Tiết tổng giám vẫn là dẫn Tiểu Phú đi tìm thầy giáo nói chuyện đi, kích thích cháu nó ở lớp 2 cũng đủ rồi nhỉ.” Thiện Diệu sắc mặt bỗng lạnh xuống.

Không nghĩ tới Thiện Diệu cư nhiên nghe ra sự chán ghét của y với Phục Kỳ, Tiết Thành Cố cười gượng hai tiếng, dẫn Tiết Tiểu Phú đang khóc ầm lên rời đi.

“Ba cậu ta hung dữ quá.” Thiện Sơ  bỗng nhiên cảm thấy ba mình cũng rất không tồi, ít nhất cho tới bây giờ còn chưa hung với nó như vậy bao giờ. Đương nhiên ba nếu dám hung nó, nó sẽ gọi điện thoại cáo trạng cho ông và cụ nội.

“Phục Kỳ, chúng ta lại gặp mặt. Anh là người hát bài《 Là chính mình 》, đúng không?” Tang Vũ rốt cục cũng chờ được cơ hội lại đây.

Phục Kỳ mất tự nhiên mà gật gật đầu, cười đổi đề tài: “Thầy giáo, chào thầy, tôi là phụ huynh em Phục Thần học lớp 1, hy vọng sang năm nó có thể nhảy lớp, chuyển sang lớp thầy.”

“Phục Thần?” Sáu tháng cuối năm trường có một học sinh mới đến, nghe đồn là con riêng của Thiện tổng, đúng là Phục Thần học lớp 1, không nghĩ tới lại là con trai của ca sĩ mà anh thích.

“Đúng, thành tích của nó cũng không tệ lắm, ngày nghỉ tôi sẽ tìm người dạy bù cho nó, lên năm 3 học sẽ theo kịp thôi.” Phục Kỳ đẩy Phục Thần lên phía trước, nói với nó, giọng liền mềm đi: “Tiểu Thần, về sau sẽ đi học ở lớp thầy Tang nhé?”

“Dạ.” Phục Thần vui vẻ đứng lên. Nó muốn học chung với anh, nó còn muốn ngồi cùng bàn với anh nữa.

Phục Kỳ do dự có nên mở miệng hay không, cuối cùng vẫn nhìn về phía Thiện Diệu. Hắn ta sau khi thu được ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Phục Kỳ thì đám mây đen trên đầu rốt cục tán đi một chút, lập tức đứng lên, hiếm thấy mà chủ động cười cùng bàn về tình hình học tập của Thiện Sơ với thầy giáo.

Vì thỏa mãn Phục Kỳ, Thiện Diệu moi móc lục tìm đủ loại câu hỏi về Thiện Sơ, rất nhiều câu khiến Tang Vũ không biết nên trả lời ra sao. Kỳ thật theo ý Thiện Diệu thì hắn sớm hay muộn cũng sẽ công khai quan hệ giữa hắn cùng Phục Kỳ, Phục Kỳ quan tâm tình hình học tập của Thiện Sơ  cũng không có gì. Nhưng Phục Kỳ đã nhờ hắn giúp, đây là lần đầu tiên 2 người không xa cách trong ngày.

Chẳng qua, nói chuyện với thầy giáo xong, Phục Kỳ lại đeo lên lớp mặt nạ kia. Đối Thiện Diệu tràn ngập bài xích cùng khách khí, khi tất yếu lấy lòng thì sẽ vừa không phát giận, lại cũng không thân cận, ánh mắt nhìn Thiện Diệu giống như nhìn người xa lạ, không, thậm chí ngay cả người xa lạ cũng bằng.

Có thể do nói đông nói tây với thầy giáo mới gặp mặt được, sao với hắn lại phòng bị nặng như vậy. Mấy hôm trước rõ ràng còn đang yên đang lành, nói là phải đợi hắn về, hắn đã cảm nhận được Phục Kỳ đang dần dần tiếp nhận hắn. Vì sao sau khi trở về, lại biến thành như vậy? Là Đồng Hoà Bình nói gì đó khiến Phục Kỳ chịu kích thích sao?

Thiện Diệu buồn không lên tiếng theo sau, suy nghĩ quay cuồng, bén nhọn mà kêu gào, sắp phá não mà ra. Hắn muốn diễn kịch, muốn chậm rãi chờ sự tình có chuyển biến, Phục Kỳ sẽ cởi bỏ khúc mắc. Nhưng, hắn thật sự khó chịu.

Nếu tình cảm của Phục Kỳ vẫn là hận hắn, sợ hắn như trước kia, vậy hiện tại có lẽ hắn cũng sẽ không khó như vậy, tự nhiên phải chịu Phục Kỳ xa cách.

Không được, phải hỏi cho rõ ràng, dù có nhún nhường để Phục Kỳ phát giận còn hơn là hiện tại không nóng không lạnh gấp trăm ngàn lần.

“Kỳ, để khoai lang to đưa đứa nhỏ về nhà, hai chúng ta tìm nơi nói mấy câu được chứ?”

Huyết sắc trên mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được lui cái sạch sẽ. Phục Kỳ sợ Thiện Diệu, cùng với vụ thực nghiệm quẩn quanh trong óc cậu giờ phút này, đều khiến cậu hắn cho rằng Thiện Diệu muốn tìm mình để nói chuyện đó.

“Không, không được.” Phục Kỳ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Thiện Diệu, ánh mắt dán trên mặt đất, môi cũng run rẩy. “Tiểu Sơ nói phải về nhà lấy túi bút cho tiểu Phú, tôi phải về nhà tìm giúp nó. Để hôm khác đi, được chứ?”


Thấy Thiện Diệu nghe được câu trả lời, sắc mặt càng ngày càng kém, Phục Kỳ càng không nghĩ ngợi được gì, không ngừng lấy cớ: “Tiểu Thần còn muốn tìm thầy giáo. Tôi bụng cũng đau, đúng, đau bụng, đầu cũng không thoải mái. Tôi…”

“Tốt lắm, không có việc gì.” Thiện Diệu cố gắng nhếch cong khoé miệng, cảm thấy mắt mũi mình đều lên men cả, rất nhanh quay người đi, không muốn để Phục Kỳ thấy hắn thất thố, rồi lại khiến Phục Kỳ tăng thiêm gánh nặng tâm lý. “Anh qua công ty một chút, mấy mẹ con về với khoai lang to đi, trên đường nhớ cẩn thận, về nhà thì nhắn tin cho anh. ”

“Được.” Phục Kỳ kéo hai con chạy mất.

Thiện Diệu ngửa đầu, đem nước mắt bức trở về. Lấy di động gọi cho Vân Hạo Dương: “Ông nghĩ biện pháp, lôi tên Đồng Hoà Bình kia ra cho tôi.”

“Ông làm sao vậy, nghe ngữ khí không vui nhỉ.”

“… Không có việc gì, tôi chờ ông ở quán bar cũ, nhanh lên.”

“Hiện tại đang giữa trưa, tìm chỗ ăn cơm đi, tôi đi gọi điện cho Hòa Bình, giữa trưa hẳn là nó đi ra ngoài được. ”

Thiện Diệu hiện tại nào có tâm tình ăn cơm, hắn chỉ muốn uống rượu. “Đừng nói nhảm, tôi qua quán bar, ông nhanh lên đi theo uống với tôi một chén.” Mẹ nó, lớn như vậy, vẫn là lần đầu thấy khó chịu như thế này.

Vân Hạo Dương nghe ra cảm xúc của Thiện Diệu không được tốt, lập tức lái xe đuổi tới quán bar, bước vào phòng mà bọn họ bao trọn năm. Y đẩy cửa vào không thèm gõ, liền nhìn thấy Thiện Diệu không kịp thu thập nước mắt.

Vân Hạo Dương thở dài, ai có thể khiến Thiện Diệu gạt lệ, uy lực thật không nhỏ mà. Đi đến bên người Thiện Diệu, vỗ vỗ cái bàn, khẩu khí trở nên không đứng đắn: “Ôi, Thiện tổng của chúng ta khóc rồi, đây là thương tích vì tình đây mà, một trái tim bé nhỏ yếu ớt tan nát thành mảnh vụn, bay lên trên trời hoá thành những vì sao?”

“Biến, đồ điên.” Thiện Diệu say, sở trường đẩy Vân Hạo Dương. “Tôi khóc đấy thì sao. Tôi là tự làm bậy không thể sống, ông quản được chắc, đừng có mà quản. Đồng Hoà Bình đâu, sao nó không đến, tôi muốn lột da rút gân nó.”

“Cứ uống rượu đi, Hòa Bình nói tí nữa qua.” Vân Hạo Dương vươn tay đỡ Thiện Diệu ngồi xuống. “Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là Phục Kỳ chọc đến cậu hay Hòa Bình nó đắc tội ông hả?”

Thiện Diệu ngửa đầu tựa vào trên ghế sa lông, một hơi uống cạn rượu còn thừa, cười khổ nói: “Ông nói, tôi còn có khả năng truy hồi được trái tim của Phục Kỳ không?”

Vân Hạo Dương cũng ngồi xuống, cười cười: “Ông muốn hỏi vấn đề tình yêu với tôi à, tôi chỉ có thể cho ông biết, không thể nào. Thương thế của Phục Kỳ sâu như vậy, tôi còn nhìn không nổi. Phục Kỳ năm đó vì ông…. Thôi, nhắc lại chuyện trước kia còn có ý nghĩa gì.”

“Sao ông lại giúp tôi, theo đuổi Phục Kỳ?”

“Bởi vì tôi phát hiện, dù là gì thì trong mắt Phục Kỳ sẽ không có tôi, hoặc phải nói, cho dù là hận thì trong mắt cậu ấy chỉ có ông. Kỳ thật, nửa tháng này, tôi cũng liều mạng tranh thủ để cậu ấy nhìn đến tôi, nhưng mà có moi tim ra thì cậu ấy đối với tôi, cũng chỉ có cảm kích.”

Vân Hạo Dương nói xong, cũng bưng lên một chén rượu, bắt đầu nốc.

“Tôi cũng vậy, dù cố gắng ra sao, em ấy chỉ biết sợ hãi tôi, bài xích tôi.” Thiện Diệu kính Vân Hạo Dương một ly, tiếp tục vặn vẹo khuôn mặt tươi cười nói rằng: “Chính là tôi sẽ không buông bỏ, cho dù phải cố gắng cả đời cũng không có kết quả, tôi cũng muốn thử truy con tim em ấy trở về. Còn may, trong bụng em ấy có con của tôi, trong khoảng thời gian này, em ấy sẽ không rời khỏi tôi, chúng ta có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này, nhanh chóng đem   Thời thượng D  cùng cái quán trà sữa kia chuẩn bị tốt, để em ấy không sợ tôi nữa. ”

“Cho dù, ợ, cho dù, cuối cùng em ấy có bản lĩnh rồi rời khỏi tôi, thì đó cũng là tình cảm chân thật của em ấy, không phải mặt nạ, không cần cả ngày nghẹn ủy khuất, cùng tôi.”

Vân Hạo Dương nghe có chút choáng: “Rốt cuộc là muốn cả đời cùng cậu ta, vẫn là muốn cho cậu ta rời đi?”

“Tôi cũng không biết, hôm nay đột nhiên nghĩ đến, có nên thả em ấy đi hay không, chu cấp tiền cho 2 con, để em ấy và các con sống những ngày mỹ mãn hạnh phúc. Ha ha, ông xem như vậy được không? Có phải hay không, so với việc tôi mặt dày mày dạn dán ở bên cạnh em ấy tốt hơn, em ấy sẽ vui vẻ rất nhiều…”

“Từ từ, ông mới vừa nói cái gì?”


“Sẽ vui vẻ…”

“Không phải, là cái câu, nói trong bụng cậu ta có con của ông?” Vân Hạo Dương đỡ lấy Thiện Diệu sắp ngã ngồi xuống, hỏi xong tự mình trước nở nụ cười. Thiện Diệu say, mới có thể nói lười kỳ quái như vậy chứ nhỉ.  Phục Kỳ làm sao mang thai được.

“Không phải luôn mồm nói đợi Hòa Hình sao, ông say như vậy rồi, Hòa Bình đến đây ông còn có thể nói rõ ràng?”

Thiện Diệu từ túi quần ra 1 vỉ thuốc, tay cầm không xong, cứ lắc lư trước mặt Vân Hạo Dương: “Thuốc tỉnh rượu cấp tốc, cho tôi chén nước, tôi muốn uống thuốc, tôi muốn đánh cho nó 1 trận. Nhất định là nó phá hư tình cảm của tôi và Phục Kỳ, Phục Kỳ trong lòng vẫn có tôi, đúng không, đúng không?”

Dưới cảnh Thiện Diệu hỏi 1 tràng, Vân Hạo Dương chỉ đành bất đắc dĩ cho câu trả lời khẳng định. Tìm phục vụ nói muốn chai nước khoáng, để Thiện Diệu uống thuốc tỉnh rượu.

Khi khoai lang to lái xe được một nửa lộ trình, cảm xúc Phục Kỳ đã tỉnh táo lại, cảm thấy Thiện Diệu tìm mình nói chuyện, đâu nhất thiết là chuyện thực nghiệm, cậu còn mang đứa nhỏ của Thiện Diệu, Thiện Diệu sao có thể sẽ để cậu đi làm thí nghiệm bây giờ. Đạo lý đơn giản như vậy, bình thường sao có thể không nghĩ ra.

Nhưng hai ngày nay bởi vì chuyện thực nghiệm, toàn thân tâm phòng bị Thiện Diệu, trong đầu đều là làm sao phòng bị Thiện Diệu đưa cậu đi làm thí nghiệm, càng tức giận càng sợ hãi ngược lại càng không thể lãnh tĩnh. Vốn là đã chuẩn bị tốt diễn xuất, cùng Thiện Diệu diễn một đoạn thời gian “vợ chồng hoà thuận”. Lại bị Thiện Diệu nói 1 câu ngoài dự đoán, nhiễu loạn trận tuyến, thế cho nên mất bình tĩnh.

Cậu không nên kích động như vậy, như vậy ngược lại sẽ khiến Thiện Diệu ngờ vực vô căn cứ. Cho dù Thiện Diệu không hoài nghi, cũng sẽ cảm thấy thái độ của mình không tốt.

Cậu nên làm cái gì bây giờ? Trực tiếp về nhà? Dù sao cậu đang có thai, Thiện Diệu cũng sẽ không làm gì được cậu. Đi tìm Thiện Diệu? Đơn giản chính là ăn bữa cơm nói mấy câu mà thôi, không có gì khó có thể tiếp thu.

Phục Kỳ hai tay cùng nắm nhéo chặt, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn gọi khoai lang to.

“Ngã tư phía trước dừng đi, thả tôi xuống chỗ đó.”

“Anh muốn đi đâu sao? Tôi lái xe chở anh đi.”

“Không cần, cho tôi xuống ngã tư là được, tôi sẽ gọi cho Thiện Diệu để anh ta tới đón. Còn anh mang 2 đứa nhỏ về nhà, sắp giữa trưa, bọn nó đói bụng lắm.”

Khoai lang to lo lắng: “Như vậy đi, để Khoai tây nhỏ đi theo anh thì sao?”

“Được.”

Nói chuyện đã tới ngã tư, Phục Kỳ cùng Khoai tây nhỏ xuống xe. Cậu lấy di động ra gọi Thiện Diệu, chuông vang 1 hồi cũng không ai tiếp. Thở dài, không nên nói chuyện với Khoai lang to, nên ở trên xe thử một lần, nếu không ai tiếp, cậu liền trực tiếp về nhà.

“Thôi, chúng ta bắt xe về nhà đi.” Phục Kỳ cất di động, đứng ở ngã tư muốn bắt xe. Khoai tây nhỏ sao có thể để cậu đứng ở ven đường, khuyên 1 hồi rồi vươn tay ngăn đón xe taxi.

Con đường này xe taxi rất ít, đi qua mấy lượt đều không có cái trống. Được 1 lúc, ngược lại có một chiếc xe màu bạc dừng lại, hạ cửa kính, người ở bên trong ngoắc Phục Kỳ: “Phục Kỳ, sao lại đứng đây, muốn đi đâu, tôi chở cậu đi. ”

Phục Kỳ không dấu vết mà lui về phía sau một bước.”Không làm phiền anh.”

“Tôi định đi ăn cơm với Thiện Diệu, cậu cũng đi tìm nó hả, vậy cùng đi đi.”

“Không cần.” Phục Kỳ nháy mắt với Khoai tây nhỏ.”Chúng tôi đi ăn cơm ở đây, anh nhanh đi tìm Thiện Diệu đi. Khoai tây nhỏ, chúng ta đi.”

Đồng Hoà Bình nhìn hai người đi vào 1 nhà hàng nhỏ ở phía trước, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận