Trọng Sinh Chi Ngã Biến Thành Liễu Nam Thần - Túc Dạ Sanh Ca

Kỳ thật ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Khương Dương, nội tâm hắn rất cự tuyệt. Gầy không được mấy cân mấy lượng tay nhỏ chân nhỏ, toàn thân trên dưới cũng chỉ có chiều cao là miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng thế thì có ích lợi gì? Làm cây gậy trúc chèo thuyền trên sông còn ngại ngắn ấy chứ! Sau khi phía trên thả ra chút thông tin, nói đối phương có quan hệ với Lý gia, hắn mới thay đổi thái độ. Đây không phải giống như nhân viên tình báo sao, văn nhược chút cũng có thể lý giải được.

Nhưng hiện tại nhân viên tình báo văn nhược trong mắt hắn, dưới tình huống không có bất luận thiết bị ngắm bắn phụ trợ gì, trong đêm tối cách mục tiêu gần mười mét, một đao giải quyết được người canh gác trên thuyền đối diện.

Phi Hổ nội tâm có chút phức tạp. Tuy rằng có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hắn vẫn muốn biết đối phương rốt cuộc làm được bằng cách nào. Cái này không giống với chơi phi tiêu, không có bia ngắm lớn cho anh làm mục tiêu, lần một không trúng thì lần hai, tới tới lui lui ném thử. Muốn một kích mất mạng không kịp chăn trối, bắt buộc phải tấn công vào các chỗ trí mạng như đầu, yết hầu hoặc trái tim, yêu cầu này quá cao.

Bất quá hiện tại không phải lúc để hỏi mấy thứ đó, việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện phát sinh trước mắt. May mà có tiếng ồn động cơ che dấu, đối phương tạm thời chưa phát hiện người canh gác bị giết, nhưng thuyền hàng chạy ngày càng xa bọn họ, nếu không nắm bắt cơ hội, lúc sau lại khởi động thuyền đuổi theo, sẽ rất dễ bị đối phương phát hiện.

Trong lòng Phi Hổ nghĩ ngợi trăm mối, kỳ thật thời gian mới trôi qua trong chớp mắt, hắn chuẩn bị an bài bước tiếp theo thì đã thấy Khương Dương nhanh chóng cầm lấy một cái dây thừng không biết trói lại thứ gì, ném qua hướng thuyền hàng bên kia, sau đó nắm lấy dây thừng từ trên thuyền trượt xuống, nhảy xuống nước không chút tiếng động.

Ánh trăng chui ra khỏi tầng mây, ánh trăng thanh lãnh một lần nữa trải khắp con sông. Chờ phục hồi tinh thần lại, trên mặt sông chỉ còn thấy mơ hồ một bóng đen phập phồng bơi về phía thuyền hàng.

"Khương Dương! Khương Dương! Cậu mau trở về!" Hắn đè thấp thanh âm hô nhỏ.

Người đã bơi xa, tự nhiên không có khả năng quay lại.

"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Những người khác hỏi.

"TM! Xuất thân không chính quy, vô tổ chức vô kỷ luật!" Phi Hổ tức giận hung hăng nện một quyền trên rào chắn, "Có thể làm sao bây giờ, trước nhìn xem tình huống thế nào rồi nói sau, bảo trì khoảng cách an toàn theo sau đối phương!"

Tuy nói đoạn thuỷ vực trên sông Cửu giang này còn tính bằng phẳng, nhưng đây không phải là hồ nước nhỏ, lại còn đang ban đêm, ai cũng không biết dưới nước tình huống thế nào. Mà hiện tại thuyền đang chạy ngược dòng, tốc độ người thường bơi lội rất khó đuổi kịp con thuyền kia. Dưới tình huống như thế, Phi Hổ tự nhiên không dám để đội viên khác xuống nước đuổi theo.

Cảnh Linh tự nhận bơi cũng không tệ lắm, nhưng muốn ngược dòng đuổi theo một con thuyền chở hàng, với anh mà nói khó khăn cũng khá lớn, dưới tình huống nhàn rỗi không có việc gì anh muốn thử một lần, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải lúc để chơi. Cũng may trên thuyền đánh cá có dây thừng, chiều dài vừa đủ, cột lên phi tiêu chuẩn bị tốt ném mạnh về phía đuôi thuyền hàng, thuận lợi quấn lên lan can, sau khi kiểm tra dây thừng đã quấn chặt rồi anh mới nhảy xuống nước.

Cuối tháng 3 đầu tháng 4, sông Cửu giang nhiệt độ trong nước vừa phải. Anh nắm chặt dây thừng từ từ tới gần con thuyền, rất nhanh đã tiến đên canh thuyền, tay bắt lấy mép thuyền xoay người một cái bò đi lên. Mới từ trong nước ra, cả người anh đều ướt sũng, quần áo dính sát vào người, nhỏ nước từng giọt xuống sàn.

Khoảng cách càng gần, thanh âm trên thuyền ngày càng rõ ràng hơn. Một người xin tha, một người bạo hành, hai người vây xem, trừ mấy người đó ra còn có tiếng của mấy người khác, hẳn là thuyền viên con thuyền này. Ẩn ẩn có thể ngửi được một cổ mùi máu tươi từ khoang thuyền truyền ra tới, cô gái cầu cứu thương thế sợ là không nhẹ.

Cảnh Linh nắm chủy thủ lặng yên không một tiếng động đi qua. Xuyên qua khe hở nhỏ trên cửa sổ thấy tình cảnh trong phòng, tình huống giống như anh đã phán đoán.

Đối diện có hai người ở trong một góc, người đnà ông đang tay đấm chân đá lên trên người cô gái, cô gái cuộn tròn thân thể, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu rên xin tha, thanh âm đã có chút ấm ách, mà người đàn ông đối diện cô không chút nao núng lực độ ra tay tăng thêm, trong miệng không ngừng nói ra lời bất kham. Hắn bên chân có một đoạn dây thừng, nhìn dáng vẻ là con tin được bọn cướp mở trói, không phải đồng lõa của bọn chúng. Bên kia thuyền viên bị trói tay chân, hoặc quay đầu đi hoặc cúi đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai tên cướp ăn mặc bình thường đưa lưng về phía anh, tiếng cười không kiêng nể gì xuyên thấu qua căn phòng truyền ra bên ngoài.

Những người này, ý thức cảnh giác thật sự quá yếu.

Cảnh Linh lặng lẽ đẩy cửa ra, tay chống bệ cửa sổ nhảy vào, thủ đao trực tiếp chém vào gáy đối phương, bất quá thời gian diễn ra trong chớp mắt, hai người liền ngã xuống đất.

Trong khoang thuyền những người khác lúc này mới phản ứng lại, trong từng đôi mắt tràn ngập kinh hỉ.

"Cứu...... Cứu cứu tôi......" Cô gái trong góc nhìn thấy Cảnh Linh đột nhiên xuất hiện, gian nan vươn tay về phía anh.

Cảnh Linh dựng thẳng ngón trỏ dặt trước môi, lại chỉ chỉ trên đầu, ý bảo mọi người an tĩnh. Thấy thuyền viên trong góc sôi nổi gật đầu đồng ý, anh liền đi vài bước đến một góc khác, bắt lấy cánh tay tên đàn ông đang chuẩn bị đánh xuống, dùng chút sức, thân thể đối phương liền ngả ra phía anh. Sườn mặt thoạt nhìn còn được, tóc mái trên trán bị ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn treo biểu tình dữ tợn.

"Rác rưởi." Cảnh Linh thấp giọng mắng, một quyền đánh lên sườn mặt đối phương, uốn gối đá vào bụng hắn, rồi anh lại thu tay làm một cái thủ đao bổ về phía gáy hắn, người liền trợn trắng mắt ngất đi rồi.

"Phía trên ai đang lái thuyền?" Cảnh Linh nắm chủy thủ cắt dây trói cho con tin, một bên nhỏ giọng hỏi.

"Là bọn cướp." Một người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi bốn mươi tuổi trả lời.

"Ai là thuyền trưởng? Chờ chút nữa cùng tôi đi qua, đi phía sau chậm một chút cũng không sao, chờ tôi đem người giải quyết sẽ kêu người vào." Anh vừa nói vừa giải thoát toàn bộ con tin bên này, rồi đứng dậy đi qua mở trói cho cô gái bên kia.

Bộ dáng cô gái có thể nói là dùng một từ chật vật đã không đủ để hình dung, thoạt nhìn quá thảm, khuôn mặt đã hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng ban đầu, trên người da thịt lỏa lồ từng mảng vết thương xanh tím ghê người.

"Đừng sợ, tôi sẽ nhanh đưa cô tới bệnh viện." Cảnh Linh ôn thanh nói.

Cô gái liên tục gật đầu, ngăn không được khóc nức nở.

Cảnh Linh hiểu rõ lực đạo của bản thân, vì thế cũng không để ý tới ba tên ngất xỉu kia, mang theo thuyền trưởng trực tiếp đi về phía phòng điều khiển. Vẫn là câu nói kia, đám người này ý thức cảnh giác thật sự quá yếu, khi Cảnh Linh vào phòng điều khiển, đối phương còn tưởng anh là đồng bọn, vừa lái thuyền vừa hỏi có chuyện gì.

Trò cũ lặp lại, tay thế thủ đao đem người đánh hôn mê, bắt lấy cổ áo hắn kéo ra bên ngoài, kêu thuyền trưởng tiến vào tiếp nhận con thuyền, thuận tiện phân phó hắn phát cái tín hiệu cho thuyền phía sau.

Khương Dương đi đã được một lúc, trên thuyền phía trước tuy rằng không có gì động tĩnh như cũ, Phi Hổ lại không tránh được lo lắng. Hắn đang do dự muốn mạo hiểm theo sau hay không, liền thấy phía trước thuyền bỗng nhiên thay đổi đèn tín hiệu, ngay sau đó tốc độ thuyền hàng cũng giảm xuống. Điều này đối với bọn cướp mà nói là không cần thiết, cho nên cái này đại biểu cho an toàn.

"Tiểu vương bát đản!" Phi Hổ mắng một câu, ngữ khí lại lập tức thả lỏng, hắn quay đầu hô một tiếng, "Tăng tốc đuổi theo sau!"

Thuyền đánh cá tăng tốc đuổi theo, rất nhanh liền chạy song song với thuyền hàng. Trên thuyền đội viên thân thủ thoăn thoắt nhảy qua, có người tiến vào trong khoang thuyền, đầu tiên nhìn thấy đối diện có ba người đàn ông bị trói tay chân, rồi sau đó là nhóm thuyền viên ngồi cạnh nhau, cùng với Khương Dương đang ôn nhu an ủi người ở bên kia, còn có người anh dẫm dưới chân.

"Sao lại thế này?" Phi Hổ hỏi.

"Một tên so với thổ phỉ còn ghê tởm hơn." Đối phương không chút nào để ý trả lời, lại cúi đầu an ủi cô gái bên cạnh vài câu, ngẩng đầu nói, "Đại Bảo đâu? Đem nó lại đây."

Phi Hổ nhướng mày, "Có tình huống?"

"Tôi chỉ đang hoài nghi, chưa xác định."

Phi Hổ liền không hỏi nhiều, quay đầu rống lên, "Ba Bánh, mang Đại Bảo lại đây!"

"Rõ!" Người bên ngoài lên tiếng, thực mau liền đem Đại Bảo mang lại đây. Sau khi vào khoang thuyền, chỉ thấy đại bảo trực tiếp chạy về phía Khương Dương, đầu lưỡi liếm liếm tay anh, miễn bàn có bao nhiêu nhiệt tình. Vì thế còn dọa tới cô gái bên cạnh.

"Được rồi, ngoan, chờ chút nữa lại chơi, đi quanh thuyền tìm xem có đồ hay không." Khương Dương sờ sờ đầu nó, chữ "Ngoan" mới vừa nói ra, nó liền thật sự ngoan ngoãn ngồi dưới đất, đợi anh nói xong, nó hừ hừ hai tiếng liền đứng dậy, cúi đầu ngửi trên mặt đất. Đem toàn bộ khoang thuyền ngửi một lần không phát hiện cái gì, liền trực tiếp đi ra ngoài.

Phi Hổ cho người đi theo nó, đem ngóc ngách trên thuyền vòng một vòng, cuối cùng ở trong một góc phòng điều khiển tìm được đồ rồi —— một cái túi đóng gói kín mít, mở ra bên trong còn có một tầng túi không thấm nước, mở ra tới là có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.

Một túi ước chừng trên dưới 1 kg thuốc phiện, thoạt nhìn như hàng mẫu.

Nói cách khác, đám người cướp thuyền lần này căn bản không phải bọn cướp bình thường, mà là bọn buôn ma túy!

Thời điểm nghe Ba Bánh hội báo, Phi Hổ đang xem xét thi thể tên bị giải quyết đầu tiên. Lưỡi dao 12cm toàn bộ chui vào huyệt Thái Dương, xuyên qua đại não một đao mất mạng. Kết quả này, so với hắn tưởng tượng càng kinh người hơn.

Mà Tứ Vạn đi cùng nhìn thấy tình trạng tên kia, liền hít hà một hơi, cả kinh nói, "Má ơi! Độ chính xác này cũng quá lợi hại! Thật không nhìn ra!" Cả chuyến đi, hắn tuy rằng chưa nói gì khó nghe, nhưng trong lòng hắn cũng chướng mắt Khương Dương, cảm thấy đối phương kéo chân bọn hắn. Hiện tại xem ra người ta còn lợi hại hơn bọn họ nhiều.

"Bây giờ đã biết nhân ngoại hữu nhân rồi chứ!" Phi Hổ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Bốn Vạn, "Được rồi, đi thôi, đi xem Đại Bảo phát hiện ' kinh hỉ ' gì."

Nói xong, hai người chuẩn bị đi về phía khoang thuyền, tới cửa vừa lúc gặp phải Khương Dương đang đi ra, trên vai anh là con chim nhỏ ban nãy, "Phía sau có thuyền đuổi theo, tốc độ rất nhanh, không biết tới vì đống hàng kia hay không."

Tác giả có lời muốn nói: = Cảnh Linh.
Editor: Mọi người nhớ follow và bấm ⭐ để ủng hộ cũng như tiếp động lực cho mình ra chương mới nhé ( ◜‿◝ )♡

...................

31/12/2021


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui